Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sương mù như khói, bay qua bay lại trong đám cây.

Một cái bóng kỳ quái xuất hiện trong sương mù.

Đó không phải là một cái bóng người, nhưng lại không phải là dã thú.

Cái bóng méo mó, giống như con hình nộm làm bằng vải bị con nít nghịch ngợm bẻ quặt lại, nhất định không thể là một người.

Bởi vì cả người y mềm như bún, toàn thân tùy thời tùy lúc đều quặt quẹo dễ dàng.

Y bỗng dùng một thứ thân pháp quái dị không thể hình dung được, nhảy tới phía trước, nơi đó mười mét hơn một cái thân ảnh xuất hiện.

Bàn tay của y xem ra như một cái bao tay làm bằng da rắn đã bị hư nát, nhưng y xuất thủ lại rất chính xác và hữu hiệu.

So với các bộ phận khác trên người y, bàn tay đại khái còn dễ chịu được một chút.

“ Phanh!”

Như tiếng nổ nhỏ vang lên, y xuất thủ bị đánh lùi lại, kình lực lan tản xung quanh.

Y lùi về sau liên tục ba bước, dừng lại, trầm mặc một lúc, nói : “ quả thật là kỳ tài ngút trời, A Linh, A Tuyết gả cho ngươi cũng phối”

Giọng nói quái dị, ú ớ mà chậm chạp, nhưng đúng là tiếng người.

Y nói cũng là dành cho người, ở phía trước y là một cái thân ảnh, Thiên Trạch.

Cái bóng nói“Hiện tại ngươi đã thấy ta, có phải ngươi ghê tởm ta lắm phải không?”

Thiên Trạch nhàn nhạt hỏi : “ so với ghê tớm ông, ta lại hứng thú muốn biết nguyên do”

Cái bóng trả lời : “Nếu ngươi bị người khác xô từ vách núi cao cả mấy trăm trượng xuống, lại nằm liệt ra trong vũng bùn hết mấy chục ngày, ngươi cũng sẽ biến thành như vậy thôi.”

Giọng cười của y còn bi ai hơn cả tiếng khóc : “Lúc xưa không những ta không xấu xí mà ta còn có thể coi là một mỹ nam tử.”

Thiên Trạch nói : “bị người ta đẩy từ trên núi cao xuống, lại nằm trong vũng bùn cả mấy chục ngày, lại không chết quả thật là sinh mệnh ngoan cường”

Cái bóng cười thảm nói : “Ta cũng không biết sao mình còn sống được, hình như ông trời muốn giúp đỡ ta, nhưng lại giống như ông trời cố ý muốn cho ta phải chịu khổ.”

Người này còn sống tới bây giờ quả thật là một kỳ tích, nhưng cái kỳ tích ấy chỉ bất quá là nhờ vào những đám lá đã rữa nát ra thành bùn kia.

Đám lá rã nát thành bùn sinh ra một thứ nấm, như một thứ linh dược chữa trị được vết thương lở lói đau nhức của người ta.

Cái bóng nói : “Ta bèn nhờ vào những thứ còn chưa nát ra để sống lây lất qua ngày, vài chục ngày sau đó mới bò ra được, sau đó ta mới phát giác ra, những đám bùn đó rất có ích cho thương thế của mình, vì vậy cứ mỗi khi thương thế trong người bắt đầu lở lói, ta lại nằm lăn ra vũng bùn ngâm một lúc, bao nhiêu năm nay, đã thành ra tập quán.”

Cũng chính vì nguyên do đó, thân hình người này uốn éo cong quẹo được tùy ý như con rắn, bởi y xương cốt đã gãy nát, lại thông qua kỳ ngộ mà tiếp tục sinh tồn, cơ thể thích ứng mới.

Cái bóng nói : “Có điều cái thứ tội đó không phải là con người chịu cho được, may mà ta vô ý tìm ra được lá cây đại ma, có thể làm cho ta quên được rất nhiều đau đớn, vì vậy cho đến bây giờ, ta vẫn còn sống ra đó.”

Cái sức sống kỳ diệu, cái phối hợp kỳ diệu của vạn vật, có phải là con người tưởng tượng ra được đâu.

“ Năm xưa Huyết Y Hầu đem ta nhốt vào ngục tối, gieo xuống cổ độc ta hơn chục năm, nhưng so với Lão Đao Bả Tử đánh thương ông rồi đẩy xuống vực mà nói, ông so với ta còn thảm” Thiên Trạch đối với kẻ đằng trước thảm cảnh cũng cảm thán, nghĩ đến nguyên chủ Thiên Trạch mà nói, nếu không có hắn nhúng tay thì y vẫn so với kẻ trước tốt hơn.

Cái bóng bỗng run lên, thân hình co rúm lại thành một nắm, ánh mắt y lộ đầy vẻ bi phẫn, thù hận và sợ hãi khi nghe đến Lão Đao Bả Tử.

Thiên Trạch chầm chậm nói : “ông là phụ thân của A Tuyết A Linh”

Cái bóng rụt người bước về sau một bước, giọng nói ú ớ : “Ai là phụ thân của cô ta?”

Thiên Trạch nói : “Ông.”

Cái bóng bỗng ngã lăn ra, nằm sóng soài dưới đất, ngay cả hô hấp cũng ngưng bặt lại.

Nhưng y vẫn còn chưa chết, một hồi thật lâu, y mới thở dài nói : “Đúng vậy, ta là phụ thân của hai đứa nó, mọi người ai cũng ngỡ là ta đã chết, ngay cả chị em nó cũng đều nghĩ là ta đã chết.”

Thiên Trạch nói : “ A Linh rất muốn gặp ông.”

Cái bóng lại nhảy bật người dậy nói : “Ngươi không được nói cho chúng nó biết, nhất quyết không thể. Ta không thể để chúng nó thấy ta hình dạng thế này. Ta thà.... chết”

Thiên Trạch nói : “ ta có cách khôi phục lại dung mạo cho ông như trước, cũng có năng lực để ông có thể cùng Diệp Linh nhận nhau. Đây là nhìn ở mặt ông là cha của Diệp Linh, và ông năng lực, chổ của ta đang cần người”

Cái bóng dung mạo hủy hoại tàn phá kia chính là cha ruột của Diệp Linh, năm xưa Mộc đạo nhân phát hiện ra Diệp Linh sinh ra, dưới cơn nóng giận cùng hận ý giết Thẩm Tam Nương và đem Diệp Lăng Phong phế bỏ và đánh rơi xuống vực này.

Nhưng Diệp Lăng Phong không chết, số trời run rủi cho y còn sống.

Y còn sống vẫn chờ đợi báo thù. Nhưng y không dám tìm sư tôn mình, bởi y rõ ràng mình không phải là đối thủ, nhưng y vẫn nung nấu báo thù.

Mộc đạo nhân sau này cũng biết Diệp Lăng Phong còn sống, nhưng y không giết hắn tiếp mà để y sống lay lắt như vậy, để y thống khổ như vậy sống tiếp.

Thiên Trạch tại đêm qua đọc lén ký ức của Mộc đạo nhân biết được mà tìm đến, cho Diệp Linh một cái bất ngờ lẫn Bách Việt thêm nhân tài.

“ Ngươi.... ngươi có thể giúp ta ư? không thể nào” Diệp Lăng Phong không chút tin tưởng nói lấy.

Thiên Trạch không nói mà từ không gian lấy ra một cái bình ngọc đỏ ném cho hắn : “ bên trong là thần dược, cho dù xương cốt mục rửa cũng có thể mọc lại như cũ. Không tin ông cứ thử chặt một ngón tay hoặc cắt thịt nào, nhỏ một giọt lên.”

Diệp Lăng Phong tiếp bình sứ mà nghi ngờ : “ thật ư?”

Hắn trước giờ chưa từng nghe qua trên đời có loại thần dược thần kỳ như vậy, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bình ngọc kia, liệu lời y là thật ư?

Lão không nhịn được mở nắp, lập tức nồng đậm sinh cơ bừng bừng tràn ra ngoài.

“Ta cần phải lừa ông ư? võ công của ông có thể là ta đối thủ ư? ta đang lúc cần người, như ông muốn khôi phục lại dung mạo, thì phải nhịn đau mà hủy đi da thịt kia, sau đó dùng đồ của ta.” Thiên Trạch chậm nói.

Diệp Lăng Phong nghe đến đây không chút do dự, hắn một tay tụ lực đem cánh tay trái của mình da thịt mạnh mẽ cắt gọt thử, huyết nhục đầm đìa.

Một giọt nước từ trong đó nhỏ lên chổ đó, nháy mắt vết thương liền lại, hơn nữa lớp da của hắn cũng thay đổi không còn như trước.

“ Thật.... là thật” Diệp Lăng Phong khiếp sợ, thân hình kích động.

Thiên Trạch nói : “ Sinh Mệnh Nguyên Tuyền dù chết cũng có thể phục sinh, ông nên đem da thịt của mình hủy đi, sau đó kiếm một cái lu sứ hòa nước mà ngâm”

Diệp Lăng Phong mấp máy môi : “ đa tạ”

Nói xong lão biến mất ngay, lão muốn nhanh nhất khôi phục lại ngày xưa.

Thiên Trạch thấy ông ta rời đi nhìn thêm một chút sau đó cất bước mà đi, mỗi bước lại như ảo ảnh dời hình cự ly không ngừng rút ngắn mấy trăm mét, đến khi dừng lại đã ở một cái khu đất trống, trên đất trống xây một cái đình.

Đình trong có một người đang tại bàn đá chơi cờ.

“ Tiền của ta ngươi đã dời đi” Mộc đạo nhân không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói.

Ngày hôm trước lão còn khách khí với hắn thái tử thân phận, bất quá đêm qua tên này đem con gái hắn ăn lấy, quan hệ cũng rút lại. Hắn cũng không khách khí nữa, hơn nữa kẻ này đem thứ hắn tích súc nhiều năm lấy đi, có thể khách khí ư?

Thiên Trạch nói : “ uhm, dời hết đi rồi”

“ Ta thật không rõ, vị trí cất giấu chỉ có ta cùng Thạch Hạc là biết được” Mộc đạo nhân khó hiểu, từ hôm qua Đạo Thánh xuất hiện hắn cũng đã cho thủ hạ rà soát thử tài sản của mình thử, quả nhiên đều bị dời mất.

Đáng nói là hắn lục soát khắp U Linh Sơn Trang vẫn không tìm ra được, không có chướng nhãn pháp gì cả. Đây cũng là một nguyên do mà đêm qua hắn lựa chọn không có trở mặt với Thiên Trạch.

“ Khi ta vào nơi này ta gặp Thạch Hạc, ta chế phục thành nô bộc trung thành của ta, từ ký ức của hắn ta biết chổ cất giấu rồi dời đi” Thiên Trạch ngồi xuống dối diện nói.

Mộc đạo nhân cau mày suy tính, nói : “ ngươi thủ đoạn quả thật để lão phu bội phục”

Thiên Trạch nói : “ A Tuyết giờ đã là nữ nhân của ta, ngôi vị chưởng môn kia ta sẽ giúp ông lấy được, với ta chỉ là chuyện nhỏ thôi. Kế hoạch Thiên Lôi của ông cũng không cần vận dụng, toàn bộ người trong U Linh ta cần làm việc khác”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK