Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên, một nguồn áp lực từ xa đến để cho cả đám người bị chú ý.

“Áp lực này!” Cái Nhiếp đưa mắt nhìn ra ngoài.

“ Là địch tập ư?” Cao Tiệm Ly thầm nghĩ.

Những kẻ khác cũng phát hiện ra, ai nấy đồng loạt đưa mắt nhìn về bầu trời tối.

Rất nhanh liền phát hiện ra được một cái thân ảnh từ trên cao hạ xuống, nhìn một cái bọn họ nhận ra người đến là ai.

Hai cái thân ảnh một nam một nữ. Nữ bọn họ nhận ra là Lưu Sa Xích Luyện nhưng nàng ta không đáng để ý bằng nam nhân kia.

“ Việt Đế” đám người thầm hô, thần sắc khẩn trương nhìn.

Như Sương ánh mắt hiện lên vui mừng, sau đó áp đi, bỉu môi : “ ông đến nơi này làm gì, là muốn giết chúng ta ư?”

“Y chính là Việt Đế! Thiên Trạch” Đoan Mộc Dung ở trong gian phòng phóng mắt ra ngoài cửa nhìn, lần đầu tương kiến nhưng ngoại hình đặc trưng nàng biết y là ai.

“ Không nghĩ đến!gần đây một vị Long tử xuất hiện ở Tang Hải hóa ra lại là Mặc gia thống lĩnh nhi nữ. Sự thực này thật để người khác bất ngờ” Xích Luyện cất lời : “ ban đầu ta còn tưởng cha đứa bé là Cao tiên sinh đó chứ”

Khi nàng tấn công vào Mặc hạch, Như Sương cũng đi ra thấy đôi mắt của nó nàng có phần nghi ngờ, nhưng không dám khẳng định. Dù sau Mặc gia cùng Đại Việt đối nghịch nhau, không lý gì Thiên Trạch lại để nữ nhân mình cùng con gái ở nơi đó cả.

“ Ả yêu nữ này!” Đại Thiết Chùy thầm hận nữ tử phía trước.

“ Đại Thiết Chùy” Ban đại sư nghiêm giọng nhắc nhở, hiện giờ có Việt Đế ở đây không thể để y thêm bất mãn với Mặc gia nữa, chuyện của người kia bọn họ không có tư cách mà quản vào.

“ Hóa ra là Xích Luyện của Lưu Sa, cô rời cung bỏ trốn theo Vệ Trang nhiều năm nay cuối cùng cũng bị bắt lại rồi à” Tuyết Nữ không cam lòng yếu thế đáp trả lại.

Xích Luyện nói : “ muội muội nói không sai chút nào, ta đúng là kém may mắn hơn muội mà, còn có thể ở nơi này sinh hoạt còn ta thì bị y bắt về”

Thiên Trạch nói : “ được rồi, hai nàng muốn gây gỗ thì kiếm chổ đất trống mà cãi nhau, ta còn cùng đứa con gái nhỏ này trò chuyện một lát.”

Xích Luyện, Tuyết Nữ cũng ngậm miệng lại.

“ Trong mắt con, cha của con tệ đến mức vậy ư?” Thiên Trạch đợi hai nữ yên lặng rồi hướng Như Sương nói: “ ta còn nghĩ nói nhiều như vậy con còn thay đổi được chút ít. Xem ra là ta đề cao con quá rồi”

“Hừ!” Như Sương bỉu môi, có chút ngượng quay đầu.

Thiên Trạch nhẹ đưa tay, hỏi : “ có bị khi dễ gì không?”

“ Hì hì” Thiên Minh chạy đến cười nói : “ làm sao có thể chứ? bọn họ đều không phải là đối thủ của con được. Chỉ là Như Sương quá đáng, toàn không nói lý lẻ, chỉ biết dùng bạo lực khi dễ con thôi.”

Như Sương mắng : “ khốn kiếp, ngươi nói cái gì?”

“Hóa ra là sắc long chàng bày cục à!” Hồng Liên nghe được liền nghĩ cớ sự đến giờ là do Thiên Trạch bày ra, Cái Nhiếp phản bội mang theo đứa bé này.

Thiên Trạch không để ý, nói : “ Môi trường lớn lên ảnh hưởng rất lớn đến một người thành tựu, chị con từ nhỏ đã bị Mặc gia quán thâu tư tưởng, phải trừ giết ta thiên hạ mới an bình. Họa loạn của thương sinh bắt nguồn từ ta cả, cho dù chị con có đại nghĩa diệt thân cũng không tính lạ gì”

Đám Mặc gia thống lĩnh nghe mấy lời này lúng túng cùng xấu hổ vô cùng.

“Ông từ nhỏ bỏ rơi mẹ con ta, bây giờ lại đến trước ta dạy đạo lý, ai thèm nghe ông nói chứ!” Như Sương chống chế lại, lúc này nàng tâm tính phản nghịch lại nổi lên.

Xích Luyện chế nhạo : “ không nghĩ đến nổi danh thương hoa tiếc ngọc, đường đường là Việt Đế lại làm ra được việc này. Thật không dám nghĩ đến”

Thiên Trạch lắc đầu, nói : “ ta không muốn cùng con dây dưa vấn đề này. Lần trước vì anh chị em con Thiên Khải ta phải rời đi, bây giờ ta trở lại hỏi xem con quyết định, ở lại cùng lũ phản nghịch hay là theo ta trở về Đế Cung”

Lời này vừa ra bầu không khí phá lệ yên lặng cùng ngưng trọng.

Như Sương nói : “ ở lại thì sau, không ở lại thì thế nào?”

“ Vấn đề này không phải con hỏi ta, mà là ta đang hỏi con. Đây là sự lựa chọn của con, không phải là ta lựa chọn” Thiên Trạch từ tốn nói.

Như Sương im lặng, nàng nhìn thật kỹ người kia lại nhìn đám người xung quanh, rồi đem túi gấm lên từ trong đó lấy ra Mặc Mi, nói : “ tôi hiện giờ là Cừ Tử của Mặc gia”

Thiên Trạch im lặng nhìn.

Đám người càng im lặng.

Như Sương có chút luống cuống vội cúi đầu nhìn đất, sau đó lại nghĩ mình tại sao lại phải để ý ông ta chứ, ngẩng đầu lên trừng mắt lại.

“Tuy lựa chọn này khiến ta thất vọng nhưng đó là quyết định của con.” Thiên Trạch vừa nói thu lại song long, một tấm mặt nạ màu vàng đeo lên mặt : “ mấy ngày tới ta sẽ dạy con thần lực, kiến thức cùng bí thuật của nhà ta”

Như Sương hai tay siết chặt, nghiêng đầu qua một bên.

Thiên Trạch cất bước đi vào, nói : “ ta bây giờ là Đạo Thánh không còn là Việt Đế, lấy thân phận giang hồ ở nơi này. Giữa chúng ta nước sông không phạm nước giếng, bọn các ngươi có ý kiến gì không?”

Mặc dù là hỏi nhưng ngữ khí bề trên không thể cự tuyệt.

Hơn nữa kết quả này với Mặc gia đám người mà nói là chuyện tốt, ít ra bọn họ có thể chung đụng với chí tôn Đại Việt. Nếu vạn hạnh có thể lay động y thì càng tốt.

“ Đạo Thánh có thể quang lâm, chúng tôi vô cùng vinh hạnh” Ban đại sư kinh qua sóng gió nhiều trước trấn định, ôm quyền thi lễ.

Những cái khác cũng nối gót theo sau.

“Vì cái đứa con gái bảo bối mà buông tha bè lũ phản nghịch chống đối, à không còn cố tình để Mặc gia chống đối Đại Việt. Nếu chuyện này mà lộ ra ngoài, dân chúng Đại Việt sẽ nghĩ thế nào đây?” Xích Luyện lại gây khó dễ : “ trong mắt bọn họ Việt Đế là thần linh, ấy vậy mà người kia lại để cho Mặc gia xuất lĩnh cơ quan Thanh Long tàn sát Đế thành, 3 năm trước gần 2 vạn người chết kẻ thương à.”

Mặc gia đám người nghe càng khó chịu.

“ Ta không quan tâm sống chết của thương sinh. Người sống trên trung nguyên trong mắt ta chỉ là bọn kiến. Ta chỉ dường dẫn lỗi cho chúng sinh thống nhất thiên hạ chẳng qua là chút nhàm chán, ngàn vạn sinh mệnh của chúng cũng không đáng quý bằng tính mệnh của người thân ta.” Thiên Trạch hướng Xích Luyện nói rõ : “ đáp án này với nàng đã rõ chưa”

Xích Luyện ánh mắt lay động, nói : “ ngài nói mấy lời này với ta làm gì, nên nói cho đứa con gái bảo bối kia kìa”

Như Sương đưa mắt nhìn, ánh mắt cũng lay động không kém, trong lòng dao động khi nghe được mấy lời của cha mình.

Thiên Trạch không nói gì, ánh mắt đảo qua thấy được vị trí mà Thiên Minh đứng trước có một cái bếp lửa, nhìn một chút hỏi : “ gà ăn mày à”

Thì ra khi trong lúc kể lại chuyện phát sinh, Thiên Minh đã tự mình đem bửa tối của mình làm, cho đến khi ma sát với Như Sương xong cùng Thiên Trạch đến thì đạo món ăn này cũng đã xong.

Thiên Minh cười hì hì : “ lần trước con có kể cha nướng gà ăn mày, Như Sương một hai đòi ăn cho được. Mấy ngày nay bắt con nướng khoai, bắt cá, đủ thứ cả! Con chưa có ai thấy ngang ngược vô lý như chị ta cả, vừa muốn ăn lại còn đánh con nữa”

Như Sương mặt đỏ lên, ngượng vô cùng.

Thiên Trạch gật đầu nhẹ đưa tay, Luyện Khí vi hạt nhanh nhưng thành những cái bàn nhỏ, chậm đi đến ngồi : “ vậy xem thử con tay nghề có tiến bộ không?”

Thiên Minh cười nói : “ con gà này con phí công lắm đó, lại dưới Thiên Minh con cẩn thận chế biến, đây có thể nói là mỹ vị nhân gian”

“ Thổi da trâu” Như Sương thêm vào, nàng cũng đi theo sau.

Thiên Trạch đi đến bàn, tay hấp ba cục đất đen sì lên bàn, dùng thần lực đem một trong ba cục đất bóc đi lớp đất lộ ra lá cây lớn đã héo, thịt gà thơm mùi tỏa ra.

“ Cha mau ăn thử đi” Thiên Minh dục, từ trong túi gấm lấy ra chén đủa còn cả gia vị.

Thiên Trạch gật đầu, cũng không để ý một chút nào hình tượng tay đem đùi gà xé ra, không ngần ngại chấm vào chén gia vị, muối sống ớt cùng chanh pha sền sệt ăn lấy.

Đám người Mặc gia nhìn bất ngờ, bọn họ không nghĩ Thiên Trạch lại dùng bữa không chút câu nệ như vậy.

“ Ukm! Tay nghề có tiến bộ” Thiên Trạch cho Thiên Minh cái khen ngợi

Thiên Minh cười híp mắt nói : “ đây là con đặc biệc làm phí sức không ít, cha cũng không thể ăn không được đúng không?”

Lại đến rồi, đám Mặc gia đám người không nghĩ Thiên Minh cũng dám gài người kia.

Xích Luyện cười nói : “ tiểu tử thật biết nói chuyện đấy, nhưng mà gặp lại ngươi lần này, so với trước không giống trước”

Thiên Minh cười hì hì : “ tất nhiên rồi, phong ấn của con cha đã giải trừ, làm sao có thể đần đồn như trước được.”

Thiên Trạch từ không gian lấy ra một cái bức phong thư, nói : “ đây là của mẹ con, thế nào đủ cho con gà này chưa?”

Thiên Minh thu lấy, nói : “ đây là thư của mẹ con mà, mẹ gởi thư cho con là chuyện thiên kinh địa nghĩa rồi. Con cũng không đòi yêu cầu gì lớn đâu, chỉ là gần đây Như Sương ức hiếp con không ít, còn trấn lột đồ của con. Còn nữa chị ta trước kia đồng ý giao một món đồ cho con, cuối cùng lại lật lọng đổi ý, sau này cấp ra lại dùng bạo lực mà đòi lại”

Như Sương bị Thiên Minh tố cáo chuyện xấu, vừa giận vừa thẹn, che đi xấu hổ hung hăn trừng mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK