Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian lại qua.

Thiên Trạch nán lại trò chuyện cùng U Vương nửa ngày, bàn về U tộc cũng như phạt Sở săp đến, bàn xong liền rời đi.

Thiên Trạch đã rời đi thì Công Thủ hai phái cũng không có lý do gì ở lại, lần lượt rời đi.

“Mộ Chủ xin dừng bước” Tế Nguyệt đích thân tiễn đám người rời đi, hướng Sở Tử Khanh mời lại.

Sở Tử Khanh đi đến cổng U Đô liền dừng lại, nghiêng đầu hỏi : “ Tế Nguyệt công chúa không biết có gì dặn dò”

“ Dặn dò thì không dám” Tế Nguyệt khách sáo, nói : “ chỉ là U tộc hiện giờ đã cùng Bách Việt sát nhập, chúng ta cũng xem như là đồng liêu phụng sự cho Việt Đế, U tộc cảm kích Mộ Chủ trợ giúp, nếu Mộ Chủ có nhờ vả phía U tộc nhất định sẽ hổ trợ”

Sở Tử Khanh tinh minh liền biết Tế Nguyệt là muốn đưa người vào Táng Long thành, cất lời nói : “ Sở mỗ cảm tạ Tế Nguyệt công chúa hảo ý, hiện giờ Táng Long thành thế lực đơn bạc, U tộc viện thủ Sở mỗ cảm kích vô cùng, nhất định sẽ ghi nhớ món ân tình này”

Hắn hiện giờ tuy là Mộ Chủ của Táng Long thành nhưng cả cái thế lực chỉ có mình hắn, U tộc đưa người đúng là có tư tâm nhưng hắn từ chối ư?

“ Mộ Chủ khách khí rồi” Tế Nguyệt thấy hắn nhận lời khách khí đáp lại : “ hiện giờ Mộ Chủ ngôi vị chịu Công Thủ hai phái nhìn, Mộ Chủ nếu không chê phiền hà để mấy cái thuộc hạ đi theo bảo hộ”

Sở Tử Khanh cười nói : “ vậy Sở mỗ cung kính không bằng tuân lệnh”

“ Các ngươi đi theo phụ trách bảo vệ cho Mộ Chủ” Tế Nguyệt ra hiệu cho 5 tên thuộc hạ đi theo Sở Tử Khanh.

“ Rõ” năm gã võ sĩ cùng đáp

Sở Tử Khanh ôm quyền thi lễ : “ vậy Sở mỗ xin cáo từ, chúc Tế Nguyệt công chúa cùng U vương sắp đến kỳ khai đắc thắng”

“ Tế Nguyệt cảm tạ Mộ Chủ cát ngôn” Tế Nguyệt khách khí đáp lại, đợi Sở Tử Khanh cùng thuộc hạ rời đi, sau đó trở về chổ của phụ vương mình, nói : “ hồi phụ vương, Sở Tử Khanh đã nhận thành ý của U tộc ta”

“Tốt! Cạnh Kỳ sắp đến con phái người trợ giúp một ít cho Sở Tử Khanh! Trợ giúp hắn lớn mạnh Táng Long Thành.” U Vương dặn dò con trai

Cạnh Kỳ đáp : “ hài nhi tuân lệnh”

“ Tế Nguyệt! con thấy Việt Đế thế nào?” U Vương dò hỏi

Tế Nguyệt đáp : “ thiên cổ Đế Vương”

“ Trung nguyên sớm muộn là vật trong túi của Việt Đế, mà U tộc muốn lớn mạnh tại Bách Việt quân công hiển hách còn chưa đủ, còn phải có chổ đứng cùng mối quan hệ keo sơn với y” U Vương nói.

Tế Nguyệt đã rõ ý của phụ vương mình.

“ Phụ vương.... là muốn để tỷ tỷ....” Cạnh Kỳ cũng đã đoán ra được, lấp lửng nói

U Vương nói : “ Hoàng thất Đại Việt có quyền tranh đoạt Đế Vị, cũng chỉ có thành hoàng thất Đại Việt mới có thể U tộc có chổ đứng cùng nhận được tin tưởng của y, Tế Nguyệt, Việt Đế hùng tài đại lược là chủ của thiên hạ sau này, phóng nhãn thiên hạ không có nam nhân nào qua được y cả”

“ Tế Nguyệt hiểu rõ” Tế Nguyệt đáp, nàng thân làm công chúa U tộc tất nhiên rõ ràng Đế Vương nhà hôn sự công chúa không phải do mình quyết định, nhưng mà lần này đối tượng nàng cũng không có chối từ.

U tộc trước nay lấy cường giả xưng hùng mà nhận được tôn trọng, Thiên Trạch là đệ nhất nhân thiên hạ, trước có ơn cứu mệnh cả ba người, sau là chủ của trung nguyên tương lai, bất luận mặc nào nàng cũng không có từ chối mối hôn sự này.

Hơn nữa gả cho y nàng cũng không phải chịu kìm kẹp lui về hậu cung, tại Đại Việt còn có thể hiển lộ tài năng tham dự vào trị chính, đối với U tộc hay bản thân mà nói thì mối hôn sự này thành thì càng tốt.

“ Con ta! U tộc đành nhờ vào con vậy” U Vương vỗ vai Tế Nguyệt.

Tế Nguyệt trả lời : “ Việt Đế có ân cứu mệnh lại là nhân trung chi long, thực lực tài trí lẫn dung mạo không chê chổ nào, nhi nữ còn cảm tạ phụ vương thành toàn mối hôn sự với y”

U Vương gật đầu vui mừng khi con gái thấu đáo, nói : “ lấy tài năng của con nhất định sẽ được y trọng dụng. Nếu như may mắn hoài Long tử, có U tộc phía ta làm chổ dựa, Nữ Hoàng của Đại Việt cũng không phải không thể”

Cạnh Kỳ nói : “ Đế vị chi tranh, Việt Đế thật buông ra ư? có khi nào là hắn bố trí?”

“ Dù là bố trí thì Đế Vương một lời há là thay đổi, hơn nữa y đã ban luật chiếu càng không thể sửa đổi. Con ta, thả ra Đế Vị không phải là buông bỏ quyền khống chế Bách Việt, chỉ cần y không chết con nghĩ ai có thể dao động quyền uy của Việt Đế” U Vương giải thích cho nhi tử.

Tế Nguyệt nói : “ a đệ, Việt Đế lòng dạ rộng lớn trí tuệ lại chấn kinh quỷ thần, lực lượng đã siêu thoát phàm nhân. Y thấy được những thứ chúng ta không thấy được. Một cái thần tiên người sẽ làm mấy chuyện ngu xuẩn ư?”

Cạnh Kỳ ngẫm nghĩ liền gật đầu.

“ Hiện giờ không phải là lo chuyện đó! Trước mắt một mặt tiếp đón U tộc người trở về cố hương, một mặt thì chỉnh đốn binh mã chờ Việt Đế công Sở” U Vương nói.

Tế Nguyệt, Cạnh Kỳ cùng nói : “ vâng”

Lại nói Cô Tô Mộ Dung nhóm người rời khỏi U Đô thành, kẻ trước người sau khinh thân mà đi, sau đó dừng lại ở một cái tòa núi hoang vắng.

“ Thiếu chủ! Sở Tử Khanh được U tộc hậu thuẫn, một khi để y đến Đại Việt thuận lợi thì ngôi vị Mộ Chủ này y nắm chắt rồi”

“ Đúng vậy! có Việt Đế hậu thuẫn lại có Đế Phi Thiên Lạc phía sau, cộng thêm Sở Độc gia tộc, y ngồi vững ở Táng Long Thành thì cho dù có lấy được Mộ Vương cũng vô dụng, Việt Đế đã không nhận Mộ Vương Thành rồi”

“ Nhưng nếu giết y lẽ nào Việt Đế không nghĩ thiếu chủ làm ra ư?”

“ Sai bét! Việt Đế cho dù có biết cũng sẽ không để ý! Thứ nhất thiếu chủ so với Sở Tử Khanh chấp chưởng Táng Long Thành tốt hơn. Thứ hai Sở Tử Khanh nếu có Đế Phi Thiên Lạc chống lưng thì thiếu chủ cũng có Đế Phi chống lưng. Chỉ cần xử lý ổn thỏa, thiếu chủ lại thành khẩn thì Việt Đế cũng mắt nhắm mắt mở”

Mộ Dung Phục nge tứ đại gia thần Phong Ba Bác, Công Dã Kiền, Bao Bất Đồng, Đặng Bách Xuyên lời ra tiếng vào liền tâm động.

“ Bao tam ca! ngươi nói chúng ta nên xử lý hắn thế nào?” Mộ Dung Phục hỏi.

Bây giờ Mộ Dung Phục hối hận cũng hận Sở Tử Khanh vô cùng, hắn tự trách mình ngu xuẩn khi giành thời gian tranh đoạt cái Mộ Vương chi vị kia. Cho dù có giành được Mộ Dung Diệp thì được cái gì đây?

Táng Long Thành mới được Thiên Trạch công nhận, sau này nhất thống trung nguyên địa vị của Táng Long Thành sẽ kém Mộ Vương Thành ư? Mà Mộ Vương của Táng Long Thành chính là Vương tước à, có thể tham dự tranh đoạt Đế vị.

Còn Mộ Vương của Mộ Vương Thành khi đó chỉ là hữu danh vô thực, là một cái bang phái giang hồ mà thôi. Và chịu Võ Lâm Minh của Bách Việt quản hạt, dù dành được Mộ Vương hắn cũng kém xa Sở Tử Khanh mấy cấp.

“ Thiếu chủ, chúng ta ngoài sáng có thể thuê một ít sát thủ trừ y!” Bao Bất Đồng đưa ra chủ ý.

“ Sát thủ ư?” Mộ Dung Phục ánh mắt hiện lên sát cơ, nhẹ gật đầu : “ việc này không thể để lộ được”

Hắn tuy cùng Việt Đế là ngoại thích, nhưng ngoại thích không chỉ có một cái Cô Tô Mộ Dung, diệt Sở Tử Khanh nếu lộ ra thì hắn thế nào đối mặt với Việt Đế đây?

Đặng Bách Xuyên nói vào : “ thiếu chủ,thuê sát thủ quá dài lâu, Việt Đế nếu trở về Đại Việt bổ nhiệm Sở Tử Khanh làm Mộ Chủ, thử hỏi có sát thủ nào dám nhận cọc ám sát này chứ?”

Hắn lời này nói không sai, hung uy của Việt Đế quá lớn, có điên mới tổ chức sát thủ nào mới dám nhận làm. Bởi Việt Đế mới hạ chiếu mà Mộ Chủ đã bị giết, đây không phải là vả mặt kẻ kia, chẳng khác nào tìm đường chết cả.

“ Đặng đại ca nói không sai!”Phong Ba Ác nói.

Mộ Dung Phục suy ngẫm rồi nói : “ huy động tử sĩ Cô Tô Mộ Dung thị, mai phục giết y trước khi y sang Đại Việt”

“ Là” bốn người cung kính nói

Mộ Dung Phục nói xong tung người mà đi.

Bốn cái gia thần nối gót theo sau.

Sở Tử Khanh hoàn toàn không hay biết rằng chờ đợi hắn phía trước là một hồi sát cơ, mà hắn thì đang mơ mộng với viễn cảnh huy hoàng sắp đến, tay chưởng cản khôn hiệu lệnh Táng Long Đảo thành viên, hoặc xa hơn để Mộ Vương Thành khuất phục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK