Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn bộ quá trình U tộc cùng Công Thủ hai phái không nói một lời, như người câm chỉ biết đưa mắt nhìn, bọn họ thấy tận mắt đã rõ Thiên Trạch làm sao bứng dọn đi U Đô Địa Phủ cùng tài bảo của các nước trước kia.

“ Bản Đế muốn diệt quốc chỉ là nhất niệm, thậm chí Bản Đế muốn trong vòng chưa đến nữa năm cũng có thể thống nhất trung nguyên chi địa, bất quá cái gì cũng để Bản Đế ra tay thì quá phiền. Bản Đế có thể cho U tộc các ngươi thứ các ngươi muốn, thậm chí là Đế Vị, bất quá các ngươi có bản lĩnh để lấy được hay không?”

Nói đến đây Thiên Trạch đi đến U Vương phía trước vỗ vỗ bả vai hắn : “ Nhưng mà phải nhớ kỹ, chỉ cần Bản Đế không chết, quy cũ do Bản Đế định. Cho các ngươi cũng có thể thu hồi. Ngàn vạn lần đừng để Bản Đế phải đích thân ra tay”

U Vương cung kính mà nói : “ U vương kính cẩn ghi nhớ, tuyệt không cho Việt Đế thất vọng”.

“Từ nay U tộc xáp nhập vào Đại Việt, U Vương chi vị Bản Đế tạm giữ lại cho ngươi ! Chỉnh đổn U tộc toàn thể, chờ Bản Đế trở về Thăng Long đánh vào Sở quốc, nhớ kỹ dưới trướng của Bản Đế, tại chiến trường sát địch không có chuyện tàn sát người vô tội, kẻ nào trái mệnh giết” Thiên Trạch thu hồi tay, hạ lệnh.

U Vương đáp : “ đã rõ”

Thiên Trạch lại nhìn phía Công Thủ hai phái : “ Bản Đế bày cục một là giải quyết di họa ngàn năm, hai là đem cái đống công trình cổ lão của Lạc Võ Tử dời về Đế đô sửa sang, ba chính là muốn xem một trận chiến đặc sắc. U tộc cùng Công Thủ hai phái đúng là đặc sắc, có điều cục lại không được hoàn mỹ như Bản Đế tưởng, vốn Công Thủ chi chiến phân bại thắng thua lại không thấy được”

Lâu Mãn Phong cười nói : “ ngài bố cục quả thật khiến chúng tôi sợ hãi, nào còn tâm tư mà phân ra cao thấp chứ”

“ Đúng vậy! ban đầu tôi còn tưởng tổ sư trêu đùa bọn vãn bối chứ. Ai ngờ lại bị ngài ra tay trước. Lẽ ra tôi phải nghĩ đến ngài mới đúng, chỉ là ngộ nhận ngài bế quan ở chốn Đế Cung kia” Lạc Thời Thu lúc này chen vào, hắn cùng Thiên Trạch cũng giao tình qua cho nên so với nhiều người thoải mái hơn.

Mộ Dung Hách dò hỏi : “ Thủ đoạn của Việt Đế thật khiến tại hạ chỉ biết ngước đầu mà nhìn, chỉ là âm dương lúc nãy thật khiến tại hạ nghĩ mãi không ra, không biết Việt Đế có thể rộng lượng chỉ điểm”

Lời này cũng để nhiều kẻ hứng thú.

“Tin tưởng với tài trí kẻ học được Vô Tướng Thần Công cùng Quỷ Nhận Đao Pháp, là thần công đứng đầu thiên hạ, Bản Đế tin thêm 300 năm là ngươi minh bạch ra thôi” Thiên Trạch vừa qua loa nói lại cà khịa Mộc Tuyết Ly : “ đúng không Thánh Sứ Thần Sai Mộc Tuyết Ly!”

Mộc Tuyết Ly nghe hắn nhấc đến có chút ngượng, quay mặt đi.

Đám người nghe biết y không muốn nói rõ, nhưng nhà nào tuyệt học ai lại nói rõ chứ?

Mộ Dung Hách khiêm tốn nói : “ Lấy khí vô hình mà ngưng hữu hình, cho dù là tổ sư của Mộ phái vẫn không làm được, đứng trước Luyện Khí Quyết của Việt Đế thì chổ võ công của tại hạ có đáng là gì chứ?

Thiên Trạch không nói, đi đến trước chổ Thiên Diệc Tuyết, hai tay kết ấn, Trường Sinh Giới Thần Lực tản ra dung nhập lên người nàng.

Thiên Diệc Tuyết tuy không nhìn thấy nhưng nghe được xao động mà đoán được Việt Đế đi đến, nàng biết rõ mình không phải y đối thủ cho nên không có làm gì khác thường, cho đến khi cảm nhận được sinh cơ bừng bừng năng lượng tràn vào người, liền mở miệng cảm tạ : “ tạ ơn Việt Đế.... chỉ là....”

Nàng còn chưa nói hết đầu như kim châm, thân hình lung lay.

Thiên Tẫn Phong vội đở lấy muội muội mình, hắn không có hành động lỗ mãng, bởi hắn biết Thiên Trạch nếu muốn lấy mạng bọn họ đã sớm ra tay rồi.

“ Mãn Phong, có khi nào ngài ấy lại để ý tiểu sư muội chúng ta rồi” Lạc Thời Thu nhỏ giọng nói.

Lâu Mãn Phong trả lời : “ luận về phong lưu, có ai qua được ngài ấy”

“ Sao hai ngươi không nói Bản Đế sắc tâm nổi lên muốn đoạt người” Thiên Trạch thu hồi lại Trường Sinh Giới Thần Lực, đồng thời đem Thần Ma Thái Cực Đồ hóa nhỏ thu xuống, xoay người cười nói.

“ Nào dám!”Lạc Lâu hai người vội nói.

Thiên Trạch nói : “ Bản Đế cướp người, đoạt nữ nhân kẻ khác, là Đạo Thánh, ma đầu giết người không gê tay, Bạo quân, Hôn quân.... thế nhân trung nguyên chửi Bản Đế có đầy ra, hai tên các ngươi có nói cũng không có gì lạ”

Lúc này Thiên Diệc Tuyết đã ổn định thân hình, đôi mắt không còn như trước chết lặn mà lay động, đã mất đi quang minh lần nữa thấy được ánh sáng nội tâm kinh hỉ vô cùng, hít một hơi sâu quỳ xuống đất thi lễ : “ Diệc Tuyết cảm tạ Việt Đế chứa trị ẩn tậc, để Diệc Tuyết có thể lần nữa lấy được quang minh, xin nhận một lạy này”

Nói xong nàng lạy một cái.

Đám người nghe xong đã rõ, nhưng không ai rung động nữa. Bởi họ đã chết lặng rồi, như thần như ma Thiên Trạch cái gì vô lý chỉ cần y làm cũng tin.

“Tịnh Dật cảm tạ Việt Đế chữa trị cho ái đồ” Tịnh Dật cũng thi lễ.

Thiên Tẫn Phong chắp tay cúi đầu cung kính cảm tạ : “ Thiên Tẫn Phong cảm tạ Việt Đế chữa trị cho lệnh muội”

Thiên Trạch nhẹ phất tay nâng người lên : “Bản Đế trước nay vốn thương hoa tiếc ngọc, hôm nay thực lực lại tăng trưởng, có lẽ giết nhiều quá tích chút phúc mỏng đi”

Mộc Tuyết Ly nói : “ ngài tích phúc thật biết chọn người đấy”

Thiên Trạch khống chế Thần Ma Thái Cực Đồ đem những cây lớn sinh ra từ thân thể người chết hút vào, cả Họa Kích Huyết Long Mâu vào trong. Làm xong liền thu nó vào trong cơ thể, khinh thân lên phiêu bồng : “ nàng có gan châm chọc ta thêm một câu, có tin 3 năm tới nàng phải ở Đại Việt làm việc không?”

Mộc Tuyết Ly hừ một tiếng quay đầu đi, nàng đích thật là không dám chọc tên này.

Thiên Trạch không nói thêm, nhìn U Vương nói : “Sở Tử Khanh là một cái thông minh người mà kẻ thông minh thì không làm những việc ngu xuẩn, Bản Đế đoán các ngươi đi vào hắn không tốn một binh nào”

U Vương nói : “ đều không qua được mắt Việt Đế”

Tế Nguyệt nói : “ Sở Tử Khanh lấy biểu đệ của Thiên Lạc Đế Phi gặp Tế Nguyệt hổ trợ U tộc, U tộc có thể thuận lợi vào thành là y trợ giúp, toàn bộ Thủ Mộ phái đều bị giam dưới ngục, vừa trợ giúp U tộc lại bảo hộ được Thủ Mộ Nhân, Tế Nguyệt đoán có lẽ y đã biết được Việt Đế vào U Đô thành”

Thủ Mộ phái nghe được mà thầm mừng, bọn họ khi thấy U tộc đi vào đã biết U Đô thành không giữ được, Thủ Mộ người ắt hắn đã tử chiến, bây giờ nghe được thì mới hay Sở Tử Khanh cờ đi hiểm chiêu, cứu được toàn bộ Thủ Mộ Nhân khỏi cảnh hy sinh vô ích.

“ Ukm! Khi quan chiến Huyền Quan Nhai song, lấy Lạc Thời Thu cùng Lâu Mãn Phong tính cách ắt sẽ không phá đi Huyền Quan Nhai đại trận, mà Khổ Thiền là cao tăng, ắt sẽ nhận thua thành toàn cho Công Mộ. Bản Đế liền mang nữ nhân đến trước U Đô thành ngắm cảnh, cũng gặp qua Sở Tử Khanh, có dã tâm có tài năng, Bản Đế bài cục cũng khảo nghiệm xem thử hắn có đáng để Bản Đế trọng dụng không thôi.”

Nghe Thiên Trạch từ tốn nói, ai nấy đối với vị kia tài trí cùng nhãn lực nể phục.

“ Việt Đế tài trí, Cạnh Kỳ sinh lòng bội phục!” Cạnh Kỳ chân tâm bội phục, kẻ này vô luận lực trí cùng tài đều là thế nhân ngưỡng vọng.

Thiên Trạch nhẹ gật đầu, sau đó dẫm chân một cái rời đi.

Đám người đưa mắt nhìn vị phong tư tuyệt đại Đế Vương kia.

U Vương nhìn theo sau đó dời mắt, nói : “ các vị, nay chướng khí ngàn năm đã không còn, U Đô Địa Phủ 18 tầng đã diệt, Long Trụ đã mất Phá Mộ Lệnh của U Đô thành cũng được lấy ra, từ nay Thủ Mộ phái cũng không cần đến nơi này thủ hộ tiên linh của U tộc ta, các vị có thể rời đi được rồi”

Nói xong dẫn người của mình rời đi.

Công Thủ hai phái đưa mắt nhìn nhau.

Lạc Thời Thu nói : “ Lệnh Phá Mộ của U Đô thành tuy Công Mộ phái lấy được, bất quá thắng chi không võ, Thời Thu nguyện trả lại cho Mộ Vương chờ phía Mộ Vương sắp xếp Công Thủ tranh đấu lần nữa”

Lâu Mãn Phong, Tịnh Dật gật đầu tán đồng.

“ Cảm tạ Lạc thiếu chủ hào hiệp nghĩa khí. Tuy Công Thủ liên minh giữ gìn Long Trụ nhưng vẫn phân thắng bại. Hiện giờ Long Trụ đã không còn, Phá Mộ Lệnh của U Đô thành đã được lấy ra ngay ở U Đô Địa Phủ, chiếu theo tổ chế Công Thủ hai phái đến nay đã thắng bại” Mộ Dung Hách vừa nói đem tay cầm U Đô thành Phá Mộ Lệnh hoàn trả lại cho Lạc Thời Thu : “ Công Thủ chúng ta vẫn nên là phân cao thấp ở tòa Kỳ Mộ tiếp theo”

“ Vậy Thời Thu cảm tạ Mộ Vương” Lạc Thời Thu chắp tay cúi đầu thi lễ.

Tịnh Dật, Thiên Tẫn Phong, Thiên Diệc Tuyết, Lâu Mãn Phong cùng nhau thi lễ, đối với tân nhiệm Mộ Vương lòng dạ cũng cảm phục.

“ Chúng ta cũng nên đi thôi” Mộ Dung Hách nói xong khinh người mà đi, hắn bây giờ còn một vấn đề bận tâm đó là Thủ Mộ phái người trong U Đô thành.

U tộc có thể đi vào nói rõ U Đô thành bị công phá, nếu như còn ở lại đây có khi còn thiệt hại về nhân mạng càng nhiều, càng sớm đi ra mới ngăn được thương vong.

Cho đến khi người cuối cùng là Nhậm Đạo khinh thân mà đi, U Đô Địa Phủ trở lại là chốn không người hoang vắng.

Chừng mười phút, một cái đạo thân ảnh hắc y xuất hiện ở giữa chốn hoang vắng này, đứng trước U tộc mộ bia, chỉ dừng lại trong ngắn ngủi quan kháng sau đó lại tiêu thất.

Mà trước khi biến mất lại để lại một cái mũ cho nữ nhân đội đầu, làm bằng hoàng kim tinh xảo, hoa mai nở rộ, nhìn một cái quả thật khiến nữ nhân ưa thích. Trong u ám không gian ánh lên kim sắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK