Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tử Nữ bị đẩy lùi lập tức biến chiêu.

Nhuyễn kiếm Lân Xà thu hồi mủi kiếm trực tiếp đâm xuống đất, sau đó đột ngột thông qua lòng đất phá không mà lên.

“Đang!!!!”

Chói tai không dứt, Liên Xà mủi kiếm từ dưới bất ngờ công kích chổ yếu hại nam nhân, một kích này hiểm cùng nhanh nhưng Điền Bá Quang đã kịp dùng đao cản lại.

Điền Bá Quang mượn thế huy đao khinh thân nhảy lùi, sau đó phản công.

“ Vù vù!”

Đao khí mãnh liệt như cuồng phong ập đến, Điền Bá Quang xuất ba đao cực nhanh cực mạnh, đao ý cương mãnh bá đạo.

Tử Nữ thấy y tập kích vận khí thu kiếm.

Liên Xà nhuyễn kiếm rút về, theo Tử Nữ điều khiển xoắn tròn hợp thành một cái mủi khoan, kiếm khí phun trào mà ra.

“ ĐANG!!!”

Đinh tai tiếng kêu, đao kiếm va chạm, đao khí cùng đao ý tung hoành.

Nhà gỗ tồi tàn không ngừng lay động chịu đao khí cùng kiếm khí tàn phá có dấu hiệu sụp đổ, Hồng Du bị dồn vào góc tường cũng chịu hai luồng khí này tổn thương.

“ Ầm!”

Cuối cùng nhà gỗ không chịu nổi sụp đổ.

Tử Nữ cùng Điền Bá Quang buộc phải phân ra thoát khỏi kiến trúc đổ sập.

Chính lúc thoát ly, Tử Nữ thông qua nhuyễn kiếm điều khiển hóa dài, trực tiếp đem Hồng Du trong đống đổ nát, nhuyễn kiếm đến vòng eo, trực tiếp thu lại.

“ Phanh!”

Điền Bá Quang làm sao bỏ qua được cơ hội này, vừa thoát ra khỏi nhà đổ trực tiếp nâng khoái đao mà đến, một kiếm chặt lại bị nhuyễn kiếm cản, nhưng đó chỉ là hư chiêu, thực chiêu của hắn là một cước đạp lên người nữ tử kia.

Tử Nữ trúng đòn bị đạp văng mười mấy mét thụ thương, nhưng may mắn Hồng Du cũng được nàng cứu ra hiểm cảnh.

“ Tỷ tỷ” Hồng Du con mắt nghẹn đỏ như sắp khóc.

Tử Nữ một tay lau đi khóe miệng rỉ máu.

Điền Bá Quang không vội công kích, đao đã gát tại Hồng Dung cổ trên : “ thì ra là ả này ám chiêu, chả trách cô có thể tìm đến”

Hắn khi thấy Tử Nữ tìm đến cũng nghi hoặc không thôi, nhưng khi đi ra khỏi nhà gỗ thì rõ ràng, tại trong đêm u ám phía trước nhà có một dãi huỳnh quang kéo dài phát sáng, lấy hắn thông minh liền đoán ra là nữ tử này khi bị bắt để lại manh mối.

Hồng Du lúc này nhẹ cắn môi, muốn tự vẫn để cho tỷ tỷ không bị nàng liên lụy, nhưng nàng cơ thể lúc này đã toàn thân vô lực.

“ Ngươi có biết mình đang làm hành động gì không?” Tử Nữ trầm giọng nói : “ tại đô thành của Bách Việt, dưới mí mắt của Việt Đế dám đụng vào người của hắn”

Điền Bá Quang nào sợ : “ vốn ta nào muốn, nhưng mà người đều đã tìm đến cửa rồi, cùng lắm là hưởng thụ hai cái mỹ nữ xong, trời đất này còn nhiều chốn cho ta dung”

Tử Nữ cười lạnh : “ ngươi chạy được ư?”

Điền Bá Quang mặt cũng ngưng trọng, người khác truy lùng hắn không sợ nhưng nếu thật là vị kia truy hắn chạy được ư?

“ Hừ! Chỉ là hai cái thanh lâu nữ tử mà thôi! bệ hạ tuy thương hoa tiếc ngọc, nhưng hiện giờ mỹ nhân cả mấy ngàn, hơi sức đâu mà bận tâm hai cái sắp chết chứ” Điền Bá Quang tự trấn an cho mình.

Tử Nữ lạnh giọng : “ ngươi cho rằng có thể giết được ta ư?”

“ Bình thường ta muốn cầm cô nương không phải là chuyện dễ, nhưng mà....cô lại ngu xuẩn bước vào gian phòng gỗ kia” Điền Bá Quang đắc ý nói.

Một lời này làm cho Tử Nữ biến sắc, rất nhanh nàng phát hiện cơ thể không đúng, nội lực trong người có dấu hiệu bị tán đi, trầm giọng : “ là độc “

“ Phát hiện rồi, Nhuyễn Tán Mê Hương vốn vô sắc vô vị, dù sao ở nơi này là đô thành của vị kia , ta không thể không cẩn thận được. Không nghĩ đến lại có cái mỹ nhân tự chui đầu vào lưới” Điền Bá Quang đắc ý giải thích, đem đao dời khỏi cổ Hồng Du từng bước tiến đến gần Tử Nữ.

Hắn tuy háo sắc nhưng cũng không ngu, tại chốn đô thành của vị kia mà hành sự hoang dâm cũng phải lưu lại một tay, mà căn phòng hắn chọn hành sự từ trước đã được bố trí một lớp hương độc vô hình vô vị.

Loại Nhuyễn Tán Mê Hương này một khi hít vào cơ thể bủn rủn, còn võ giả người một khi bất cẩn hít phải so với người thường định trụ tốt hơn. Nhưng theo thời gian càng dùng nội lực, dược hiệu phát huy càng nhanh.

“ Đụng đến ta, ngươi sẽ hối hận” Tử Nữ tuy thân bất lợi nhưng vẫn trấn định, cảnh cáo lấy kẻ trước.

Nàng bản thân cũng là người sử độc, điều chế hương liệu, nhưng không nghĩ đến Điền Bá Quang lại đi một nước hiểm. Vì gấp cứu Hồng Du nên không để ý đến, không ngờ được lại trúng ám thủ.

“ Ha ha” Điền Bá Quang cười lớn, hắn đã sớm phục dụng giải dược loại hương độc kia vô hiệu, bây giờ Tử Nữ cũng là cá nằm trên thớt rồi, hắn còn sợ ư?

Không một chút kiêng dè nào đi đến trước, đao đánh văng đi cây nhuyễn kiếm kia, ánh mắt nhìn vóc dáng cùng tư sắc nữ tử này mà hưng phấn hơn, so với Hồng Du mà nói nữ tử này tư sắc cùng vóc dáng để hắn nảy sinh dục vọng nhiều hơn.

“ Tử Nữ cô nương, gia cũng muốn nếm thử đóa hồng mà Việt Đế ghé thăm đấy” Điền Bá Quang hưng phấn, cúi người đem tay hướng gương mặt vuốt ve.

“Phi!” Tử Nữ phun một ngụm nước bọt vào mặt Điền Bá Quang, lúc này đây tràn đầy phẫn hận cùng bất an, bất giác trong đầu lại hiện lên một cái hư ảnh, một cái để chúng sinh run rẩy người.

Điền Bá Quang cả giận, một tay bóp lấy cái miệng của Tử Nữ, nói : “ ngứa đòn, gia cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong”

Nói xong một tay đem bãi nước bọt trên mặt lau đi, sau đó hướng y phục của Tử Nữ giải khai, hắn muốn đem cái nữ tử này hung hăn hành hạ.

“ MUỐN CHẾT!!!!”

Đột ngột, thanh âm vang vọng không gian, từ bầu trời kinh động tứ phương tmas hướng, như hồng chuông đại lữ chấn vang khắp Đế thành.

Thanh âm này khiến cho Điền Bá Quang đang nóng lòng phát tiết lên mỹ nhân định trụ lại, mà lâm vào hiểm cảnh Tử Nữ cũng dấy lên hy vọng.

Điền Bá Quang ngẩng đầu liền sợ tái mặt, cương cứng côn thịt cũng nhanh mềm xuống, mồ hôi lạnh tuôn ra khắp người, bởi hắn thấy được trên đầu hắn, rõ ràng là đêm tối lại như ban ngày.

Vô số ánh sáng vàng chiếu xuống, một tòa pháp trận rộng lớn bao phủ, khiến trời đêm như được ánh sáng mặt trời chiếu xuống, đáng nói là, đứng dưới vô số kim sắc chi khí pháp trận đó là một thân ảnh.

“ Graooo!”

Long ngâm vang vọng thanh âm như hồng chung đại lữ.

“Không được.... không được....” Điền Bá Quang hốt hoảng, vội cầm đao đặt lên cổ Tử Nữ, nữ nhân này chính là hắn hiện giờ con bài bảo mạng, thân hình run sợ.

Nhưng chỉ trong cái sát na, Tử Nữ vốn bị chế trụ lại bị một cổ lực lượng vô hình bao trùm, sau đó liền tiêu thất.

Mà không chỉ nàng còn có một cái nữ tử đã vô lực khác, Hồng Du thân ảnh cũng biến mất theo sau.

“ Tại Cửu Long Tứ Cực trận pháp của Bản Đế trong, con kiến hôi ngươi lại muốn uy hiếp, đúng là sâu kiến vô tri” Thiên Trạch lạnh giọng, đem hai cái nữ tử được nguyên thần thông qua trận pháp dời đến, khinh miệt nhìn xuống.

Cửu Long Tứ Cực trận pháp là Thiên Trạch cải biến giữa hai trận pháp là Tự Cực và Cửu Long, trận pháp này bao phủ toàn bộ Đế thành, quản lý toàn bộ tòa thành mới được tái thiết này.

Vô luận kẻ nào ở trong trận pháp, hết thảy đều bị Thiên Trạch áp chế.

“ Chạy!”

Điền Bá Quang run sợ, kinh hoảng trong đầu liền nghĩ ngay đến một chữ này, sau đó không nói một lời không dám lãng phí một giây một phút nào, dùng hết thảy bản lĩnh của mình, ngự binh mà đi.

Hắn sở dĩ lớn gan làm càn đó là ỷ vào Việt Đế ở tại Đế Cung, hoặc chờ gây án xong liền hủy thi diệt tích hoặc cao chạy xa bay. Nhưng giờ vị thần ma kia hiện ra, hắn làm sao mà có tâm tư ở lại được.

Con kiến cũng muốn sống huống chi là hắn chứ. Cho nên hắn nhanh nhất, dùng hắn đắc ý nhất võ công, dùng tài khinh công của mình chạy trốn.

“ Hừ” Thiên Trạch hừ lạnh một tiếng, hắn không có cản lấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK