Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tinh anh học viện đại lục hang năm quyết chiến lấy Sử Lai Khắc thắng lợi mà vang danh.

Cứ tưởng sau khi nhận phần thưởng xong, mọi chuyện đả yên ổn, Vũ Hồn thành sau cơn địa chấn do Đế Thiên An làm ra được an bình, thì lại có kẻ phá bĩnh tìm đến.

Một đạo thân ảnh màu đen lặng yên không một tiếng động xuất hiện giữa không trung, lẳng lặng phiêu phù ở nơi đó, phảng phất giống như hắn vốn thuộc về nơi đó.

Đó là một gã trung niên nam tử, bộ dáng nhìn qua ước chừng hơn năm mươi tuổi, thân hình cao lớn khôi ngô, chỉ là trang phục của hắn lại làm kẻ khác không dám khen tặng.

Mặc trên người một chiếc áo khoác rách rưới, mặt trên thậm chí ngay cả một miếng vá cũng không có, lộ ra phía dưới là da tay màu cổ đồng, nguyên bổn ngũ quan đoan chính lại che một tầng sáp nến màu vàng, một bộ dáng thụy nhãn mông lung, tóc rối bời, râu mép trên mặt đã không biết có bao nhiêu năm không có sửa sang qua.

Trông thấy người này, sự kiên cường của Đường Tam phảng phất mất đi một nửa, rốt cuộc tràn ra hốc mắt, hai chữ từ trong miệng hắn chậm rãi thốt lên một cách đầy khó khăn : “Ba....ba....”

Đúng vậy, thân ảnh đột nhiên xuất hiện này, lơ lửng giữa không trung, chính là Đường Hạo, phụ thân của Đường Tam, đã rời khỏi hắn hơn tám năm thời gian.

So với trước khi rời đi, lúc này Đường Hạo nhìn qua chỉ là già nua một ít, mọi cái khác cũng không có bất cứ thay đổi gì.Mà ngay hắn sau lưng, một hắc sắc chùy vô cùng lớn đang phiêu phù trên không.

“Đường Hạo.” Bỉ Bỉ Đông quát chói tai một tiếng, hai mắt oán độc nhìn chăm chú Đường Hạo trên không, gần như phun ra lửa.

Đường Hạo lạnh lùng đối mặt, không hề sợ hãi, thân hình chợt lóe lên, đã xuất hiện trước đám người Sử Lai Khắc học viện, không nói chính là chổ của Đường Tam đang đứng.

Cúc Đấu La cùng quỷ Đấu La vẫn không có động tĩnh gì cả, dù sao bây giờ bên cạnh Giáo Hoàng còn có một vị đại nhân siêu cường, bọn họ dùng cái mông cũng có thể nghĩ ra được quan hệ của vị này với Giáo Hoàng miện hạ.

Thử hỏi đóng cửa ba ngày không ra, khi bọn họ chạy vào đả thấy Giáo Hoàng miện hạ ở trong lòng y, gương mặt ửng đỏ. Kết hợp với mấy tháng trước, tất sát lệnh của Giáo Hoàng bọn họ liền đoán ra được, Giáo Hoàng mình chịu thua thiệt.

Nhưng khổ nổi thực lực y quá mạnh mẽ, bọn họ có tâm đòi lại công đạo cho Giáo Hoàng cũng không có lực, cho nên xem như không biết gì cả.

Đường Hạo lại ngang nhiên mà đứng, thậm chí chẳng có nắm cây búa của chính, không hoảng hốt, trong ánh mắt tinh quang bạo phóng : “Muốn thay sư phụ của ngươi báo thù sao? Bỉ Bỉ Đông, ngươi cho rằng, ngươi có thể giữ được ta?”

“ Nàng có giữ được ngươi không, Bản Đế không biết, nhưng Bản Đế muốn ngươi chết ngươi không sống được” Đế Thiên An hờ hững nói.

“ Ha ha ha” Đường Hạo cười lớn một tiếng khi nghe được chuyện này, sau đó lớn giọng thanh âm rung động truyền khắp Vũ Hồn thành : “ được lắm, vậy ta xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh”

Nói xong, liên tục từng cái hồn hoàn từ dưới chân Đường Hạo từ từ bay lên, tốc độ bay lên của hồn hoàn cũng không nhanh, nhưng nương theo mỗi một cái hồn hoàn xuất hiện, Đường Hạo đứng ở nơi đó thì lại trở nên càng ngày càng ngưng trọng.

Vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, đen, hồng.

Một cái hồn hoàn cuối cùng trên người hắn, dĩ nhiên cũng là tồn tại mười vạn năm.

Đường Tam tinh thần rung lên nhìn Đường Hạo, lo lắng nói : “ Ba đừng đánh, xin người”

Mặc dù cha hắn mạnh mẽ, nhưng có thể cùng người kia là địch sao, đừng nói hắn cho dù có thêm mấy người như cha hắn cũng không đủ cho tên kia giết.

Đường Hạo không có để ý đến con trai mình lời nói, hắn lần này đến Vũ Hồn Điện chính là đòi lại phần nào năm xưa món nợ của Vũ Hồn Điện, thêm một nguyên do khác đó là, nghe được tin con trai mình cũng tham dự vào Tinh anh đại tái, lo sợ thân thể đứa nhỏ này bị lộ ra.

Đệ thất hồn hoàn lóe sáng, đen nhánh Hạo Thiên Chùy cự đại ở phía sau Đường Hạo chợt phóng lớn, mênh mông hắc quang mãnh liệt kích động.

Hạo Thiên Chùy khổng lồ kia nghênh phong nhất triển, dĩ nhiên biến thành dài đến hơn trăm mét. Chùy đầu cự đại, tựa như một tòa núi nhỏ.

Từ trên Hạo Thiên chuy khổng lồ hiện ra những hoa văn, từ trên người Đường Hạo màu đỏ của hồn hoàn mười vạn năm chợt xuất hiện, bỗng chốc màu đen của cự chuy nhất thời hoàn toàn hóa thành màu đỏ.

“ Muốn ta chết, ngươi có bản lảnh đó không?” thanh âm tràng đầy cuồng ngạo lẫn khí phách cất ra, đồng thời tay phải Đường Hạo phất lên.

Siêu cấp cự chuy trong không gian dài đến trăm thước giáng xuống, phương hướng chính là nơi Đế Thiên An mà đứng.

Trong khoảnh khắc đó, không khí bên trong Vũ Hồn thành đều cũng trở nên vặn vẹo, bất kỳ ai không phải Phong Hào Đấu La đều không thể nhúc nhích dù chỉ là một phân.

“ Trò trẻ con” Đế Thiên An bản thể khinh thường, thốt một tiếng : “ Cấm”

Chỉ thấy nguyên bản Hạo Thiên Chùy lăng lệ tràn đầy uy áp đánh xuống nháy mắt bị đình chỉ lại, cả vùng không gian quanh đó dường như dừng lại.

“ Cái gì” Đường Hạo cả kinh thốt lên

Đế Thiên An bàn tay lại vươn ra, 10 quả cầu đạo ngọc xuất hiện phía trước hắn sau đó cấp tốc xoay tròn.

“ Bản Đế ban cho ngươi một kiếm- Kim Luân Thiết Sinh Bộc”

Lời vừa dứt, theo 10 quả cầu đen xoay tròn, từ bên trong bắn ra một cái hoàng kim kiếm khổng lồ dài hơn vạn mét, chém mạnh đến không trung Đường Hạo.

Trong nháy mắt toàn bộ đám người trong Vũ Hồn thành ngơ ngác nhìn hoàng kim khổng lồ hiện ra trong không trung kia.

Sau đó lóe lên một tia quang mang, trực tiếp chém đứt Hạo Thiên Chùy to lớn kia, giống như đậu hủ một dạng, đáng sợ là lưỡi kiếm vàng qua đi, không gian quanh đó như bị vặn xoắt cắt đứt.

“ OANH”

Một tiếng nổ vang lên trên bầu trời, cả vùng không gian chổ Đường Hạo nổ vang, nhưng mắt thường ai cũng thấy được, vụ bạo tạc này dường như bị một bàn tay vô hình giam giữ lại.

“ Phốc” Đường Hạo phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt vở nát, gương mặt trắng bệch, lúc này cả người hắn thấm đẫm máu tươi.

“ Ba” Đường Tam sợ hãi thốt lên một tiếng, con mắt huyết hồng lên

Đế Thiên An thu hội lại cầu đạo ngọc, lên tiếng : “ Bản Đế lại ban cho ngươi một thương, Hoàng Tuyền Thiên Nộ- Nộ Toái Thiên”

Từ đầu ngón tay của hắn , một mũi thương màu vàng ngưng hiện, đấu kỹ thành danh của Hoàng Tuyền Yêu Thánh hiện ra.

“ Phốc” Cúc Đấu La, Quỷ Đấu La phun ra một ngụm máu, gương mặt trắng bệch vội lùi về sau khi cảm nhận được linh hồn mình bị thương tổn.

Không chỉ hắn những người còn lại ở gần Đế Thiên An trừ Bỉ Bỉ Đông được hắn bảo vệ ra, ai cũng bị Hoàng Tuyền Thiên Nộ linh hồn lực lượng dao động đáng sợ, đến cả không gian ở đầu mũi thương cũng vặn vẹo trước sự hủy diệt của hắn mà đả thương.

“ Hoàng Tuyền Thiên Nộ, Nộ Toái Thiên” Bỉ Bỉ Đông đôi mắt nhìn những người chung quanh thảm cảnh, không một ai đứng vững gương mặt trắng bêch, ánh mắt lại nhìn về mủi thương vàng ngưng tụ trên đầu ngón tay kia mà kinh sợ.

“ Bịch” Đường Tam dập đầu quỳ xuống, nói : “ Phụ thân bất kính mạo phạm, Đường Tam cầu xin ngài thương xót bỏ qua cho”

Nói xong hắn lại dập đầu một cái, cái trán đập xuống nền đất một tiếng “ bang” lớn.

“ Tam ca” Tiểu Vũ nhìn Đường Tam dập đầu cầu xin, lớn tiếng nói : “ Đế Thiên An, ngươi tha cho hắn đi”

“ Được rồi” Đế Thiên An bản thể cũng thu lại Hoàng Tuyền Thiên Nộ, chẳng qua hắn chỉ làm màu cho nổi thôi, chứ Kim Luân Thiết Sinh Bộc một kiếm kia, lẫn không gian lực của hắn dư sức giết Đường Hạo.

Lại trang bức, nói : “ ngươi nên may mắn đấy con kiến hôi, hôm nay Bản Đế ban ân cho ngươi khỏi chết”

“ Phốc” Đường Hạo phun ra một ngụm máu, ánh mắt tràn đầy kinh hoảng lẫn sợ hãi, cả người từ trên bầu trời rơi xuống mặt đất bên dưới.

“ Đường Tam cảm tạ Đế chủ ban ân” Đường Tam lại dập đầu tạ ơn, mặc kệ trán mình đỏ hồng lẫn đau đớn.

“ Ực” Quỷ Cúc lẫn đám người trong Vũ Hồn thành nuốt một ngụm nước bọt mà sợ hãi, chứng kiến một màn thần uy như vậy, ai mà không sợ hãi cho được chứ.

“ Đi thôi, chuyện giữa ta và nàng còn chưa xong” Đế Thiên An chậm rãi mở ra cái hắc động đi vào trong đó, đồng thời thân ảnh Tiểu Vũ cũng biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK