Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian qua nhanh, Cơ Vô Dạ theo khung xe ngựa và vào triều.

Hắn trước thời điểm thượng triều đến chổ Hàn vương diện kiến.

Kể từ khi 30 vạn quân lương bị mất, lại thêm việc Thiên Trạch xông vào cung chém một tay Hàn vương, Hàn An đối với Cơ Vô Dạ đã tràn đầy bất mãn hận không đem hắn trừ, sự tình đêm qua hắn cũng từ thuộc hạ mà biết được, bây giờ thấy Cơ Vô Dạ tự mình đến hắn có tâm tình tốt ư ?

Bất quá Hàn An nhiều năm hàm dưỡng vẫn tỏ ra như thường, cho Cơ Vô Dạ vào làm như một bộ không biết gì và chờ y tấu trình rõ ràng.

Đợi nghe xong hết thảy, Hàn An tức giận nhìn xuống đại tướng quân Cơ Vô Dạ, cao giọng chất vấn : “ Đô thành xưa nay do quân đội của khanh bảo vệ, bây giờ tên tội phạm kia lại đến rồi rời đi, khanh giải thích thế nào?”

Kể từ khi biết kẻ vào cung hành thích thực lực sau đó, Hàn An tràn đầy cảm giác sợ hãi bất an, đêm không an giấc, ăn không ngon, tính khí trở nên càng ngày càng táo bạo, cả triều văn võ đại thần cũng không quá dám nói chuyện.

Bây giờ nghe tin y lại trở về, kẻ từng vào cung chém mình một tay kia. Kẻ mà Hàn An muốn moi tim chặt y ra trăm khúc để tiết mối hận, hiển nhiên tính khí so với trước càng thêm nóng giận cùng táo bạo hơn.

“ Xin đại vương bớt giận!” Cơ Vô Dạ có khổ không biết kêu ai, nhưng vương thượng lửa giận chỉ có thể tạm lánh mủi nhọn, quỳ lễ : “ Đối với mối họa thông thường, quân đội dĩ nhiên là hữu dụng, nhưng những tên cuồng đồ lớn mật này không phải kẻ tầm thường, hắn vũ lực đã đến Thiên Nhân cao thủ, các binh sĩ thông thường không thể chống trả.”

Hàn An bàn tay siết lại ánh mắt tràn đầy lửa giận : “ đây là khanh cho quả nhân câu trả lời”

Cơ Vô Dạ thành khẩn nói : “ bẩm bệ hạ, thần đã chuẩn bị thiên la địa võng chờ hắn hiện thân lần nữa rồi bắt gọn. Hơn nữa trong quá trình điều tra thần đã tra ta được đồng bọn của y không phải hạng tầm thường, chúng tinh thông Vu thuật hơn nữa quy mô lần trước e là có người hiểu lấy binh pháp đứng sau tổ chức. Vương tử Hàn Phi đêm qua cùng một trong những kẻ phản nghịch tiếp xúc, trong quá trình tra án vây bắt thần đã dò ra một kẻ không nên xuất hiện ra, Hữu Tư Mã trước kia Lý Khai”

Tội thất trách đã không thể tránh khỏi, cho nên Cơ Vô Dạ chủ động nhận tội về mình đêm qua, đồng thời hắn cũng đem Lý Khai chuyện này nói ra, bởi hắn rõ ràng kẻ này là Hàn vương vết nhơ, có thể dùng hắn đem chuyện của hắn dời đi một ít.

“ Hả” Hàn An cơ mặt có chút giật lên khi nghe hai chữ cuối của Cơ Vô Dạ, hỏi: “ tên phản đồ chống đối quân lệnh trước kia, không phải đã chết từ lâu rồi sao?”

Cơ Vô Dạ liền nói :“ Mối họa xảy ra trong thành lần này, e là Lý Khai vì muốn trả thù nên cấu kết với dư nghiệt của Bách Việt gây ra”.

Hàn vương An lạnh nhạt giọng nói không cho cự tuyệt tên tiếng : “Quả nhân bất kể bỏ ra cái giá gì, tìm cho ta tới cao thủ! Nhất định phải đem tên cuồng đồ kia giết chết! Ta Đại Hàn uy nghiêm không thể xâm phạm! chỉ cần có thể mời đến cao thủ tuyệt thế, bất kỳ giá nào vấn đề gì! Bằng bất cứ giá nào phải bình định tai họa này, trả cho đô thành sự thái bình, kẻ gây loạn bất kể là người hay ma, cũng phải tiêu diệt tận gốc”

Thân là quân chủ một nước, cao cao tại thượng, hắn không cho phép quyền uy của mình bị xâm phạm, cho dù là trong giang hồ cao thủ hàng đầu cũng không được.

Nhất là Thiên Trạch kẻ cuồng đồ này dám vào cung lấy hắn một tay để hắn không nuốt trôi cơn tức này. Ngoài y ra còn có Lý khai, hắn dùng máu Bách Việt và ngồi lên vương vị, kẻ này Hàn An có thể dung thứ cho hắn tồn tại được?

“ Là!” chỉ chờ lời này Cơ Vô Dạ cung kính đáp, lại nói : “Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi từng chinh chiến Bách Việt, đối với man di dị thuật biết không ít, hắn có thể trợ lực cho chúng ta trong việc vây bắt bọn phản nghịch này”

“ Vậy thì lệnh khanh và Bạch Diệc Phi tăng cường trấn thủ trong thành, thi hành lệnh cấm đi đêm” Hàn Vương An cao giọng hạ lệnh.

“ Thần lĩnh mệnh” Cơ Vô Dạ cúi đầu khom lưng nhận mệnh, tiếp tục nói : “ bẩm đại vương, bọn phản nghịch tìm đến Lưu Ý mưu đồ Hỏa Vũ sơn trang kho báu, gây án rời đi sau Cửu công tử đưa di thể của Lưu Ý về tư phủ, công tử phá án thần hết sức bội phục, nhưng mà thần đang bố trí bẫy rập, lại thêm công tử thân phận tôn quý nếu như trong lúc vây bắt công tử có bề gì.... chỉ sợ....”

Lời Cơ Vô Dạ chưa nói hết, song Hàn An tất nhiên rõ ràng, nói : “ Khanh đi truyền thánh lệnh của quả nhân, triệu Hàn Phi vào cung, để nó ở lãnh cung một thời gian”

Mối họa kia nhất định phải trừ, nếu như để đứa con mình cản trở vây bắt thì không thể được, nhất là Hỏa Vũ sơn trang kho báu có liên quan đến vết nhơ của hắn năm xưa, hắn làm sao để lộ ra ngoài.

Có lệnh của Hàn vương Cơ Vô Dạ rất nhanh đi ra ngoài Hàn cung mà không tham dự vào triều đường hôm nay, trừ truyền lời cho Hàn Phi hắn hạ lệnh giới nghiêm trong thành, song hành với đó để thuộc hạ truy lùng tung tích phản nghịch với quy mô lớn.

Mà trọng điểm hắn nhắm đến chính là Bách Việt người hoặc là các thế lực có liên quan đến Bách Việt.

Trong thành không ít người dân Bách Việt chạy nạn sống nương nhờ bằng bố thí hoặc là làm công việc nặng nhọc, ngoài ra còn ngoài thành mấy trăm dân Bách Việt chạy nạn đến cũng bị quân sĩ Hàn quốc hướng đến.

Chỉ là khi tìm đến những người dân Việt vốn ở trong lẫn ngoài thành sinh sống lại tẩu tán từ lúc nào, dường như là biết trước chuyện xảy ra mà mất tăm tích.

“ Phanh!”

Rượu ngon cũng không còn thơm như trước, càng nghĩ càng hận càng nghĩ càng giận để Cơ Vô Dạ không nhịn được đem chung rượu ném đi.

“ Một lũ phế vật, đến giờ vẫn không tìm ra được?” Cơ Vô Dạ phẫn nộ, đối với thủ hạ dưới trướng càng không hài lòng.

Hàn vương đối với hắn đã bất mãn và đã cho hắn tối cao chi lệnh, lần tới còn không bắt được y hắn thế nào gánh chịu được Hàn vương lửa giận đây?

Ai bảo hắn là đại tướng quân nước Hàn, chịu trách nhiệm phòng thủ trong thành, nếu để ra thất trách nữa Hàn vương có lột chức hắn hoặc giáng chức cũng không có lý do để phảng kháng được.

Cho nên để xoa dịu một phần Hàn vương lẫn có thứ để nói, hắn hướng mủi đao xuống Bách Việt người trong và ngoài thành. Đa phần bị bắt được không tống giam thì bị hắn giết chết rồi lấy cớ tru diệt phản nghịch phần tử.

Nay thủ hạ bẩm báo về việc người dân Bách Việt trong ngoài thành lại không thấy, làm cho Cơ Vô Dạ tâm tình lại càng thêm bực bội.

“ Xin tướng quân bớt giận, tuy không bắt được lũ dân đen cùng tìm ra tên cuồng đồ kia, nhưng chúng ta đã biết chúng liên quan với nhau.”

Người nói là một cái trung niên ngồi đối diện Cơ Vô Dạ, y vóc dáng béo phì mập mạp quá cở, trên người mặc lấy quý giá y phục, nhìn qua chẳng khác nào là một cái phú hộ giàu có người.

Mà thực tế hắn chính là một cái Thương gia giàu có, nhưng hắn khác các thương gia khác, bởi hắn là một trong Tứ Hung Thú của Dạ Mộ, hắn chưởng quản vị trí “Tài” cung cấp tài chính tổ chức- Thạch Sơn Phỉ Thúy Hổ.

Có Cơ Vô Dạ chống lưng lại thêm Bách Điểu ngầm phối hợp và Dạ Mộ tài nguyên, Phỉ Thúy Hổ buôn bán phát đạt địa bàn rộng lớn chính là phú giáp một phương, địa bàn của y chính là mảnh đất giàu có nhất Hàn quốc, Nam Dương.

Phỉ Thúy Hổ vốn ở Nam Dương nhưng lại lặn lội đến nơi này, đó là vì cứ mỗi tháng sẽ có một ngày cống nạp cùng phân chia lợi ích cho Cơ Vô Dạ, mà hôm nay là ngày cống nạp theo lệ mà đến.

Thành đã giới nghiêm nhưng thông qua tầng quan hệ với Cơ Vô Dạ nên Phỉ Thủy Hổ thuận lợi mà vào, sau đó từ thủ hạ Dạ Mộ mà biết được gần đây phát sinh sự việc, từ đó hắn đưa ra chủ ý cho Cơ Vô Dạ.

“Đạo Thánh lần trước xông vào Hàn cung hành thích, hủy phủ đệ của ta nói ra hắn đối với Dạ Mộ cùng Hàn quốc có thù, bây giờ Lưu Ý cùng Ngột Tựu chết, nói rõ ra hắn muốn hướng chúng ta có oán, bằng mọi giá cũng phải đem hắn trừ “ Cơ Vô Dạ lạnh giọng, sát ý lăng nhiên.

Phỉ Thúy Hổ cũng rùng mình một cái theo sát khí của Cơ Vô Dạ tràn ra, nói : “ Tướng quân, Đạo Thánh có lẽ có thù với Dạ Mộ chúng ta nhưng hắn cũng là kẻ tham tài cùng để ý lũ dân đen kia. Mà trên đường ta đến lại biết có một lũ dân đen Bách Việt chạy đến đô thành, tướng quân có thể dùng bọn chúng mà nhử ra”

“ Lão Hổ, ý ngươi nói không tệ, chỉ là cái bẫy quá rõ ràng bọn chúng làm sao không thấy chứ” Cơ Vô Dạ suy ngẫm rồi nói.

Phỉ Thúy Hổ nói : “ dù thấy hay không tướng quân có thể giết bọn chúng một ít khiến vương thượng bớt giận”

Cơ Vô Dạ ngẫm nghĩ liền cảm thấy chủ ý này rất được.

Sau đó lại nghĩ đến lần này cống nạp, Cơ Vô Dạ nhắc nhở : “ Mấy món hàng ngươi đưa đến gần đây có hơi thiếu chút mùi vị đấy, lão Hổ”

“Tướng quân, vậy thìhơi oan cho ta rồi” Phỉ Thúy Hổ hiển nhiên hiểu lời của Cơ Vô Dạ ám chỉ, trước thì kêu oan sau thì phân trần : “ đó đều là những món hàng cực phẩm ta phải tốn rất nhiều công sức đem từ vùng tái ngoại về đấy.”

Lời dứt Phỉ Thủy Hổ lại lấy một chung rượu dư trên bàn đem bình rượu cẩn thận rót cho Cơ Vô Dạ, nói : “ Băng Hỏa Bách Niên Hồng nhất đẳng được chế từ nho Băng Hồng. Trồng ở ven sa mạc dưới chân núi tuyết đấy”

Cơ Vô Dạ lông mày nới lỏng một chút, uống một ngụm, hừ lạnh nói :“rượu là rượu ngon nhưng ta nói đến là người?”

Phỉ Thúy Hổ thần sắc có chút lúng túng, trực tiếp đem sự tình nói ra :“cái này thì chính xác, nhưng tướng quân cũng rõ nổi khổ tâm của thuộc hạ mà, nương nương đã chọn mấy món hàng nhất đẳng trước đó rồi”

Trừ đem đồ cấp cho Cơ Vô Dạ hắn còn đem đến cho Tứ Hung Thú ẩn nấp bên cạnh Hàn vương, mà hai kẻ này hắn không trêu được người nào, nhất là hiện giờ Triều Nữ Yêu địa vị không chút nhỏ.

“Triều Nữ Yêu, ả đàn bà này thật kỳ quái” Cơ Vô Dạ nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, lạnh rên một tiếng, ngữ khí trong chứa lấy bất mãn cùng nghi hoặc.

Phỉ Thúy Hổ cười nịnh nói :“tướng quân Nương Nương thân phận trân quý, không thể nói xấu được đâu”

Cơ Vô Dạ bất mãn nói : “ả bây giờ cao cao tại thượng, khi xưa cũng là ta tốn bao nhiêu công sức nâng đở ả lên còn gì”

“Chuyện ấy là đương nhiên nhưng đền đáp cũng rất hậu mà, gần đây nhất nương nương còn trợ giúp cho tướng quân” Phỉ Thúy Hổ cực kỳ khéo đưa đẩy nói, cũng không đắc tội Triều Nữ Yêu, cũng để Cơ Vô Dạ phi thường hài lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK