Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giải quyết xong Huyền Võ Đại Đế, Đế Thiên An và Thiên Trạch hợp lực đem tiểu thiên địa thu lấy, sau đó cả hai lại phân tách làm chuyện riêng của mình.

Đế Thiên An thì tiếp tục lên đường đến những nơi khác giải quyết những bộ phận thi thể của Xi Vưu, hoặc là các ma đầu di họa cho thế giới…

Còn bản thân Thiên Trạch không trở về Bách Việt mà lại cùng Hỏa Phượng Hoàng và Kiếm Tôn trở về Đúc Kiếm Thành, sau đó đôi ba câu miệng lưỡi dụ dỗ hoặc uy hiếp mà đem thế lực này thu luôn vào Bách Việt, đến khi ổn thỏa thì thông qua truyền tống trận trở về Gia Lãm.

Lúc này, nữa đêm thời khắc, Gia Lãm phía bắc, quân doanh nơi.

“Rầm!

“Rầm!”

“Rầm!”

Mặt đất rung chuyển dữ dội.

Chỉ thấy từng cơn phong lôi như vòi rồng không ngừng xuất hiện, đem lều bạt cùng binh sĩ Bắc Ly bên trong mạt sát.

Đám người trong doanh trại bị thanh âm tỉnh lại, hoặc là binh sĩ tuần tra chứng kiến vòi rồng ngạnh hiện hoảng loạn chạy trốn, nhanh chóng trốn thoát vòi rồng phạm vi.

“ Chuyện này là sao?”

“ Trời ạ! Cứu ta! Cứu ta với”

“ Đừng buông tay, mau bám chắc”

“ Hí hí hí hí!”

“ Mau đi báo đại soái”

“ Trời ạ! Nhìn kìa! Có.... có ....”

“Crac! Crac...!!”

“ Địch tập kích!”

“ Mau kết trận!!”

Doanh trại rất nhanh hỗn loạn, trong đêm tiếng binh sĩ Bắc Ly cùng ngựa hí vang và cả tiếng gỗ gãy không ngừng vang lên.

Đồng thời cũng có kẻ chứng kiến được một cái thân ảnh đạp không mà đứng, mặc lấy thần giáp quang mang luôn chiến, làm người rét lạnh đó là hai đầu sống động tử long uốn lượn bên cạnh y.

“ Giờ đền mạng các ngươi đã đến rồi” Thiên Trạch cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo không một chút thương xót nào nhìn xuống phía dưới binh lính.

Lời dứt không lâu, theo tay hắn vũ động từng cây như trâm cài tóc tiểu đao tiểu kiếm chậm rút ra khỏi mão quan.

Sau đó chậm rãi hóa lớn, mỗi thanh đều bất đồng nhan sắc, sau đó lao xuống bên dưới doanh trại Bắc Ly, theo ý niệm của Thiên Trạch tàn sát Bắc Ly quân sĩ.

Còn có cả Truy Tinh Lôi Vân Thương tham dự vào, tựng kiện thần binh không ngừng đoạt mạng phàm nhân nhỏ yếu.

Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Có kẻ sợ vở mật khi thấy ngoại hình Thiên Trạch, bọn chúng không có một chút dũng khí quỳ lại tại chổ buông bỏ chiến đấu.

Tuy nhiên Thiên Trạch không một chút thương xót, thông qua nguyên thần điều khiển thần binh mạt sát binh sĩ Bắc Ly.

Song những người này chạy trốn tán loạn ra khắp các phương hướng, hoặc là có lều bạt trong doanh trại chia cắt đội hình, vì thế cũng giảm bớt thương vong.

Nhưng cho dù là như vậy, cũng đã chết mấy ngàn người rồi, hơn nữa thương vong lại không ngừng nhân lên.

Nói ra nghe mà dọa người con số, bởi Thiên Trạch chỉ mới hiện thân đã giết được lớn vậy thương vong.

Song nghĩ kỹ lại thì tốc độ này vẫn còn hơi ít, bởi mỗi một kiện vũ khí của hắn đem ra đều là binh khí của tiên thần, di sơn đảo hải đều có thể làm được.

Nếu không phải nguyên thần hạn chế, thần nguyên hao tổn không thể dùng thần lực tự do như trước, hắn đã sớm một chiêu diệt sát mười mấy vạn đại quân trong doanh trại này rồi.

“ Mau chỉnh đốn trận hình!”

“Trọng Thuẫn kết trận, cung tiễn lập doanh!”

“ Mau! Kết trận!”

Ánh trăng như nước chiếu xuống doanh trại, trong hỗn loạn một số Bắc Ly tướng lĩnh cũng kịp ứng phó tình huống phân phó mệnh lệnh cho binh sĩ.

Nhưng chuyện này khả thi sao?

Thiên Trạch nữa đêm tập doanh, đột kích bất ngờ trong đô thành, lại từ bầu trời mà đến, vượt qua tầng tầng lớp lớp thủ vệ, đánh một kích không ai ngờ đến.

Khi mà ba phần tư binh sĩ Bắc Ly trong trại ngủ, chỉ còn một lượng nhỏ canh giữ đô thành tuần tra đường phố và tuần tra nghiêm thủ doanh trại, dạ tập bất ngờ phi kiếm phi đao đoạt mạng, lòng quân loạn muốn chỉnh đốn lại Thiên Trạch há để yên ư?

Thực tế tàn khốc thể hiện ra cho đám tướng lĩnh Bắc Ly thấy rõ, tốc độ giết người đoạt mạng của như thần ma người kia quá chấn kinh lòng người, chỉ trong ngắn ngủi thương vong không ngừng nhân lên.

Đáng nói hơn là lều trại trong lúc hỗn loạn bị đốt cháy, ngựa trong doanh trại thoát ly khống chế khiến cho quân doanh càng loạn hơn, ngựa dẫm người,người dẫm người, phi kiếm phi đao....

“Ầm!”

“Ầm!”

“Ầm!”

Thiên Trạch không cho Bắc Ly tướng lĩnh cơ hội, Phong Lôi Phiến lại quạt ra, những vòi rồng phong bạo vừa tán đi lại sinh sôi cái mới, như cối xoay thịt mạt sát nhân mạng.

“ Là ma quỷ! Ma quỷ giết người”

“ Mau chạy đi! Ma quỷ!”

“ Y là ma quỷ”

Tận mắt chứng kiến lốc vòi rồng ẩn chứa lôi điện sinh ra, đám binh sĩ Bắc Ly càng thêm kinh hồn táng đảm, ai nấy trong đầu lúc nãy chỉ hiện lên một chủ ý, bằng mọi giá phải chạy thoát khỏi nơi này.

Con người làm sao có thể địch lại yêu ma quỷ quái chứ.

Như ong vở tổ, đại quân chính quy Bắc Ly triệt để vở trận.

Mà chính xác hơn còn chưa kết trận đã vở, như tường thành mục rửa không ngừng đổ.

Đây là chuyện bình thường, từ mới bắt đầu cuộc chiến đã nghiêng về một phương nghiền ép. Thiên Trạch dù tân sinh nhưng nhục thể đã không còn như trước, thần tiên thủ đoạn há phải là phàm nhân có thể ngăn cản.

Nhất là khi trên tay y đều là những kiện sát thương khủng khiếp binh khí, cho dù mặc lấy hộ giáp kiên cố đều là tờ giấy mỏng dễ dàng xuyên qua.

Thiên Trạch như tử thần từng bước vươn tay đem từng sinh mạng lấy đi.

Động tĩnh tuyệt không nhỏ, hiển nhiên kinh động binh lính tuần tra trong đô thành Bách Việt lẫn cả các thế lực lớn nhỏ khác.

Bất quá những kẻ này trong đêm cũng giống như quân doanh chổ bị tử thần hỏi thăm.

“ Chủ nhân có lệnh! Không lưu kẻ sống” Khúc Vô Dung tại một cái tuyến đường, lạnh lùng tuyên cáo tử vong cho một nhóm quân lính tuần tra.

Theo lời của nàng, môn hạ Thạch Quan Âm cướp xuống, trên tay đao kiếm sát lục.

Mà không chỉ có những người này, những thủ hạ của Thiên Trạch chiêu mộ được đem về bằng Truyền Tống Trận, đêm nay bọn họ hé lộ ra hung tính của mình, mỗi kẻ đều ra tay không chút lưu tình.

“Diệp Tuyết! chúng ta thử xem kẻ nào giết được nhiều hơn?” Diệp Linh tại quân doanh ngoài tràn đầy khiêu khích hướng tỷ muội mình nói.

“ Được” Diệp Tuyết đáp ứng, lập tức nhảy vào đám hổn loạn binh sĩ kia chém giết.

Diệp Linh theo sau sát lục.

“Phừng! Phừng!”

Diễm Linh Cơ như tinh linh nhảy múa, nàng hai cây hỏa trâm hóa thành hỏa kiếm kết liễu Bắc Ly quân sĩ.

“ Ầm!”

“ Ầm!”

Vô Song Quỷ trực tiếp mà chấn nhiếp, nhục thân đao kiếm không thương dẫm đạp trên mặt đất, tay đấm cước đá đem từng cái binh sĩ Bắc Ly giết chết.

Vu Nhạc cũng cách không xa, hắn song quyền trùng điệp như núi ra, quyền khí quyền ảnh rợp trời, chỉ một quyền đã đánh tan mấy trăm người.

“ Lệ!!!”

Tại một chổ cao mà đứng, Phượng Vũ nắm trên tay một thanh đỏ hồng cánh cung, cài cung nhắm bắn, một đạo mủi tên bắn ra lại hiện ra hư ảnh phượng hoàng, mủi tên xuyên nhanh để lại nóng bức nhiệt lượng không gian, một tên này rơi xuống trực tiếp đem mấy trăm quân Bắc Ly giết chết, mặt đất bị đập thành một cái hố nông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK