Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế Thiên An lại mở ra cổng nội thiên địa, theo hắn điều khiển từng cái rương hòm chất đầy châu báu không ngừng bịt hút vào.

“ Vào trong nghỉ ngơi một lát đi, ta còn bận một chút” Đế Thiên An cưng chiều đám nữ.

Cơ Như Tuyết, Thạch Dao, Lục Lâm Hiên không nói, nhẹ gật đầu hướng về hắc động mà đi vào bên trong.

“ Này chờ ta với” Xi Mộng đã sớm nhịn không được, lập tức bám theo vào sau.

Về phần Ôn Thao cùng Lý Tồn Nhẫn, cả hai nhìn thấy Đế Thiên An hất cằm ra hiệu mang theo tò mò đi vào bên trong hắc động.

Đám người Xi Mộng vừa bước vào cổng nội thiên địa liền được dời đến cung điện xa hoa hùng vĩ của Đế Thiên An, chứng kiến cảnh vật trước mắt khác lạ mà sợ ngây người.

“ Wow!nơi này, nơi này thật xinh đẹp! Tiểu tỷ tỷ đây là nơi nào?” Xi Mộng hồi thần lại, kinh ngạc thốt hô.

“ Đây....” Ôn Thao khiếp sợ lấp lửng, tại ánh mắt hắn trong thấy được hắc động đi vào bên ngoài chính là Càn Lăng cung điện.

“ Chả trách.... chả trách nghĩa phụ, Vu vương và Bất Lương Soái đều không phải y đối thủ, thì ra....” Lý Tồn Nhẫn trong đầu không dám nói tiếp.

Nàng là người duy nhất được giữ lại không giết, tất biết y để lại mình có mục đích riêng, tại tàn khốc Thông Văn quán lớn lên tình cảm thứ này nàng biết rõ rất nhạt. Thậm chí cả nghĩa phụ của mình cũng vậy, Lý Tồn Nhẫn rõ ràng mình chẳng qua là thanh vũ khí trên tay y mà thôi.

Giờ Tấn vương đã chết, Thông Văn quán Thập Tam Thái Bảo chỉ còn lại hai vị, có lẽ giữ nàng lại là khống chế Thông Văn quán, hoặc có lý do khác. Bất cứ lý do nào đi nữa, chỉ cần sống tiếp nàng làm sao từ chối.

Nhất là bây giờ thân phận của Đế Thiên An to lớn đến nàng không dám tưởng tượng.

“ Nơi nào có liên quan gì đến cô?” Cơ Như Tuyết dấm chua phát tác, đi đến một cái rương mở ra, bên trong hoàng kim cùng bảo ngọc chồng chất.

“ Là nội thiên địa của chàng ấy! Muội đừng có đi loạn, nơi này còn có nhiều sủng vật chàng ấy nuôi, rất nguy hiểm” Thạch Dao lên tiếng giải vây, lấy nàng nhãn quan Xi Mộng mười phần là tỷ muội của mình tiếp theo rồi.

“ Nội thiên địa, đó là gì?” Xi Mộng nghe xong hiếu kỳ hỏi, không chỉ nàng mà Ôn Thao cùng Lý Tồn Nhẫn đều muốn biết.

“ Là không gian riêng của chàng ấy tạo ta! Có thể dung nạp người cùng sinh vật. Nơi này lớn bằng cái Kỳ quốc, hơn nữa còn có thể không ngừng biến rộng” Chung Tiểu Quỳ tiếp lời Thạch Dao, giải thích cho Xi Mộng rõ.

“ Lợi hại quá.... đây không phải là thần tiên thủ đoạn ư? Tiểu Quỳ, tiểu ca ca thật là thần tiên ư?” Xi Mộng nhích lại gần dò hỏi lấy

Lúc này, ngoại thiên địa bên ngoài nham tương càng ngày càng nhiều, rất có bao phủ toàn bộ địa cung xu thế, màu vàng dung nham dần dần nuốt hết cung điện, dần dần nhấn chìm hết thảy mọi kiến trúc phong tỏa đường lui.

Đế Thiên An đã thoát ra khỏi cung điện, đạp không phi hành, bắt đầu thu lấy từng thứ có giá trị trong tòa Càn Lăng địa cung.

Thời gian qua đi, Càn Lăng bên trong địa cung, tràn đầy màu vàng dung nham hình thành đại dương, đường hầm, cung điện, hầu như hết thảy kiến trúc đều bị bao phủ hoàn toàn, chỉ có một ít bản thân hơi cao kiến trúc, miễn cưỡng ở màu vàng dung nham bên trong lộ ra đầu.

Ở Càn Lăng lối vào nơi, cũng chính là khối này Vô Tự bi bên dưới dưới nền đất trong đường nối , tương tự bị rót đầy màu vàng dung nham.

Bởi vì nơi này vốn là quyết chí tiến lên đường nối, không có bất kỳ kiến trúc, vì lẽ đó bị màu vàng dung dịch bao trùm sau, phóng tầm mắt nhìn, dù cho liền khoảng tấc chỗ đứng đều không có.

Đế Thiên An có thể tự do phi hành và có nội thiên địa cho nên không một chút sợ, hắn đi qua các cung điện vơ vét hết tài bảo, đem vàng bạc châu báu hay cơ quan kiến trúc ném vào bên trong nội thiên địa của mình tích trữ.

Những thứ này không phải vô ích, khi trở về Bách Việt sẽ thành nguyên vật liệu làm cho đế quốc hắn phồn vinh hơn.

“ Dung nham! Tốt” giải quyết xong mấy thứ có giá trị, Đế Thiên An lại đem chủ ý đánh lên nóng bỏng dung nham bên dưới, điều khiển nội thiên địa đem dung nham hút vào.

Thứ này trong mắt người thường là tai họa nhưng với hắn cũng là tài nguyên hiếm có, là ôn tuyền cho Dị Hỏa của hắn tẩm bổ. Theo hắn khống chế, từng dòng dung nham nóng bỏng sôi trào rồi bị hút vào nội thiên địa, đổ vào bên trong một cái nóng bỏng địa vực.

“ Đúng rồi, cũng nên đi một chuyến đất Thục!” Đế Thiên An sực nhớ ra một chuyện, đưa tay kết ấn phân ra một đạo phân thân.

“ Thông Thiên Trụ là sinh môn, ngươi đi ra từ đó” có ký ức của Viên Thiên Cương hắn biết tòa địa cung này còn có một lối thoát hiểm, đó là một trong các cây trụ chống, chỉ cần tìm đúng vị trí khởi động cơ quan trụ đó liền tìm được lối ra.

“Ân”Phân thân Đế Thiên An gật đầu, có một phần ký ức hắn tự biết mình phải làm gì, hắn là hỏa phân thân cho nên càng không sợ dung nham đạp lấy nóng bỏng dịch thể mà chạy đến cây Thông Thiên Trụ.

“ Phanh!” Linh hoạt nhảy lên cây trụ, một quyền đem khối ngọc đỏ, theo đó cơ quan liền khơi động, Thông Thiên Trụ chậm rút xuống bên dưới lòng dung nham.

Phân thân bám chắt vào long trụ, sau đó tung người nhảy lên đỉnh cột trụ, rồi phóng mình ra khỏi lỗ hổng trên trần rời đi.

“ Miêu Cương Thánh Cổ, cũng nên tỉnh lại ngươi rồi!” Đế Thiên An nhẹ giọng nói, một tay đem Long Tuyền bảo hạp đem lên.

Bề ngoài Long Tuyền bảo hạp được làm từ gỗ Tử Đàn,trung gian khảm một cái kim long, bên trong hộp cũng không có bảo vật gì, mà là một cái bức tượng trẻ nít cùng một bông hoa màu tím, lúc này bông hoa tím đang tàn lùi để lộ nằm một cái cổ trùng bên trong.

Cổ trùng sắc thái lộng lẫy, tản ra ngũ thải quang mang, theo Long Tuyền bảo hạp nứt làm đôi ra, vừa tiếp xúc với không khí mới mẻ, lập tức liền nở rộ quang mang.

Đừng nhìn hình thể bé nhỏ mà lầm tưởng, dù là Đại Tinh Vị cao thủ hậu kỳ nếu bất cẩn gặp phải Thánh Cổ Kim Tàm, liền cũng chết.

“ Vật nhỏ này thật thông minh” Đế Thiên An đã sớm phong bế ánh mắt, một tay đem Thánh Cổ lấy ra, nhìn nó run lẩy bẩy phát ra tiếng “ u u”, cười nói.

Đế Thiên An từ Viên Thiên Cương ký ức còn biết được Miêu Cương Thánh Cổ này có quan hệ sâu dày với Long Tuyền bảo tàng. Nó có mặt ở nơi này là do Viên Thiên Cương sắp xếp.

Thánh Cổ này có năng lực mê huyễn lòng người, chỉ cần bất cẩn trúng đòn liền sinh ra ý niệm tự sát.

Nguyên vốn kịch tình trong Chu Hữu Văn mở ra Long Tuyền bảo hạp liền trúng cổ, trong đầu nảy lên ý niệm tự sát trực tiếp nhảy xuống dung nham mà chết.

“ U u u!” Thánh Cổ Kim Tàm thân hình khẽ run, phát ra trong miệng tiếng kêu.

Nó không dám dùng năng lực mình công kích người kia, bản thân sinh sống nhiều năm đã sinh ra được linh trí. Nó biết rõ người này nguy hiểm như thế nào, rõ nét nhất chính là ở sâu trong huyết mạch bị người kia chấn nhiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK