Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần hai trăm năm trước Lã Khanh cứu giúp lại phò tá Ngô vương Tiền Thục lên ngôi, sau này Tiền Thục lên ngôi nhớ lại năm xưa ân nghĩa cùng tài năng của Lã Khanh mà dựng lên Hiệp Vương phủ, giống như Võ Lâm Minh của các nước quản lấy các thế lực giang hồ trong nước Ngô.

Lã Nghĩa làm người hào sảng lại nghĩa khí có danh vọng không nhỏ, lại có một tay lực lượng khiến cho không ít thế lực tin tưởng. Có thêm Ngô vương hổ trợ, thời đó Hiệp Vương phủ danh tiếng vang vọng khắp nơi.

Nhưng sau khi Tiền Thục chết, các đời Ngô vương tác động lẫn con cháu Lã Khanh hoặc là các thế lực giang hồ ảnh hưởng. Hiệp Vương phủ thế lực không còn như trước thưở ban đầu khai sang.

Tuy nhiên lạc đà tuy gầy nhưng cao hơn ngựa, Hiệp Vương phủ trong vòng hai trăm dặm đất Lan vẫn là thế lực lớn. Phủ viện nguy ca cao lớn, truyền xuống gần hai trăm năm tích súc Hiệp Vương nghĩa hiệp uy danh lan xa, dù có xa sút gia đạo nhưng tiếng nói vẫn còn tại, các thế lực võ lâm vẫn bán cho Hiệp Vương phủ mặt mủi.

Chỉ là hôm nay Thiên Trạch đến không phải là những kẻ kia, hắn đến là muốn đoạt đồ cho nên không cần phải cho gia chủ này mặt mủi. Lấy hắn năng lực, trực tiếp mang Diễm Linh Cơ thông qua Độn Không Thuật bỏ qua tầng tầng phòng thủ mà vào bên trong Hiệp Vương Phủ.

Tiến vào trong phủ, Thiên Trạch tinh thần lực tản ra, hết thảy hạ nhân, hộ vệ, thậm chí là trong phủ cường giả tất cả đều bị hắn phát hiện, rất mau hắn tới một tòa kiến trúc bên ngoài phủ.

Hưởng Viện Lâm chính là tên gọi tòa kiến trúc nơi hậu viện Hiệp Vương phủ, nó thật ra chính là từ đường của Lã gia. Đây là nơi đặt thi thể đã chết của Lã Khanh, mỗi năm đến ngày giỗ thì con cháu họ Lã đều đến đây tế bái.

Dù là ngày thường nơi này vẫn có người trông coi, hơn nữa không phải người bình thường, hai cái cường tráng nam tử canh giữ trước tòa kiến trúc.

Nhẹ nhàng “ Sưu!” một tiếng, Diễm Linh Cơ; Phó Quân Sước và Thiên Trạch đã hiện ra trong tòa từ đường bên trong.

Cả ba vừa hiện ánh mắt đều nhìn về phía trước.

Từ đường chính giữa, có một tấm ghế bành còn tại đó, bên trên ngồi ngay thẳng một cái hoa phục lão nhân.

Người này chính là danh trấn Ngô quốc thiên hạ hai trăm năm trước, đời thứ nhất Hiệp Vương phủ Hiệp Vương, Lã Khanh.

“ Người đã chết lâu năm nhưng thần sắc lại trái ngược.” Diễm Linh Cơ đưa mắt nhìn lấy thân ảnh kia.

“Băng phách!” Thiên Trạch lại niệm lên, ánh mắt nhìn nơi miệng của Lã Khanh, tại nơi đó trong có một khỏa kỳ thạch nhỏ, chính là nó giúp cho kẻ này đã chết mà thân xác không bị thối rửa.

Chỉ thấy trong miệng Lã Khanh một đạo bạch quang bay ra.

Một khối cỡ ngón cái tảng đá, óng ánh trong suốt, như ngọc bóng loáng, tản ra oánh oánh bạch quang, cực kỳ mỹ lệ.

Mặc dù rất nhẹ, nhưng lại tựa hồ vô cùng vô tận lực lượng trong đó.

Này đá chính là Băng Phách.

Giang hồ võ lâm nhân sĩ có không ít kẻ biết được Hiệp Vương Phủ trong có giấu Băng Phách kỳ thạch.

Chỉ bất quá Băng Phách cũng không có thể đề thăng công lực, cũng không có cất dấu bí mật gì, cộng thêm trở ngại đối với người mất tôn trọng, cho nên cũng hiếm có người chủ động tới đánh Băng Phách chú ý.

Tác dụng của nó là bảo tồn di thể, mà thứ này không ít người có thể làm được. Hoặc là dùng chí âm chí hàn công pháp, hoặc là đào băng ở những nơi băng tuyết lạnh giá bố trí ở nơi có âm khí tụ lại, thân xác đặt lên cũng có thể giữ không hoại.

Thành ra Băng Phách đến nay vẫn chỉ là một khối dùng để bảo quản thi thể, rất ít người đánh chú ý đến nó, cho nên Hiệp Vương Phủ mấy trăm năm qua lưu giữ mà không có chuyện gì phát sinh.

“ Đây chính là Băng Phách kỳ thạch” Diễm Linh Cơ đưa mắt nhìn khỏa kỳ thạch rơi vào tay nam nhân bên cạnh, trước đây nàng có nghe qua thứ này, hiện giờ tận mắt thấy cũng hơi hiếu kỳ.

Thiên Trạch lúc này tinh lực đều đặt vào Băng Phách.

Nội bộ của nó có một luồng sức mạnh thần bí, phóng xuất ra nhàn nhạt hàn ý vô cùng vô tận. Vô số năm tháng đi qua, vẫn như cũ chưa từng tan hết.

Thiên Trạch dùng một sợi tinh thần thả vào thăm dò, trong nháy mắt, hắn cảm nhận được khổng lồ hàn ý tồn tại, đó là một loại cực hạn rét lạnh. Lại có thể đả thương tinh thần của con người.

Băng phách chi băng hàn không phải người thường có khả năng chịu đựng, chỉ là Thiên Trạch vốn không phải người thường, lực lượng của Băng Phách lại không ảnh hưởng đến hắn, thậm chí còn bị Thiên Trạch hấp thụ.

“Thần lực! đồ tốt à” Thiên Trạch nhẹ cười, sở ra thần ấn cướp đoạt lực lượng trong Băng Phách tồn đọng.

Võ giả tu hành khi đạt đến Thiên Nhân cực điểm, chân khí liền có thể chất biến một lần, hóa thành chân nguyên chi lực! Thần Ma chi cảnh cường giả sử dụng đều là chân nguyên chi lực.

Mà lực lượng cường đại hơn chân nguyên chính là thần lực, hoặc pháp lực.

Kỳ thạch Băng Phách là Nữ Oa luyện chế, hàn khí trong Băng Phách là lực lượng sở trí để vá trời, Thiên Trạch chính là muốn đem lực lượng này hấp thụ chuyển hóa cho mình dùng.

Chỉ là việc này rất nhanh bị phá bĩnh. Bởi trước khi chết Lã Khanh lẫn con cháu cũng đã bố trí nơi từ đường này, tránh việc có kẻ vào trộm đi Băng Phách ảnh hưởng Lã Khanh thi thể, một khi Băng Phách bị lấy ra thân xác bị hủy thì cơ quan sẽ khởi động báo cho người bên ngoài.

“ Hỗn trướng! có cuồng đồ dám động tay vào Băng Phách của tổ tiên!”

Một cái người trung niên nam tử, một thân cẩm phục, bộ dáng tại trong từ đường cỗ thi thể kia giống nhau đến mấy phần, hắn chính đời là Hiệp Vương Phủ -Hiệp Vương Lã Nghĩa.

Lã Nghĩa cao lớn uy mãnh, hai đầu lông mày, hơi có hiệp giả phong phạm.Nhưng mà, hắn này một đôi ngoan độc ánh mắt tràn đầy giận giữ. Bởi hắn phát hiện ra cơ quan bố trí trong từ đường khởi động, tiếng chuông cảnh báo lại vang lên. Điều này có nghĩa là có kẻ xâm phạm từ đường lấy đi Băng Phách.

Băng Phách là gia truyền bảo vật của Hiệp Vương Phủ, một khi lấy đi thân xác của tổ tiên có còn giữ được ư? Việc này đối với trên dưới Hiệp Vương Phủ không cách nào bỏ qua được.

“ Cuồng đồ lớn mật! người đâu! Mau theo ta đến từ đường tru diệt” hôm nay cùng thân phụ mưu bàn một cọc sinh ý lẫn chuyện gần đây trong võ lâm nước Ngô, thiếu phủ chủ Lã Khiêm giờ khắc này cũng tràn đầy giận giữ, hắn không tài nào nhịn được trước phóng ra ngoài hô hào thủ hạ.

“ Tuân lệnh!” chúng hộ vệ cùng cao giọng mà hô, sau đó phóng theo thiếu chủ.

Lã Nghĩa cũng không chậm trễ, hắn nhanh rời khỏi nơi này, rất nhanh tìm đến Hướng Viện Lâm, còn chưa đi vào đã cao giọng mắng nhiếc : “ cuồng đồ lớn mật, dám đến Hiệp Vương Phủ giương oai”

Mà người nhà của Hiệp Vương Phủ cũng nghe tiếng chuông báo động mà kéo ra Hướng Viên Lâm, tay ai nấy đều cầm lấy binh khí. Tính sơ sơ cũng gần đến ba trăm người, ai nấy thần sắc giận giữ hiển nhiên cũng hay rõ tiếng chuông kia đại biểu cho điều gì.

“ Mau! Ác tặc đã rời khỏi từ đường. Lập tức chia nhau truy tìm hung thủ” Lã Nghĩa là kẻ cướp vào đầu tiên, hắn tâm càng đại nộ giận giữ hơn khi thấy di hài tổ tiên mục rửa thê thảm không như trước, ngoài ra còn hai thi thể hộ vệ trên dưới sàn, bằng hắn trí tuệ lập tức đoán ra hung thủ đã chạy nên hạ lệnh ngay.

“ Vâng!” chúng người bên ngoài hay tin cùng hô một tiếng thật lớn sau đó lại chia nhau tứ tán, tìm kiếm hung thủ mơ hồ không rõ kẻ nào gây ra.

Mà bản thân hung thủ cũng không có vội rời khỏi Hiệp Vương Phủ, ngược lại hắn lại ở lại nơi này tiếp tục trong lúc náo loạn lại vơ vét thêm một ít thứ có giá trị khác.

“ Hiệp Vương hẳn là sẽ ghi nhớ chủ nhân lắm đó” Diễm Linh Cơ nhìn từng rương chất chứa tài sản của Hiệp Vương Phủ tiêu thất cười nói.

“ Không hổ là nhà giàu có nhất trong hai trăm dặm” Phó Quân Sước nhìn đống tài sản tiêu thất nơi này cảm thán, tích tụ nơi này tính sơ cũng đã là 15 vạn lượng hoàng kim, này tiền cũng đủ để người thường sống mười mấy đời dư dả không lo rồi.

“ Nhớ ư! Hắn là” Thiên Trạch cười trả lời, tiếp tục đem những món có giá trị dời đi.

Cho đến khi dời hết hắn lại mang Diễm Linh Cơ rời khỏi Hiệp Vương Phủ, kết thúc chuyến ghé thăm nơi này.

Khi Thiên Trạch và Diễm Linh Cơ rời đi không lâu, sau khi lục tung Hiệp Vương phủ cùng truy tìm hung thủ một cách mờ mịt, tầm nữa ngày qua đi Lã Nghĩa từ hạ nhân biết được một tin tức cực xấu khác, khi hay tin này hắn tức giận công tâm thổ huyết.

Băng Phách bị lấy đi khiến di thể tổ tiên bị hủy đã là chuyện khiến hắn tức điên rồi, bây giờ gia sản tích tụ trong Hiệp Vương Phủ bị dời đi. Cái sau so với cái trước tuy là tục vật, nhưng thiếu đi Hiệp Vương Phủ đã suy thoái lại càng suy yếu.

Liền sau đó một ngày cả đất Lan đều biết có kẻ ác tặc vào Hiệp Vương Phủ gây chuyện, Hiệp Vương đối với đại nạn này lại lựa chọn không có giấu diếm mà truyền tin tức cho các bằng hữu thế gia quen biết, thông qua nhân mạch quan hệ của mình mà tìm được tên đáng giận kia.

Chỉ là hung thủ là ai? Hết thảy là bến mê không ai rõ.

Sự tình này huyên náo hơn, bởi sau đó không lâu trong vùng các hộ giàu có tài sản cũng không cách mà mất đi. Các nạn nhân cũng chả khác gì Hiệp Vương Phủ, bọn họ ra sức truy lùng hung thủ.

Nhưng đến cả bóng kẻ gây án đều không tìm được, khiến cho cả đất Lan trong một đoạn thời gian khó mà yên bình. Các thế lực hắc đạo hay các tay trôm có tiếng trong vùng bị các thế lực chú ý đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK