Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Liêm thân thủ không thấp nhưng hắn không lưỡng đến có kẻ trong tối xâm nhập, vượt qua tầng tầng phòng hộ nghiêm mật, trước khi ra tay đã bí mật thả ra Nhuyễn Hương Tán vô hình vô vị vô sắc, một khi bất cẩn hít phải nội lực liền không thể dùng.

Thiên Trạch còn chắc ăn hơn khi bố trí một cái kết giới vô hình, Tống Liêm bị nhốt bên trong không thể nào kêu cứu bên ngoài, cuối cùng bị Thiên Trạch chế phục.

“ Chủ nhân” Tống Liêm bị khống chế, cực kỳ cung kính hướng Thiên Trạch nói.

Thiên Trạch hài lòng gật đầu.

Tiếp đến mọi việc trở nên dễ dàng, thông qua Tống Liêm con cờ này Thiên Trạch vươn ma thủ đến những chủ chốt khác trong thành, khống chế những tên cốt cán trong thành, khi biến chúng thành nô bộc, cả tòa thành trong tối đã thuộc về hắn.

Mà việc này chỉ việc tổ chức một cái yến tiệc, lấy Tống Liêm thân phận dễ dàng bọn chúng đến.

Mà Thiên Trạch cùng thủ hạ ở lại trong phủ trạch này và chờ con mồi sa lưới.

“ Công tử, yến tiệc đã bắt đầu, chủ nhân cho mời” tầm chín giờ ngày thứ ba, một cái thị nữ tiến đến gian phòng mà Tống Liêm chuẩn bị cho Thiên Trạch, đứng trước cửa rồi bẩm báo.

“ Đến rồi ư?” nằm dài trên giường ngọc, Diễm Linh Cơ lười biếng đứng dậy.

Thiên Trạch nhẹ đưa tay mang Diễm Linh Cơ đi ra ngoài cửa lớn.

Thị nữ thấy người đi ra, mặt chợt đỏ lên, sau đó vội cúi đầu.

Nguyên chủ Thiên Trạch dung mạo cũng thuộc hạng tuấn mãng, trời sinh Đế vương dòng dõi nên có khí chất bề trên. Lại thêm hưởng dụng máu huyết của Thiên Trạch mà lột xác, khiến cho dung mạo của hắn chẳng những trở nên càng tuấn mỹ, càng bằng thêm một cỗ yêu dị khí chất.

Loại khí chất này đối với rất nhiều nữ tử có tự nhiên trí mạng dụ nghi ngờ lực. Thậm chí Thiên Trạch chỉ là đơn giản đứng ở chỗ đó, đều sẽ tản mát ra một cỗ tự nhiên mị lực, đủ để cho thiên hạ nữ tử vì đó lòng say.

Huống chi, lúc này đám nữ tử này chỉ là bình thường nô tỳ, càng không có sức chống cự với mị lực của Thiên Trạch.

Đối với việc này Thiên Trạch chẳng mấy để ý, hắn mang Diễm Linh Cơ bước đi, mỗi bước lại như ảo ảnh dời hình, thoáng chốc chỉ còn cái chấm đen.

“ Ah! người đâu” thị nữ thông cáo một hồi từ ngượng ngùng qua đi, ngẩng đầu lên thì không thấy người xuất hiện, nàng kinh ngạc thốt lên.

Một nơi khác, phủ Thái Thủ đại sảnh.

“ Các vị! Hôm nay Tống mỗ mời chư vị đến đây là vì chuyện quản lý thành Thiên Vũ, mấy năm qua may nhờ chư vị giúp đỡ mà tòa thành có thể yên ổn” ngồi ở chủ vị, Tống Liêm cầm chén quỳ ngồi, hắn đưa mắt nhìn trái phải hai bên khách nhân mà nói.

“ Thái thú đại nhân quá lời! đây là phận sự của chúng tôi”

“ Đúng vậy ạ!”

“ Đại nhân quá lời, đây là trách nhiệm của chúng tôi”

“ Có thể giúp cho đại nhân chúng tôi vinh hạnh, hơn nữa nhờ có đại nhân chiếu cố nhiều năm nay”

“ Là! chúng tôi nên cảm tạ đại nhân mới đúng”

“ Nếu không có đại nhân che chở cùng bảo hộ chúng tôi khỏi bọn man di trả thù, chúng tôi làm sao yên ổn làm ăn được. Nên cảm tạ Tống đại nhân mới là”

Tống Liêm vừa khách khí xong, lập tức đám khách nhân kẻ trước người sau đáp lại.

Những kẻ được mời đến đều là các thương nhân giàu có trong thành, hoặc là thế lực giang hồ còn có cả thủ thành tướng quân, tùy theo chức vị cùng địa vị mà ngồi trái phải gần xa với Tống Liêm.

Khi bọn họ hay tin Tống Liêm mở tiệc chiêu mời, đây không phải là chuyện nhỏ gì bởi Tống Liêm mở tiệc lại mời hết người có địa vị thân phận trong thành đến, hơn nữa thời gian ngắn để cho nhiều kẻ nghi hoặc, cho nên không ít kẻ thử dò hỏi xem chuyện gì để Tống Liêm làm ra khác thường cử động như vậy?

Mà gần nhất để bọn họ nghe được phong phanh chính là việc phế thái tử Bách Việt là Xích Mi Long Xà Thiên Trạch còn sống, kẻ kia náo loạn Tân Trịnh rồi biến mất tăm, có lẽ vị thành chủ này lo ngại cho nên gọi bọn họ đến để đánh tiếng chăng?

“ Các vị” Tống Liêm hắn giọng một cái rồi lớn tiếng, hắn thanh âm vừa ra khiến cho đám người yên lặng lại, lại nói tiếp : “ Tống mỗ hôm nay mở yến tiệc là có một sự việc quan trọng muốn thông cáo”

Nhiều người nghe xong trong đầu thầm nghĩ ‘hẳn là có liên quan đến Thiên Trạch’, một số thì chờ đợi nghe Tống Liêm nói.

“ Sa!”

Nhẹ nhàng một tiếng, Tống Liêm vừa dứt thì hai cái bóng ảnh đã hiện ra trong phòng.

“ Kẻ này....!!!” toàn bộ khách nhân được Tống Liêm mời đều đồng loạt đưa mắt nhìn, âm thầm đánh giá.

Thiên Trạch không để ý, nhẹ đưa tay, thanh phượng trâm cày trên tóc lập tức thoát ly sau đó hình thành một cái lồng năng lượng, đem toàn bộ những kẻ nơi này giam giữ lại, đồng thời người bên ngoài chỉ thấy được tình cảnh trước kia.

“Cẩn thận....”

“ Lớn mật!!”

“ Tên to gan làm càn....”

“ Chuyện gì thế này.... có độc”

“ Từ lúc nào, không lẽ trong trà....”

“ Nhìn y phục, Bách Việt”

“ Hai kẻ này....”

Thanh âm rất nhanh vang lên theo Thiên Trạch làm ra hành động, không ít kẻ vội đứng lên đề phòng âm thầm vận khí, chỉ là bọn họ phát hiện ra cơ thể mình thoát lực, nội lực trong người lại không thể vận dụng, ai nấy cả kinh lên.

Cả bọn đến đây không ai nghi ngờ Tống Liêm cả, cho nên đối với hắn mời yến tiệc không đề phòng, có ai nghĩ được trong trà rượu lẫn hương hoa nơi này lại bày trí xuống cạm bẫy chứ?

Tống Liêm vì sao lại làm vậy? bố trí bọn hắn đối với y lẫn Tống gia đều không có lợi gì cả, bởi bọn họ đều là người Tống gia hoặc là minh hữu, nhiều năm nay vẫn trợ giúp quản lý Gia Lãm.

Cho nên nhất thời ánh mắt của nhiều người đều hướng về hai kẻ vừa mới xuất hiện kia, ắt hẳn là bọn họ gây ra.

“Chủ nhân!” Tống Liêm ở hậu điện vội vàng hành đại lễ.

Nghe cùng thấy để cho những kẻ trúng cạm bẫy kia cả kinh lên.

“ Chủ nhân! Tống thành chủ.... chuyện này là sao?”

“ Tống Liêm, ngài điên rồi sao?”

“ Thiên Trạch! hắn là Thiên Trạch, ta từng gặp qua hắn”

“ Cái gì!!”

“ Không xong!Tống Liêm bị khống chế”

“ Thiên Trạch! Xích Mi Quân ư? y không phải đã chết rồi”

“ Y không phải ở Hàn quốc sao?”

“ Không xong! Chúng ta trúng kế”

“ Người đâu?”

Chỉ là đám người này ồn ào không dài lâu, theo một luồng hương khí từ tay Diễm Linh Cơ thả ra, cả bọn liền ngất đi hôn mê.

“ Làm rất tốt” Thiên Trạch tán thưởng Tống Liêm, sau đó bắt đầu đi đến khống chế.

Tống Liêm nói : “ cảm tạ chủ nhân khen thưởng”

Diễm Linh Cơ cười nói : “không nghĩ lại nhanh cùng thuận lợi như vậy, đoạt lại Gia Lãm lại không đổ máu lại còn nắm giữ một cao tầng Tống gia, chủ nhân người càng làm cho Linh Cơ thêm ngưỡng mộ”

Kế tiếp Thiên Trạch dành thời gian khống chế những kẻ này, gần một tiếng thời gian thì cũng giải quyết hết bốn mươi tám người, có quý tộc quan lại đến tướng quân trong thành Gia Lãm.

“ Thân phận của ta các ngươi không được lộ ra, các ngươi hổ trợ dân chúng Bách Việt sinh sống và thực thi các chính sách ta cấp cho Tống Liêm.” chờ cho đám người này đã tỉnh lại, Thiên Trạch hạ mệnh lệnh.

Từng cái người vội vả quỳ bái, cùng hô : “ cẩn tuân chủ nhân chi lệnh”

Thiên Trạch nhìn Tống Liêm nói : “ trước mắt ngươi phân phát lương thực, hổ trợ cho dân chúng khai hoang, xây dựng lại nhà cửa, về phần đô thành không cần tái thiết và đón nhận càng nhiều dân Việt về đây càng tốt, nhớ làm mọi chuyện trong bí mật”

Tống Liêm cung kính : “ thuộc hạ đã rõ”

Thiên Trạch không muốn quá sớm để người khác chú ý, nếu lộ ra ngoài hắn chiếm Gia Lãm nhất định sẽ để ba nước chú ý mà cho quân đến dẹp yên, hắn tuy không sợ chỉ là lại cản trở hắn xây dựng lại Bách Việt cũng như gây thêm thương vong cho dân chúng Bách Việt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK