Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Phi đem thư trục mở ra nhìn dòng văn tự phía trên cùng con dấu Hàn quốc in trên đó, nội dung bên trong hắn cũng rõ được cũng hiểu vì sao lại có hiệp ước bí mật này, phụ vương hắn vì muốn che đậy chuyện cũ mà Đế Thiên An khi đó cũng cần thời gian để biến pháp.

Hai nước thân gia sẽ trở nên tốt đẹp hơn nhiều Hàn An sẽ không còn lo lắng về chuyện năm xưa hắn bồi dưỡng phản loạn nữa, dù sao người có lợi không chỉ một mình hắn còn cả Đế Thiên An đây.

Nhất là cách đây không lâu được triệu vào cung hỏi dò Hồng Liên hôn phối, thật ra đã có lựa chọn, mục đích chính là dò hỏi hai người bọn họ. Phụ vương của hắn quả thật không đơn giản như mặt ngoài hắn nhìn.

Nhìn Hàn Phi đem quyển trục đưa cho Hồng Liên xem lấy, gương mặt nàng đỏ bừng lên không ngờ khi chứng kiến văn kiện bên trong.

Hắn đã sớm mưu tính từ trước dù sao sau này Hồng Liên diễm lệ xinh đẹp cho dù là ngây ngô đơn thuần hay là hỏa mị câu nhân đều là mỹ nữ tuyệt sắc cả, liền cầm đèn đi trước ô tô cho sứ thần đến Hàn An bí mật ký kết hiệp ước này, thiết lập bang giao mà đối với điều kiện này đương nhiên Hàn An mừng rở vô cùng lập tức đồng ý.

“ Không thể nào... ta không tin... phụ vương... phụ vương... không được... ta mới không gả cho tên bại hoại ngươi” Hồng Liên đem quyển trục ném xuống đất lớn giọng lên tiếng.

Mộc Tuyết Nhu một bên châm chọc : “ lừa gạt nữ hài, đại vương thật là giỏi à”

“ Nàng muốn hủy hôn ước, cũng được chỉ cần đem nó xé là được rồi” Đế Thiên An không để ý bên tai lời nói, đem hồ lô rượu uống lấy rồi nói.

Hàn Phi nhìn Hồng Liên đem văn thư nhặt lên má phồng lên đỏ ửng xấu hổ đem nó xé đôi đi, miệng há lớn lên hắn còn chưa kịp can ngăn đã bị cô muội muội của mình không biết lớn nhỏ đem nó xé đi.

Đế Thiên An nhìn thấy liền thay đổi sắc mặt, trở giọng mà nói : “ Hiệp ước do chính tay Hồng Liên công chúa xé Việt Hàn bang giao đến đây chấm dứt, Hàn vương An đem huynh trưởng của ta là Thiên Trạch nhốt tại ngục tối gần 14 năm, nước Hàn khinh người quá đáng.”

Tú Nương nhiều năm sinh sống làm sao không biết rõ tâm tư nam nhân mình, biết hắn là cố tình dọa nạt, cũng phối hợp vào : “ Mấy năm nay Bách Việt, Quốc Hội đứng đầu Thủ Tướng Thiên Trạch đột nhiên biến mất, thì ra là bị giam giữ ở Tân Trịnh ý đồ bất minh, theo thiếp thấy bang giao là giả.”

Mộc Tuyết Nhu một bên im lặng, chỉ là đôi mắt tràn đầy hứng thú quan sát đám người Hàn Phi mà thôi.

“ Còn chơi được như thế này” Hàn Phi lẩm bẩm, gương mặt thương tâm lên.

Đế Thiên An đem Lăng Sương để xuống, tay cầm lấy chung rượu bước đi : “ Tú Nương phiền nàng truyền quả nhân chi lệnh phát động toàn diện chiến tranh với Hàn quốc, lệnh cho các bộ các ngành toàn lực hiệp trợ 10 vạn pháo binh Bách Việt. Trong vòng 1 tháng quả nhân muốn thấy cờ Bách Việt trên hoàng cung nước Hàn. Diệt Hàn chi quốc để cho huynh trưởng ta nguôi giận, sát nhập bản đồ nước Hàn vào Bách Việt”

“ Ngươi... ngươi” Hồng Liên run người, nhất thời không biết phải làm gì.

Hàn Phi thở dài một hồi, bước đến một bước, lên tiếng : “ Hai nước bang giao là quốc gia hệ trọng, Hồng Liên tuổi nhỏ nhất thời nóng giận còn chưa hiểu được nặng nhẹ lại được phụ vương nhất mực cưng chiều. Cho nên mới nhất thời chọc giận Việt vương...”

Hồng Liên một bên cắn môi ánh mắt có phần phiếm hồng nàng mặc dù hung hăn càn quấy nhưng vẫn biết được nặng nhẹ thế nào, khi Đế Thiên An một lệnh xuống chính là hai quốc chiến tranh.

Mà hết thảy đều là từ nàng mà ra, hơn nữa nàng cũng nghỉ được đối phương chính là cố ý đem ra để cho nàng xé đi. Hiệp ước không còn lại cộng thêm thái tử Thiên Trạch bị bắt nhốt, cái cớ như vậy vừa đủ để cho Bách Việt phát binh.

Thiên Trạch một bên vẫn yên lặng quan sát, từ mấy lời nói của Đế Thiên An và Tú Nương hắn cũng đã nghe được mấy tin tức hữu dụng, lạnh rên nói : “ món nợ của Bách Việt năm xưa mà Hàn An vay, cũng đến lúc trả rồi”

“ Phụ vương là tên đại lừa gạt, bại hoại” Lăng Sương một bên lầu bầu, chân nhỏ hung hăn đá vào ống chân của Đế Thiên An.

Nhiều năm đến nay phụ thân mình lại là một phân thân cấp cao. Người cha ruột chính là người chú tài trí dũng song toàn, che chở nàng rất nhiều. Chí tôn của Bách Việt, mặc dù sự thật bị che dấu nhiều năm để cho nàng tức giận không vui, song kèm với đó còn khiến nàng vui mừng khi sự thật này hé lộ.

“ Ai uu bảo bối” Đế Thiên An gương mặt biến đổi làm ra đau đớn lắm : “ không phải con gái là tiểu áo bông của cha hay sao? Tiểu tâm can”

“ Hừ, ta mới không phải là tiểu áo bông của người!”

Nhìn một bên Lăng Sương tỏ ra giận dỗi, Đế Thiên An quay sang nhìn Hồng Liên cười nói : “Chỉ trêu nàng một chút mà thôi, thế nào đã biết sợ chưa? không sao đã nàng không thích ta cũng không ràng buộc, hôn sự của chúng ta tại ngày mai ta sẽ đề cập với Hàn vương bỏ đi? Song Hàn quốc cũng phải cho ta một câu trả lời, vì sao huynh trưởng của ta lại bị giam giữ ở Tân Trịnh nhiều năm nay?”

Thiên Trạch khóe môi nhích lên độ cong, chỉ bằng việc này Hàn quốc cũng đã là một nan đề rồi, một khi hiệp ước xé bỏ. Đả không còn ràng buộc, Hàn Việt mối quan hệ thông gia không còn. Trước quân lực của Bách Việt một Hàn quốc có thể chống trả sao?

“ Hức hức hức” Hồng Liên rốt cuộc nhịn không được khóc lên, nàng bị tên này trêu chọc không làm gì được : “ ngươi là tên bại hoại... khi dễ ta... hức hức...”

Hàn Phi gương mặt ngưng trọng hơn, Trương Lương Vệ Trang một bên đồng dạng tâm tư hắn đương nhiên hiểu được hệ trọng của chuyện này, Dạ Mộ so với Bách Việt mà nói còn không có hung hiểm bằng.

“ Ngài phí nhiều tâm tư như vậy, hẳn sẽ không thật phát động chiến tranh” Vệ Trang cất lời, ý đồ thật sự của vị này hắn thật sự đoán không ra.

Đế Thiên An lại ngồi xuống bàn tay lại đem nữ nhi bắt lấy kéo vào lòng, có điều quá trình Lăng Sương cũng chống cự không ít.

Tú Nương một bên thay nói : “ trung nguyên vẫn xem xứ Bách Việt là man di chi địa. Sở hữu bình nguyên rộng lớn so với sông ngoài đồi núi bao quanh thì thích hợp sinh sống hơn nhiều. Song mọi thứ đả thay đổi khi Bách Việt thành lập”

Đem một chung rượu uống cạn, Đế Thiên An cười nói : “ trong mắt ta đám người trung nguyên đều vô tri ngu muội. Với ta mà nói thất quốc chiến hùng hay trung nguyên chi địa là nguồn dưỡng chất nuôi dưỡng Bách Việt. Cứ để cái đám ngu muội này tranh giành đấu đá, tranh giành nhau giành giật nhau đem tài sản của mình hiến cho Bách Việt.”

Ngừng một chút lại nói : “ Diệt Hàn quốc với ta mà nói chẳng được cái ích lợi gì cả, nếu là huynh trưởng ta hắn hận không đem Hàn quốc san bằng. Nhưng ta lại khác, đó cũng là sự khác biệc giữa người thông minh…”

“ Crac” Thiên Trạch mặt có chút đen khi nghe mấy lời châm chọc của em trai mình, bàn tay nắm lại bóp chặt.

“Khụ khụ...” Đế Thiên An ho khan, lại nói : “ Hàn quốc nợ Bách Việt rất lớn mà để trả nợ, toàn bộ quốc gia này từ tầng lớp thống trị đến con dân ra sức nai lưng ra trả lại, mà những người này lại càng vui vẻ ra sức bán mạng dục Bách Việt càng lớn mạnh”

Đem mắt quay sang nhìn Thiên Trạch trầm tư, cười nói : “Huynh không thông minh bằng ta, cũng đánh không lại ta. Tầm nhìn càng không bằng ta, mối hận mười mấy năm nay của huynh đổi bằng một Bách Việt cường thịnh. Xem như là Việt vương Câu Tiễn năm xưa nằm gai nếm mật đi. Tú Nương nói cho đại ca biết huynh ấy đi vắng mấy năm nay Bách Việt phát triển, nhớ tóm tắt thôi không đám người Hàn Phi sợ hãi chết mất”

Tú Nương hiểu ý, rồi nói : “ Bách Việt bây giờ có gần 80 vạn dân chúng, toàn bộ dân chúng đều biết quốc ngữ. Bình quân dân chúng Bách Việt thu nhập một tháng là 21, 5 đồng tệ. Căn cứ theo tình báo thu về khảo sát mức sống của trung nguyên, người dân Bách Việt đều giàu hơn bất cứ quốc gia nào, người Tần gấp 2 lần, Sở 4 lần, Triệu 6 lần, Ngụy 5 , Tề 4, Yên 6 Hàn 7 lần.”

Nhiều năm qua Đế Thiên An trước thì thông qua các thương đoàn lớn mạnh, mùa màng mỗi năm bội thu khi nền nông nghiệp được chú trọng. Sau thì trong tối trộm mộ của Thất Quốc Chiến Hùng, cướp đoạt tài sản các thương nhân giàu có…

Còn cả thông qua Xuyên Không Toa trở lại Mộ Vương Chi Vương, đem các mỏ khoáng sản và tài nguyên cướp đoạt đem về. Khổng lồ tài nguyên cùng nhân lực chèo chống cho Bách Việt, đế quốc không thể không phát, không thể không cường thịnh được.

“ Chênh lệch như vậy” Hàn Phi cũng đám người hô lên, Bách Việt cường thịnh so với bọn họ biết càng để cho bọn họ sợ hãi, toàn bộ dân chúng đều biết chữ chuyện này cho dù bất cứ quốc gia nào cũng không làm được.

“ Làm sao thể, giả đi” Hồng Liên nhất thời không tin nói nhỏ.

Mộc Tuyết Nhu cười nhạt, chen lời vào : “ Đó là số liệu mới nhất, trong đó không tính đám nô lệ hàng binh lẫn các thành viên phụ thuộc vào Đại Viện. 108 tòa Thanh Y Lâu là tài sản của hoàng thất nên không được quy tính vào của Bách Việt. Bách Việt có hết thảy 300 bệnh viện lớn, 500 trường học, thương đoàn có tổng cổng 2543 tiểu thương lớn nhỏ...

Dân giàu nước mạnh xả hội công bằng dân chủ văn minh. Theo khảo sát dân chúng năm vừa rồi gởi về, theo thang điểm 100 do toàn dân đánh giá. Mức độ hài lòng đạt đến 98, còn rất nhiều số liệu nhưng đều là tư ẩn bí mật quốc gia nhất thời không nói được.”

Nàng mặc dù mới hòa nhập vào Bách Việt, song thân là vương phi hiển nhiên có quyền được biết đến Bách Việt quốc lực. Khi nhìn số liệu gởi về nàng cũng kinh ngạc không nhẹ, cho dù là tại thế giới trước tại lịch sử trong phồn thịnh quốc gia cũng không so bằng với Bách Việt nơi này.

Đế Thiên An cười nói : “ Bình quân một người Việt chúng ta đều hơn trung nguyên người rất nhiều lần. Tùy tiện đem một đứa trẻ đang học tiểu học ra cũng có thể tính toán số đếm nhanh hơn cả đám thương nhân các nước. Khi mà trung nguyên còn phải lo cái ăn cái mặc, chiến loạn tộc dân chúng ta lại không phải lo mấy thứ ấy.”

Tú Nương tiếp lời : “Lương thực Bách Việt là thứ không thiếu nhất, mỗi năm gạo đều dư ra mấy chục tấn phải đem đi bán bớt. Buôn bán với người Hồ đem lại da lông khổng lồ, các công xưởng dệt vải cho vải lụa. Một người tộc ta ít ra cũng có mấy chục bộ khác nhau thay đổi, bốn mùa thay phiên hay y phục cho các lễ hội.”

“Nói không ngoa, Bách Việt đã hoàn toàn bỏ xa các nước còn lại, từ nền văn minh chất lượng cuộc sống đến xã hội. Thay vì tốn sức chiếm mấy cái đất trung nguyên, bỏ tiền công sức tài lực ra trị an để thu về thành quả chẳng bao nhiêu. Thì việc cho bọn họ một chút lợi lộc, bọn họ lại ra sức cống hiến đem lại lợi nhuận làm giàu cho Bách Việt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK