Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, mặt trời lại lên.

Trước sân trống lại có một lầu đình màu vàng, tại đình trong có bàn ghế còn cả thức ăn thơm nứt mủi trên đó.

Trong đình đã có người tại ghế ngồi, dùng bữa lấy.

“ Không cần để ý, ta và cha con có ân oán, nhưng đó là chuyện của chúng ta không liên quan đến con” Thiên Trạch thấy Cao Nguyệt giữ lễ dùng bữa cười nói.

Cao Nguyệt nhìn một cái, sau đó nhẹ gật đầu.

“ Nguyệt nhi! Đừng để ý, mau dùng đi, đây đều là Trù Thần nương nương làm đó, so với Đinh béo chỉ ngon không kém đâu. Toàn là đồ trong cung cả” Thiên Minh thì không chút nào khách sáo, một bên ăn một bên nói, động tác lia lịa.

“Tướng ăn thật khó coi chết!” Như Sương phụng phịu nói.

Hồng Liên gật đầu nói : “ tiểu tử ngươi cũng trong cung lớn lên, làm sao lại bất nhã như thế chứ”

Thiên Minh nói : “ cha không phải bảo chúng ta thoải mái là được mà, hơn nữa ta còn chưa được 12 tuổi đã bị đuổi ra cung rồi, có ai dạy lễ nghi đâu. Đâu như Hồng Liên nương nương từ nhỏ trong cung cấm biết lễ nghi, mặc lấy văn nhã y phục đâu”

Thiên Trạch cho nó một cái cốc đầu : “cánh cũng cứng rồi, bây giờ cũng dám đâm thọc cả ta nữa à”

Thiên Minh kêu đau một tiếng, làm cái mặt quỷ cho Xích Luyện tiếp tục ăn lấy.

Hồng Liên vừa tức vừa muốn cười, nói : “ tiểu tử ngươi thì biết cái gì, bộ y phục này không phải tôn lên nữ tính vẻ đẹp ư? cha của ngươi trong cung còn rất biết chơi đùa, còn mấy cái hồ ly tinh ăn mặc văn nhã hơn đấy”

“ Được rồi! nó chỉ là một đứa nhỏ, nàng cũng đi đôi co với nó làm gì chứ?” Thiên Trạch ngán ngẩm Hồng Liên nói.

“Đúng là tuổi nhỏ nhưng bản lĩnh thì không nhỏ đâu!” Hồng Liên đáp lại : “ chàng thấy nó còn dám châm chọc cả ta đấy”

Thiên Trạch lắc đầu nói sang chuyện khác : “ đêm qua mở quà vui không?”

“ Hừ!” Như Sương hừ một tiếng, nói : “ đều là đồ loạn thất bát tao cả”

Thiên Trạch nói : “ tuy có không ít trò chơi khăm con, nhưng mà bọn chúng đều đối với con rất tò mò cùng quan tâm đấy.”

Như Sương giận : “ quan tâm ư! xém đem ta hù chết, còn vài đứa còn cả gan bỏ độc trùng vào trong nữa, thật đúng là quan tâm đấy”

Thiên Trạch nói : “ Cha con năm xưa là thái tử một nước càng rõ Đế Vương gia vô tình tàn khốc, vì Đế vị tranh đoạt giết hại là thường tình, trước kia cha cũng giết vài cái huynh đệ muốn nhúng chàm thái tử chi vị. Cha không muốn các con giống như ta trước, cho nên mới để các con một chổ chung đụng. Ta chấp nhận thối vị trước cũng là vì các con, khi Đế Vị không còn bị chi phối nữa, bọn con cũng có thể có một tuổi thơ khoái hoạt mà lớn lên, còn về sau này đoạt Đế vị thì phải do năng lực của mỗi đứa mà giành lấy”

Nghe được, đám người im lặng, nghe những lời bộc bạch này khiến nhiều người trong đình và trong nhà gỗ đối với chí tôn Đại Việt này khâm phục, rất ít ai có thể làm được như y, từ bỏ quyền vị Đế Vương chỉ vì bận tâm Long tử của mình.

“ Các anh chị em con từ nhỏ đã vạn độc bất xâm, chúng không nghĩ đến chuyện hại chết con đâu. Bọn chúng cùng lắm là muốn để con mất mặt, hoặc là cho con kinh hỉ, hoặc lạ hạ mã uy con mà thôi. Không tin coi hỏi Thiên Minh xem, nó mỗi lần sinh thần cũng nhận đủ thứ quái lạ!” Thiên Trạch từ tốn nói.

Thiên Minh gật đầu, nói : “ vào ta 9 tuổi sinh nhật, vừa mới tỉnh lại phát hiện mình bị cột treo, trên người là bò cạp, rắn độc. Cái trò này là Xi Mộng cùng Đồn Đồn làm, hai bọn họ là quỷ quái nhất, cô chỉ bị tặng ít đồ hù dọa thì tính là gì?”

Như Sương nghe được giận dổi cũng tan biến.

Thiên Minh hỏi : “ Cô đã thấy bánh trà tặng lễ bò lúc nhúc sâu trùng chưa? Mặt nạ quỷ trong quà, bàn tay giả nè, thiệp chúc mừng nhưng lại chửi mắng... mấy thứ này cô cũng được nhận chứ gì?’

Như Sương nhẹ gật đầu.

“Sinh thần à, mỗi lần đều là hỗn loạn cả.” Thiên Minh đắc ý nói.

Cao Nguyệt nghe cũng hâm mộ, nàng không có anh chị em, tuy mấy trò kia khiến người sợ nhưng lại có rất nhiều người bồi chơi, hỏi : “ người không ngăn lại ư?”

“ Tại sao phải ngăn chứ. Tuy quà có khi loạn thất bát tao nhưng vì chuẩn bị quà nhiều đứa đều bỏ tâm mình vào trong đó cả. Sau này lớn lên, trở thành hồi ức quý giá nhất của chúng.” Thiên Trạch cười nói : “ cho dù có đánh nhau đi nữa thì cũng là anh chị em nháo trò, quan hệ càng thêm gần gủi. Ta cần gì phải ngăn cản chứ.”

Tuyết Nữ tiếp lời : “ cách dạy của người thật đặc biệc, Long tử dù mâu thuẫn nhưng giữa bọn chúng đều có một mối quan hệ vô hình với nhau, khó mà chối bỏ được. Dù đối với anh chị em chưa nhận biết cũng tràn đầy chờ mong, chứ không có đề phòng phòng bị”

Cao Nguyệt cúi đầu, nàng thật là hâm mộ.

Hồng Liên cũng cảm khái, nàng giống Thiên Trạch lớn lên ở Đế Vương gia, nhưng may mắn từ nhỏ được phụ vương thương yêu, cho đến khi Thiên Trạch thoát ngục phá hủy nàng thực tế, bây giờ nghe Thiên Trạch nói càng hiểu thêm về hắn hơn.

“ Tất nhiên! Ta tuy không phải Long tử, nhưng mà có thêm một cái để chơi đùa cùng khi dễ ai không để ý chứ. Mà thực tế Như Sương rất tốt chơi à, thật là dể khi dễ” nói xong hắn cười khúc khích.

“Ta... ta chẳng quà là nhường ngươi thôi! ta cầm kỳ thi họa còn hội vũ đạo, tiểu tử ngươi có biết không?” Như Sương chống chế nói.

Thiên Minh mắt sáng lên, rồi nói : “ cầm kỳ thi họa ư? vậy chúng ta so tài một lát thế nào, người thắng phải đem một món bảo vật ra, thế nào có dám chơi không? đừng nói ngươi sợ đấy chứ”

“ Ai sợ ngươi! chơi thì chơi” Như Sương bị khích tướng đáp ứng ngay.

Tuyết Nữ thầm nói : “ lại bị tiểu tử này dẫn vào hố rồi”

“ Tiểu tử này gian manh thấy rõ, xem ra nha đầu này bị dẫn vào bẫy rập rồi” Xích Luyện cũng có ý nghĩ tương tự.

“ Được rồi trước dùng bữa sau lại so tài” Thiên Trạch đem chủ đề này dời ra.

Bữa ăn sáng còn lại trôi qua nhanh chóng, đám người hiển nhiên trông đợi cuộc so tài của Thiên Minh cùng Như Sương.

Khi đám người đã no nê cuộc so tài cũng bắt đầu.

Thiên Minh từ trong túi trử vật lấy ra hai cái giá tranh vẻ đặt trước, nói : “ chúng ta trước hội thi vẻ, trong thời gian 10 phút ai vẻ được con vật nào sớm trước liền thắng”

“Được” Như Sương đáp ứng ngay, tại sở trường mình trên nàng hoàn toàn tự tin, đi đến giá bắt đầu cầm bút lông vẻ.

Thiên Minh thì thư thả ngoài đợi.

“ Thiên Minh ngươi không vẻ ư?” Cao Nguyệt hiếu kỳ hỏi.

Thiên Minh nói : “ nhường chị ta đi, ta mà ra tay thắng quá nhanh, Như Sương sẽ khóc thét lên mất”

“ Miệng cứng, để ta xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh” Như Sương không phục nói, cầm cọ múa bút, vẻ lấy một con chim.

Thiên Minh nhởn nhơ nhìn, thỉnh thoảng còn xen vào.

“ Họa kỹ không tồi, xem ra công chúa điện hạ còn có một tay” Hồng Liên trước kia là công chúa rất giỏi vẻ, thấy Như Sương múa bút như bay vẻ lên chim ưng cũng khen lấy, lại nhìn qua Thiên Minh nói : “ Tiểu tử này tự tin như vậy họa kỹ hắn rất tự tin”

Thiên Trạch nhẹ nhàng lay đầu : “ nó họa kỹ ư giống như cửu ca nàng rất nát”

“Ồ!” người trong đình nghe được bất ngờ lên.

Thiên Trạch cười nói : “ cứ xem tiếp sẽ rõ thôi”

Thời gian lại qua đi, ước định cũng sắp hết.

Thiên Minh nhìn bức họa của Như Sương sắp hoàn thành, ho khan nói : “ đến lúc Thiên Minh ta ra tay rồi”

Cao Nguyệt cùng đám người đưa mắt nhìn.

Chỉ thấy Thiên Minh đưa mười đầu ngón tay ra nhúng tay vào mực, sau đó vẻ lên giấy trắng các đường ngoằn nghèo, sau đó nói : “ xong rồi”

Đám người trố mắt ra nhìn.

Như Sương vẫn luôn lưu ý, cười một tràng : “ ha ha ha, buồn cười chết ta, ngươi vẻ cái gì thế kia”

Cao Nguyệt cũng che miệng cười khúc khích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK