Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tây bắc đại lục, Hắc Giác Vực, Già Nam học viện, Thiên Thần Khí Luyện Tháp.

Nhìn thế giới dung nham vẫn chỉ có một màu đỏ ngầu, nhìn mãi không tới điểm tận cùng, bên trong biển dung nham vô tận đó một đầu long ảnh du đãng bên trong.

Tốc độ cực kỳ mau lẹ, chặng đường di chuyển không ít sinh vật thằn lằn trong đáy dung nham xuất hiện song bọn chúng không dám đến gần.

Ngay khi khỏi phòng đấu giá Hắc Ấn kết thúc hắn liền di chuyển đến nơi này, chỉ cần dùng Phi Lôi Thần Thuật di chuyển đến tọa độ cũ lưu lại là được.

Cả con đường phía trước thủy chung vẫn là những dòng dung nham chập chùng, mông lung, dung nham nóng chảy tàn phá nhục thân, sau đó lại được khôi phục, công đoạn khô khan này không ngừng lặp đi lặp lại.

Không biết trôi qua bao lâu thời gian Đế Thiên An cũng không nhớ mà cũng chả quan tâm, cứ đâm thẳng xuống đáy biển dung nham.

Càng xuống sâu nhiệt độ lẫn áp lực dồn nén càng nhiều, hắn cũng mượn cơ hội này rèn luyện luôn nhục thân của mình thêm mạnh mẽ.

Thân hình bay đi vun vút giống như sao băng. Dọc trên quãng đường mà hắn đi qua, một vùng chân không liền tự động hiện ra, trực tiếp chấn vỡ những dòng dung nham thành hư vô.

Lại trôi qua trong đơn điệu, màu đỏ hồng của dòng dung nham xung quanh không biết từ lúc nào đã biến thành màu đen.

“ Tới rồi”

Với nhãn lực của mình lẫn năng lực cảm ứng không gian hắn đương nhiên nhận biết bên dưới lòng dung nham này còn một không gian khác.
Tốc độ cũng không có dừng lại trực tiếp xuyên vào vùng không gian dưới đáy dòng dung nham, cả không gian bắt đầu xao động lên, giống như một màn hồ nước gợn sóng không ngừng, thân hình to lớn gần một ngàn mét của Đế Thiên An từng chút một đi qua.

Xuất hiện trong mắt hắn là một mảnh không gian vô tận, có chút hắc ám và yên tĩnh, m ảnh không gian này không biết đã lặng lẽ trải qua bao nhiêu năm tháng.

Cho nên toàn bộ khu vực cũng tràn ngập một loại khí tức tang thương cổ xưa.Là một địa phương trống rỗng, không có nửa điểm kì lạ.

Tốc độ cũng không dừng lại chẩng ở trong không gian trống rỗng này ước chừng mấy phút, phía xa trong mơ hồ có một tia sáng hiện lên.

Đó là một cánh cửa đá khổng lồ, cao mấy vạn trượng, cánh cửa đá an tĩnh, đứng sừng sững trong không gian mờ mịt giống như một loại tồn tại vĩnh thế từ thời xa xưa vậy.

Đồng thời, từ trên cánh cửa, một cỗ khí tức hoang dã cổ xưa chậm rãi tỏa ra tràn ngập, khiến cho thiên địa trở nên nhộn nhạo.

Phía trước cánh cửa đá là một quảng trường khổng lồ, ở nơi cách xa cánh cửa đá cổ xưa ấy,tại đỉnh chóp của nó, nơi đó có khắc bốn chữ cổ xưa-Cổ Đế Động Phủ.

Nét chữ cổ xưa cũng không quá mức hoa lệ, song ở bên trong nét chữ nhìn thì bình thường đó lại là một loại khí thế quân lâm thiên địa, uy nghiêm vô tận.

Khóe môi nhích lên độ cong khi cảm nhận được một luồng khí tức cưỡng hãn đè lên người, cả thân hình nhanh chóng co rút lại trở về nhân dạng.

Tầm mắt dời đi nhìn về một phương hướng, trong không gian u tối hắn thấy được một sinh vật to lớn tới mức không cách nào hình dung ra được.

Nó chiếm cứ một chỗ ở trong không gian u tối, nằm im không nhúc nhích, toàn thân nó mang màu tím đậm, lân phiến lạnh như băng bao trùm lấy thân thể, tạo cho người ta cảm giác như cứng rắn không gì phá nổi.

“Là tộc ta, huyết mạch thật đậm đặc, hài tử ngươi là hậu duệ của ai?”

Trong không gian u tối kia, một đôi mắt khổng lồ hơn trăm mét lớn, đã đóng chặt từ lâu đột nhiên mở ra, ánh lên màu hồng nhạt, hình thể lên đến vạn mét Cự Long, thanh âm vang dội truyền ra làm cho mảnh không gian phải trở nên run rẩy.

“ Aii” Đế Thiên An thở dài một cái, nếu bàn về hình thể mà nói, hắn long thân trở nên nhỏ bé vô cùng, không đáng để nhắc đến.

Đế Thiên An biết rõ sinh vật phía trước là ai, chính là Thái Cổ Hư Long Tộc cường giả, vấn đỉnh kim tự tháp cao thủ, ba vị một trong.

Cho dù là Hồn tộc tộc trưởng Hồn Thiên Đế, Cổ tộc tộc trưởng Cổ Nguyên đả có ngàn năm tuổi thọ cũng chỉ là hậu bối của hắn mà thôi, Long Hoàng Chúc Khôn hàng thật giá thật Đấu Thánh cửu tinh đại viên mãn.

Cũng không có trả lời hắn nhãn đồng lập tức sáng lên, hắc động lập tức xuất hiện từ bên trong thân ảnh Tử Nghiên nhanh chóng phóng ra ngoài.

“ Ca ca... động phủ Cổ Đế đâu? Bảo bối đâu?” Vừa thoát ra, cả thân ảnh đả như con gấu túi nhảy lên người hắn ôm lấy, không ngừng dò hỏi.

Đế Thiên An tay vươn ra chỉ chỉ về phía Chúc Khôn, Tử Nghiên đem mắt dò theo ngay sau đó phóng thân ảnh lao đi vun vút đến phương hướng đó, nói : “ cái tên này thật to con quá đi”

Mà khi Tử Nghiên vừa xuất hiện cả thân hình khổng lồ to lớn của Chúc Khôn lại run rẩy.

“ Mùi vị hài tử” Chúc Khôn cảm giác được huyết mạch tương liên chỉ có trong người của hài tử hắn mà thôi, nội tâm kịch liệt run rẩy, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn vào thân ảnh của Tử Nghiên, nhẹ giọng nói : “ hài tử, là hài tử”

Tử Nghiên đôi mắt trợn tròn nhìn về to lớn khổng lồ không thấy được hình thể, con mắt chớp chớp, nói : “ tên to con này là ai, thật khủng khiếp à, so với ca ca còn lợi hại hơn, bất quá khí tức của hắn dường như có chút quen thuộc…?”

“ Giống, giống quá, thật là giống với mẹ của ngươi...” Chúc Khôn kích động lên tiếng, cả thân ảnh chợt hiện lên cường quang, thân thể to lớn của liền nhanh chóng thu nhỏ hóa thành một vị nam tử tóc màu tử kim, đồng tử kim sắc nồng đậm.

“Ngươi nhận biết mẫu thân của ta?” Nghe được Tử Nghiên sắc mặt lập tức biến đổi, ánh mắt không thể tin nhìn qua thân ảnh trước mặt.

Mà khi ánh mắt của nàng dừng lại trên đôi đồng tử kim sắc của người kia, trong nội tâm của nàng cũng là nổi lên một loại cảm giác kì dị.

Loại cảm giác kì dị này làm cho thân thể Tử Nghiên khẽ run lên, cắn đôi môi đỏ mọng, ngọc thủ vươn ra bắt được thủ chưởng của người trước mặt đưa đến.

Hai tay tiếp xúc, kim quang sáng chói như cùng lúc từ cơ thể hai người tuôn ra, đến cuối cùng tại chỗ thủ chưởng của hai người giao hợp kim quang hoàn mỹ dung hợp lại với nhau, một loại uy áp kinh khủng trong lúc mơ hồ lan tràn mà ra.

“Ngươi…” Kinh ngạc nhìn một màn vừa qua, ánh mắt Tử Nghiên có chút kịch liệt nhảy lên, ngay lập tức ngọc thủ rút về sau, đôi mắt nhìn chằm chằm nam tử vẻ mặt nhu hòa phía trước trở nên có chút băng lạnh hơn rất nhiều.

Khí tức hoàn toàn giống nhau của hai người, không thể nghi ngờ giờ phút này Tử Nghiên cũng đoán ra được thân phận người kia là ai, loại cảm giác huyết mạch tương liên này chưa từng xuất hiện qua.

Thần bí người phía trước này này rất có thể là lão Long Hoàng của Cổ Long nhất tộc đã mất tích mấy ngàn năm qua, mà đám người trưởng lão của Thái Cổ Hư Long Tộc vẫn thường nói cho nàng.

“Hài tử…”Nhìn qua Tử Nghiên sắc mặt trở nên băng lãnh, Chúc Khôn có chút ngoài ý muốn, hắn đối với những tình huống như thế này rất không có kinh nghiệm.

Bàn tay không ngừng xoa vào nhau, ấp úng nhìn cô gái đang đứng trước mặt, không biết nên mở miệng như thế nào.

“Ta là cô nhi, không cha, không mẹ, chỉ có ca ca” Tử Nghiên âm thanh có chút lạnh lùng nói, nhưng lại gợi cho người ta có chút xót xa trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK