Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấm thoát lại qua đi 9 tháng.

Dưới sự chinh phạt của Thiên Trạch cùng các nước và thế lực xâu xé, Sở quốc từng một thời hùng mạnh đã trở thành dĩ vãng.

Hai phần ba thổ địa Sở quốc trên danh nghĩa thuộc về Đại Việt, còn lại bị các nước lân cận phân chia.

Sở Khảo Liệt vương bất lực chỉ có thể chạy sang nước Tề nương nhờ, được vua Tề phân một mảnh đất trở thành một tiểu quốc phụ thuộc cho nước Tề.

Còn Thiên Trạch mang theo chiến thắng khải hoàn trở về Đế thành.

Ngày Đế Long Hoàng trở về, toàn bộ Đế thành sôi trào, dân chúng trong thành đều ra hết cả đường lớn hoặc ở các kiến trúc cao, tung hô chúc mừng.

“ Tới! Tới rồi kìa!” Không biết là ai trong đám dân chúng ven đường hô lên, theo tiếng người này hô lớn như sóng triều không ngừng cất lên, vô số ánh mắt đều hội tụ về phía cuối cổng thành bắc, tại tầm mắt trong thấy được một vật thể lớn đang di chuyển đến.

“ Ôi trời đất ơi......”

“ Nó.... nó là quái vật......!”

“ Cự mãng! Cự mãng!”

“ Là Minh Xà! Minh Xà sủng thú của Việt Đế!”

“ Ôi mẹ ta ơi! Lớn như vậy ư?”

Theo vật thể to lớn kia lại càng gần, không ít người ven đường ngoài Đế thành đã thấy được hình thể của vật kia là gì? Đó là một cái cự đại rắn lớn, cái đầu rắn dữ tợn mà hung ác, đồng từ cùng thân xám đen, dài đến năm mươi mét đổ lại - Minh Xà

“Sa! Sa ! Sa!!”

Minh Xà thân rắn lướt nhanh qua đường lớn, lớp vảy da ma sát cùng với lòng đường phát ra âm thanh, thậm chí còn bắn ra hoa hỏa khi va chạm. Theo thân rắn trường đi, chẳng mấy chốc cự ly đã không ngừng được rút ngắn, và di chuyển qua một cái cổng lớn mà đi.

“ Bệ hạ!”

“ Tham kiến bệ hạ!”

“ Bệ hạ vạn tuế!”

“ Việt Đế vạn tuế!”

Theo Thiên Trạch di chuyển vào Đế thành, tiếng tung hô không ngừng vang lên, dân chúng hai bên đường sôi trào, kẻ tung hô người quỳ lại.

“ Thật xinh đẹp!”

“ Đây là tiên cảnh ư?”

“ Thật là nhân gian chốn tiên mà!”

“ Wow”

“ Đẹp quá! trời ạ!”

“ Nhìn xem! nhìn xem”

“ Trời ạ so với minh nguyệt còn sáng”

“ Long Trụ kìa thật đẹp quá đi!”

“Lần đầu tiên trong đời lão thấy được cầu không dùng bắt qua sông hồ mà dựng ngay trên đường lớn đó!”

“Tòa tháp đó thật xinh đẹp”

“ Thật là thần tiên chi cảnh!”

Thiên Trạch di chuyển vào trong Đế Cung, ở phía sau là từng chi quân đội tiếp nhau mà vào, đa phần người đi vào đều bị Đế Thành phong cảnh cho chấn trụ, thậm chí không ít người đối với tiếng hoan hô cùng bàn tán bên ngoài đều không để ý.

“Chỉ đi gần một năm mà đã thay đổi thế này rồi!” Khấu Trọng trợn mắt nhìn Đế thành phong cảnh, hắn so với nhiều người trở về thì quen thuộc với Đế thành, nhưng gần một năm chinh chiến trở về hoàn toàn không nhận ra nữa rồi.

Kiến trúc mọc lên như nấm, các cột núi to lớn như cột trụ mọc lên khắp nơi trong Đế thành, mấy ngàn cột như thế liên kết với nhau bởi các cầu treo gỗ, hình thành một cái mạng lưới đường trên không liên kết với mặt đất.

Dễ thấy nhất vẫn là Thổ Long cao lớn ở Đế Cung, nhưng đập vào thị giác người đi vào Đế thành trước tiên đó là trung tâm Đế thành.

Ở đó có bốn cây cột trụ kim loại cao gần ba trăm mét, Long hình to lớn chạm khắc ở giữa thân, phía trên đỉnh Hàn Đồng như mặt trăng soi sáng.

Cả Long Trụ chống đở một tòa đảo nổi. Bốn phương tám hướng có các cột đá liên kết dẫn đến đảo nổi này, là những tuyến đường thông qua cầu treo giăng khắp Đế thành, người có dân ở các nơi có thể thông qua đó mà đi đến.

Đế thành thay đổi lớn lao như vậy đó là do Thiên Trạch trước khi phát binh Sở quốc, từ U Đô rời đi đi một chuyến đến Cốc Tử mộ và Hàn Thiết đại mộ, đem các kiến trúc đó bứng dọn về, sau đó đem bố trí vào Đế thành.

Thành ra những người từng sống tại Đế thành một thời gian như Khấu Trọng, Mông Ngao.... khi trở về cũng bị cảnh vật cho kinh ngạc.

“ Trẫm diệt Sở khải hoàn trở về, trừ vũ lực vô song ra không thiếu công thần trợ giúp, có người còn sống trở về có người vĩnh viễn nằm xuống. Trẫm có lẽ không biết các ngươi, nhưng những kẻ vì trẫm mà bỏ mạng, vì Bách Việt mà cống hiến, chết đi trở thành Liệt Sĩ của đế quốc, mộ phần do Táng Long Đảo xây dựng”

Thiên Trạch ngự Minh Xà đến Long Trụ, khinh thân mà lên đầu rồng cao giọng nói.

“ Con dân cũa trẫm, đi cùng trẫm vào thành đó là những người góp phần xây dựng lên chiến tích huy hoàng của trẫm. Hôm nay trẫm phá lệ vì những công thần giới thiệu cho các con dân của trẫm biết về họ, về những anh hùng còn sống lẫn đã chết”

Nói đến đây Thiên Trạch ngừng một nhịp rồi đề tăng thanh âm :

“ Dẫn đầu đó chính là Thiếu Tướng Mông Ngao thống soái 60 vạn quân phạt Sở lĩnh quân, Hoàng Kim Hỏa Kỵ Binh là chi kỵ binh tinh nhuệ nhất của đế quốc hiện giờ. Con dân của trẫm, theo trẫm chào mừng những vị anh hùng này”

Sĩ vì tri kỷ mà chết.

Việt Đế là quân chủ một nước, mà những quân sĩ có thể là vô danh suốt một đời có khi còn không gặp được y. Có thể đến chết cũng không được y nhớ tên biết mặt lẫn biết về sự hi sinh, song dẫu có chết xuống đi nữa người mà bọn họ bán mạng cũng không quên.

Ngày hôm nay khi khải hoàn chìm trong chiến thắng, vị Đế Long Hoàng kia vẫn không quên đi những binh sĩ đã ngã xuống, những người theo y bỏ mệnh, và ca tụng những kẻ trở về.

“ Ba! Ba! Ba!”

Theo Thiên Trạch vổ tay, như hiệu ứng domino một dạng, con dân trong thành làm theo, rất nhanh thanh âm vang dội.

Dù Mông Ngao có thiết huyết trên chiến trường, tướng cầm binh khó mà lay động, giờ phút này cũng khó kìm được cảm xúc, bởi cuộc đời hành quân của hắn chưa có bao giờ nhận được tột đỉnh vinh dự như bây giơ, không chỉ là Đế Vương tri ân mà còn là các bách tính trong thành.

“ Bệ hạ vạn tuế! Đại Việt vạn tuế” Mông Ngao một tay nâng lên, dụng nghẹn ngào thanh âm rống lên.

10 vạn Hoàng Kim Hỏa Kỵ Binh khi đi chết đi 3 vạn, bổ sung thêm quân Sở giờ đây quân lực đến 30 vạn. Có tân binh có lão binh, nhưng ai nấy giờ này cởi ngựa đi trong vòng vỗ tay của bách tính, dưới sự tán tụng của quân vương, ai nấy thân hình cũng run rẩy kích động.

“ Bệ hạ vạn tuế! Đại Việt vạn tuế” 30 vạn Hoàng Kim Hỏa Kỵ Binh tiếng trước lời sau cất lên thanh âm theo chủ soái.

“ Tiếp theo là Bá Vương Khấu Trọng thống lĩnh Bá quân, Lý hầu Thiếu tướng Lý Tịnh thống lĩnh Tịnh Giáp quân, Vô Song hầu Thiếu Tướng Vô Song Quỷ, Độc hầu Bách Độc Vương, Ẩn hầu Khu Thi Ma”

Dù là Khấu Trọng đã không ít lần dẫn quân dạo đô thành hay chịu chúng nhân chú ý, nhưng tràng cảnh này cũng để hắn huyết dịch lưu thông càng nhanh, không chỉ hắn Lý Tịnh cũng chả khác gì khi được Đế Vương ca tụng.

Mà Bách Độc Vương, Khu Thi Ma, Vô Song Quỷ cũng là lần đầu tiên hưởng cái đãi ngộ này, trừ Vô Song Quỷ mặt lạnh tanh bước đi ra thì hai người kia cũng khó giữ bình tĩnh, cả bọn đi trong tiếng tung hô của đám dân chúng.

“ U tộc U vương, công chúa Tế Nguyệt, thiếu chủ Cạnh Kỳ suất lĩnh 20 vạn U tộc hiệp trợ trẫm diệt Sở”

“ Công Thâu gia tộc trợ giúp trẫm công thành đoạt đất”

“ Âm Dương gia các lộ cao thủ hiệp trợ”

“ Âm Quỳ phái cao thủ trợ giúp”

“ La Võng hung khí của Đại Việt!”

“ Tung hầu Cái Nhiếp”

Theo Thiên Trạch lần lượt giới thiệu từng cái tên của các thế lực, kèm theo đó là từng đợt như sấm vỗ tay cùng nghị luận không dứt, cả tòa Đế thành như sóng biển hết đợt này đến đợt khác vang lên hổn tạp thanh âm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK