Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hermione nhẹ hôn lên má hắn, rồi cả người rúc vào bên trong lòng nam nhân mình, miệng há mở uống lấy từng ngụm rượu, xoay qua nhìn Hagrid rồi nói : “ bà Maxime đi với bác, hai người kết giao chưa?”

“Phốc”Lão Hagrid nghe được đem chung rượu to lớn vừa uống phun ra, đem Harry trước người tắm ướt, gương mặt đỏ bừng lên xấu hổ nói : “ Ừ, xin lỗi con Harry”

Đế Thiên An nhìn Hagrid rút ra một tấm khăn lớn vụng về đem Harry lao đi, từ khi tỏ tình thất bại nói ra thân phận khổng lồ của Maxim, Đế Thiên An rảnh rối giúp đỡ khi mà Hagrid tìm đến hắn, ai chứ cua gái hắn một bụng, Hagrid tìm đúng địa chỉ.

“Ừ, bọn ta chỉ vọn vẹn có hai người thôi. Và ta nói cho tụi bây biết điều này, bà ấy, Olympe, không sỡ gian khổ đâu. Tụi bây biết không, bà ấy là một phụ nữ xinh đẹp ăn mặc tử tế, và biết là bọn ta đang đi đâu.” Hagrid gương mặt giãn ra ý cười nói : “Ta tự hỏi bà ấy sẽ cảm thấy thế nào về chuyện leo trèo lên mấy mỏm đá và ngủ trong hang hốc… đại loại những thứ như vậy, nhưng mà bà ấy không hề than phiền tới một câu.”

Đế Thiên An uống lấy nữa chung rượu còn lại, nhỏ giọng nói : “ Than phiền gì, từ miệng rộng của lảo cỗm được một bộ giáp cho tình nhân mình, khổ gì chứ, có hạnh phúc ngập tràn đây, nói đúng không bảo bối”

Hermione như con mèo nhỏ cả người nằm yên trong lòng hắn, lười biếng hưởng thụ từng ngụm rượu lẫn thức ăn đem lại, bên tai lại nghe thanh âm của Hagrrid kể lại chuyện mà bản thân được giao phó đi đến vùng đất của những người khổng lồ.

Khác với Harry nàng chiến lực bày ra để cho Dumbledore ngó ý mời chào, mà dũng cảm háo thắng, tin về chính nghĩa Hermione liền gật đầu cái rụp rồi.

Đối với việc Hagrid qua lại với bà Maxime nàng cũng mừng thay cho lảo, dù sao Hagrid tốt bụng nhiều năm như vậy phát hiện tình yêu của mình, nàng cũng vui lây, còn giúp cho hắn không ít trong quá trình cưa cẩm bà hiệu trưởng này.

“Sau đó bọn ta có dịp xài tới một chút pháp thuật, và cuộc hành trình không đến nỗi tệ lắm. Ở gần biên giới Ba Lan bọn ta tình cờ chạm trán hai con quỉ khổng lồ ba trợn, trong một quán rượu ở Minsk ta có hơi bất đồng ý kiến với một con ma cà rồng.”

“Nhưng mà ngoài những chuyện đó ra, thì cuộc hành trình suôn sẻ hết chỗ nói. Và khi bọn ta đến nơi, bọn ta bắt đầu tìm đường lên núi, tìm kiếm dấu hiệu của họ… Bọn ta phải thôi xài pháp thuật một khi bọn ta đến gần bọn khổng lồ.

Một phần vì chúng không ưa pháp sư và bọn ta không muốn họ quay lưng lại với bọn ta quá sớm, và một phần cũng vì cụ Dumbledore đã cảnh báo bọn ta trước là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy nhất định đã ve vãn bọn khổng lồ, và đủ thứ.

Cụ nói có thể hắn đả phái một sứ giả tới gặp bọn họ rồi. Cụ bảo bọn ta phải hết sức cẩn thận đừng có thu hút sự chú ý vào bọn ta khi bọn ta tới gần, đề phòng trường hợp có bọn Tử Thần Thực Tử lẩn quẩn quanh đó”

Lão Hagrid ngừng lại để tu một hơi nước trà, Harry liền nài nỉ: “Kể tiếp đi bác”

Lão Hagrid nói thẳng tuột: “Kiếm được họ rồi. Một bữa tối bọn ta lên tuốt trên một đỉnh núi và nhìn thấy bọn họ, nằm giang người phía dưới bọn ta. Mấy ngọn lửa nhỏ xíu cháy bên dưới, và những cái bóng khổng lồ… Giống như nhìn mấy trái núi chuyển động vậy.”

Hermione lên tiếng hỏi: “Họ bự cỡ nào hả bác?”

Lão Hagrid nói đại: “Chừng sáu mét. Một số lớn hơn, có thể tới bảy tám mét”

Harry hỏi: “Và có bao nhiêu hết thảy ạ?”

Lão Hagrid trả lời: “Ta đoán chừng bảy chục hay tám chục”

Hermione thanh âm vọng lại : “Nhỏ như vậy, mà chỉ có bấy nhiêu thôi à?”

Với phù thủy người khổng lồ sáu bảy mét chính là cực kỳ to lớn rồi, nhưng Hermione lẫn các học sinh lại khác, khi mà học bởi các tiết học Đế Thiên An những con quái vật to lớn đến mấy chục mét.

Thậm chí cả rồng, khủng long cao đến mấy trăm mét đây, hay đám tinh tinh cao hai ba chục mét lẫn đám Golem đá... cho nên đối với bảy, tám mét người khổng lồ có phần tương đối thất vọng.

Lão Hagrid buồn bã nói: “ Ừ. Còn chừng tám mươi, nhưng hồi xưa đông lắm, hẳn là đã có hàng trăm bộ lạc trên khắp thế giới. Nhưng mà bọn họ chết dần chết mòn bấy lâu nay. Dĩ nhiên cũng do pháp sư phù thủy giết một mớ, nhưng chủ yếu là họ tự giết nhau, và bây giờ thì họ chết nhanh chưa từng thấy.”

“Bọn khổng lồ không phải sinh ra để mà sống thành bầy đoàn như kiểu đó. Cụ Dumbledore nói đó là lỗi của chúng ta, chính các pháp sư phù thủy ép họ phải bỏ đi và làm họ sống cách biệt chúng ta như vậy, và họ chẳng còn lựa chọn nào hơn là túm tụm lại với nhau để che chở lẫn nhau.”

Harry hỏi: “Vậy, bác đã nhìn thấy họ, rồi sao nữa?”

Lão Hagrid nói: “À, bọn ta chờ cho đến sáng, vì không muốn đang đêm đột nhập mà không báo trước, vì chính sự an toàn của bọn ta. Vào khoảng ba giờ sáng bọn họ lăn ra ngủ ngay chỗ bọn họ đang ngồi.”

“Vì lý do thứ nhất là bọn ta muốn biết chắc là không có tay nào trong số bọn họ thức dậy và trèo lên chỗ của bọn ta không, và một lý do khác nữa là bọn họ ngáy lớn kinh hoàng, gây ra một trận tuyết lở vào lúc gần sáng. Dù sao đi nữa thì khi trời sáng bọn ta có đi xuống gặp bọn họ.”

Harry có vẻ sửng sốt: “ Dễ như vậy sao? Bác chỉ cần đi thẳng tới chỗ cắm trại của bọn khổng lồ à? “

Lão Hagrid nói: “ Chà, cụ Dumbledore có bảo bọn ta cách thức làm như thế nào. Tặng quà cho Oïe, bày tỏ lòng tôn kính bọn họ, tụi bây biết mà.”

“Tặng quà cho cái gì?”

“À, Oïe, nghĩa là Tù trưởng.”

“Làm sao bác phân biệt được ai là Oïe?”

Lão Hagrid làu bàu một cách khoái trá: “Dễ ợt. Hắn là tay bự nhất, xấu xí nhất, và làm biếng nhất. Cứ ngồi tại chỗ mà đợi mấy tay khổng lồ khác dâng đồ ăn tới miệng. Mấy con dê chết hay đại loại như vậy. Tên là Karkus. Ta ước chừng hắn cao sáu thước rưỡi hay bảy thước, và dám nặng bằng hai con coi đực chứ không ít. Da hắn giống y như da sống con tê giác.”

“Vậy mà bác chỉ việc đi lên gặp hắn?”

“Ái chà… đi xuống phía hắn chứ, chỗ hắn nằm là ở trong thung lũng. Bọn họ thụt xuống giữa bốn ngọn núi khá cao, hiểu không, bên cạnh một cái hồ núi, thằng Karkus nằm bên cạnh hồ mà gào thét mấy tên khổng lồ khác đem đồ ăn cho hắn và vợ hắn. Olympe và ta bèn đi xuống sườn núi…”

“Nhưng họ không tìm cách giết bác khi họ thấy bác sao?”

Lão Hagrid nhún vai trả lời cho Harry : “Chắc chắn là một số tay trong bọn họ có ý nghĩ đó. Nhưng bọn ta làm đúng những gì cụ Dumbledore bảo bọn ta làm, tức là giơ cao món quà và nhìn thẳng vào mắt tay Oïe, không để ý đến những tay khổng lồ khác. Bọn ta làm đúng y như vậy. Và mấy tay khổng lồ khác nín lặng và ngó bọn ta đi ngang qua và bọn ta đi thẳng tới chân Karkus và cúi chào hắn và đặt món quà của bọn ta ngay phía trước mặt hắn.:”

Harry háo hức hỏi: “ Bác tặng cho bọn khổng lồ cái gì vậy? Đồ ăn hả?”

Lão Hagrid nói: “ Không, hắn có đủ đồ ăn rồi. Bọn ta đem tặng hắn một chút pháp thuật. Bọn khổng lồ rất khoái pháp thuật, chỉ không khoái các pháp sư phù thủy ếm pháp thuật lên bọn họ thôi. Đằng nào đi nữa, bữa đầu tiên ấy, bọn ta tặng cho hắn một nhánh Lửa Gubraithian.”

Hermione thốt lên một tiếng xuýt xoa “Quá đã” khe khẽ, nhưng Harry và Ron cùng cau mày thắc mắc: “ Một nhánh?”

Hermione gắt: “Lửa cháy vĩnh viễn. Mấy bồ đúng ra bây giờ phải biết về cái đó rồi, giáo sư Flitwick đã nói đến cái đó ở trong lớp ít nhất hai lần rồi.”

Lão Hagrid đáp nhanh : “Cụ Dumbledore đã phù phép nhánh cây này để nó cháy hoài hoài, mà chuyện đó không phải pháp sư nào cũng làm được đâu nghe, và thế là ta đặt nó trong tuyết bên cạnh chân của Karkus và nói “Một món quà do Albus Dumbledore gởi đến Oïe của những người khổng lồ, kèm theo lời chào trân trọng kính mến.”

Harry háo hức hỏi: “Vậy Karkus nói gì?”

Lão Hagrid nói: “Không nói gì hết. Hắn đâu biết nói tiếng Anh.”

“Bác nói chơi hoài” Cả hai đứa thốt lên

Lão Hagrid vẫn tỉnh bơ: “Cũng không sao. Cụ Dumbledore đã báo trước cho bọn ta biết điều đó có thể xảy ra. Karkus cũng hiểu đủ để quát gọi hai tay khổng lồ biết tiếng của bọn ta ra thông dịch lại.”

Lão Hagrid trở miếng thịt rồng để áp bề mặt mát hơn vào con mắt sưng vù của lão : “Hết sức hài lòng. Cho nên ta bèn nói rằng, “Albus Dumbledore mời Oïe nói chuyện với sứ giả của cụ khi vị sứ giả mang thêm một món quà khác trở lại vào ngày mai.”

Hermione truy hỏi : “ vậy bọn họ có chấp nhận làm đồng minh không?”

Hagrid lắc đầu, nói : “ không, chúng ta đến trể, có hai tên Tử Thần Thực Tử đến thăm hắn mỗi ngày, đem quà tặng cho Oïe, và hắn chẳng hề treo ngược giò bọn chúng lên.”

Hermione nói đầy thất vọng: “Vậy là hai tên kia đã thuyết phục những người khổng lồ nhập bọn với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy?”

“ Ukm” Hagrid gật đầu, nói : “ chúng ta bị phát hiện, cùng mấy tên kia giao tranh”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK