Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Dao Tử hất tay của Vân Trung Tử ra, nói : “ chọc giận hắn rồi, người và thuyền các ngươi đều không phải là đối thủ của hắn”

Chấn động từ dưới đáy biển mỗi lúc một mạnh hơn bao giờ hết, bong bóng nước không ngừng hiện ra, đồng thời một luồng sát ý khổng lồ như mãnh thú hồng hoang thức giấc nháy mắt hiện ra.

“ Sát ý mạnh quá” Tử Vũ cảm nhận được sát ý giết chóc vô cùng mạnh mẽ mà nói.

“ Không còn kịp rồi” Tiêu Dao Tử cảm nhận được sát ý khổng lồ, biết rõ được u linh ngủ say đả tỉnh, hắn biết được cái u linh này cường đại đáng sợ đến nhường nào : “ ta biết một nơi gần đường đi, mang các ngươi đi lên”

Nghịch Thiên Nhi Hành cùng đám người đưa mắt nhìn nhau mà cười khổ, đi hay không không phải là do bọn họ quyết định được. Bởi con thuyền lớn này là của một kẻ khác, nó cách thức vận động bọn họ không nắm được.

“ Không cần đi, đại nhân hẳn đã tiên liệu trước rồi” Lý Tịnh vuốt râu nói: “ sát ý như vậy, đại nhân cũng không có ý định rời đi, xem ra ngài ấy không để u linh ngủ say kia vào mắt đâu”

“ Đúng! Có đại ca ở sợ cái gì chứ” Vũ Canh gật đầu đồng ý.

“ Đúng! Đúng” A Xuyên, Tiểu Hổ, Na Tra cùng nói.

Tiêu Dao Tử nghe xong, tức giận nói : “ các ngươi không hiểu được hắn cường đại đáng sợ thế nào, ta không biết các ngươi lấy đâu ra tự tin nhưng đối mặt với hắn chỉ có chết. Các ngươi....”

Vân Trung Tử đem một tay đặt lên vai em trai mình, cười nói : “ không cần lo, lão đệ à, cứ yên tâm ở trên thuyền này còn có kẻ còn đáng sợ hơn u linh của ngươi nói”

“ Tiêu Dao Tử, an tâm đi” Phục Hy vỗ vai cười nói : “ có y ở trên thuyền này, chúng ta không sao đâu”

Tiêu Dao Tử trong lòng nghi hoặc, ánh mắt nhìn về mấy người quen của mình, nhìn nhãn thần gương mặt bọn họ biểu cảm. Thấy rõ được bọn họ nào có chút sợ sệt gì cả, mà nồng đậm tin tưởng.

Cơ hồ đối với u linh nguy hiểm đáng sợ mà hắn nhắc đến không mấy bận tâm, làm cho Tiêu Dao Tử không biết phải nói thế nào cho phải. Bởi những kẻ này còn chưa biết rõ được u linh kia đáng sợ như thế nào.

“ Các ngươi không có biết!” Tiêu Dao Tử hận không thể rèn sắc khi còn nóng, cảnh tỉnh cho đám người này, lớn tiếng : “ U linh ngủ say bên dưới là Viễn Cỗ Thần....”

“ Cộng Công”

Không phải Tiêu Dao Tử mà chính là Lục Vân cắt ngang đi lời nói của y, trên tay cầm một cái bịch túi lớn, bên trong là những mảng khoai tây chiên giòn đem từng mảnh ăn lấy : “ lão bằng hữu này, không ngờ lại ở nơi này”

“ Cộng Công, lảo bằng hữu!!” đám người nghe được đại não đồng loạt hô lên.

Tiêu Dao Tử có phần bất ngờ, nghiêng đầu quay sang phía mé trái, hắn liền thấy được một cái xa hoa mà rộng lớn cái ghế, chạm trỗ một đầu long ảnh tím vàng bắt mắt, xung quanh là các đốm lửa hình dạng khác nhau, cùng với rất nhiều văn tự khó hiểu.

Không rõ chất liệu làm thành, chiếc ghế lớn phía trên rộng lớn có thể đủ cho hai mươi người cùng ngồi, tại trên đó lại có bốn cái thân ảnh, duy nhất nam tử hết sức bắt mắt một đầu rực rở tóc dài bắt mắt nhãn đồng mà hắn đả nhận ra từ trước, cùng với ba cô gái xinh đẹp ở bên.

Dựa vào ngoại hình hắn có thể nhận ra một là Nhân tộc, một là Minh tộc, còn lại là một bé gái chín mười tuổi một đầu tóc đỏ rực, lại không rõ là Thần tộc hay Minh tộc.

“Lục Vân, ý ngươi là cựu thần Cộng Công” Bạch Thái quay sang nhìn Lục Vân dò hỏi.

Lục Vân một bên nhai răng rắc thức ăn vặt, nói : “ năm xưa đại chiến kẻ chết người chạy, lão bằng hữu này đập vở Bất Chu Sơn, sau lại bị Thái Cực tìm đến, tên khốn kia đem hắn luyện thành khôi lỗi, tại đại chiến lần thứ 3 mai phục chúng ta.”

“ Lão bằng hữu, lẻ nào cô bé này cũng là Viễn Cổ Thần ư?” Tiêu Dao Tử thầm hô, ánh mắt nhìn chằm chằm cô bé ngồi trên ghế, đồng thời đối với sự tích trong miệng của Lục Vân thêm rõ thêm quá khứ chôn dấu.

Lúc này trên vách đá lại xuất hiện các bức họa khác, trên đó vẻ lấy rất nhiều thân ảnh, có thân ảnh nhỏ con lại mọc trên lưng đôi cánh như bướm, có thân ảnh khổng lồ to lớn vô cùng, có thân ảnh ở sau lưng mọc ra hai đầu như rắn uốn lượn...

Từ các hình ảnh khác nhau cho thấy các chủng tộc khác nhau, nhìn sơ qua ai cũng có thể đoán ra được là một cuộc đại chiến từ xa xưa thông qua hình ảnh mà truyền tải lại.

Bạch Thái ánh mắt nhìn về vách đá, nói : “ những bức họa này thay đổi rồi, nhìn giống như là một trận chiến xa xưa”

Đế Thiên An gật đầu, đáp : “ hẳn là trận chiến năm xưa tại Bất Chu Sơn”

Lục Vân nhìn các bức họa cũng không còn vẻ mặt thường ngày nữa, trong đôi mắt hiện lên nhớ nhung, bi thương hoài niệm về một đoạn quá khứ kinh tâm động phách, trận đại chiến khốc liệt tận mấy vạn năm trước.

Lục Vân cất lời : “ năm xưa đại chiến ác liệt, ngủ tộc vây đánh Long tộc ở Bất Chu Sơn, nhưng Long tộc mạnh mẽ lại có Bất Chu Sơn không ngừng cung cấp thần lực cho bọn họ, càng đánh phần thắng nghiêng về Long tộc”

“Kẻ hèn nhát Vĩnh Hằng Chi Dạ lâm trận bỏ chạy dẫn đến Xi Vưu tộc chạy tán loạn, Toại Nhân tộc bị bao vây tứ phía chín Kim Ô liên tiếp bị Long tộc Đại Nghệ bắn hạ ngả xuống. Khi đó lão bằng hữu của ta, Cộng Công phát hiện ra được bí mật của Long tộc.”

“ Chính là nhờ Bất Chu Sơn gia trì, thần lực của Long tộc mới liên tục không ngừng, hắn làm ra quyết định bất ngờ thay đổi chiến cuộc. Cộng Công sau khi đánh ngả Bất Chu Sơn, Long tộc tạm thời không có dư lực mà phản công, nhờ có hắn mà đồng minh có cơ hội.”

Đám người an lặng nghe Lục Vân kể lại trận chiến năm xưa, bí mật của mấy vạn năm trước từng xảy ra một trận chiến khốc liệt.

Vũ Canh lại nhìn vách đá bức họa, dò hỏi: “ Bọn họ là ai vậy?”

Tiêu Dao Tử nhìn về thân ảnh to con nhất, nói : “ Đó là Khoa Phụ tộc, là chủng tộc chạy nhanh nhất. Bất Chu Sơn chi chiến họ đến chiến trường sớm nhất. Đáng tiếc! toàn thể bỏ mình”

Bạch Thái nói : “ Những anh hùng này nên được càng nhiều người kính ngưỡng”

A Thạch gãy đầu tiếp hỏi : “ bay trên bầu trời là kẻ địch của bọn họ hay sao?”

“ Kẻ địch của bọn họ trên lưng đều ám phục song long” Tiêu Dao Tử tiếp tục lên tiếng giải thích : “ Biết bay là Toại Nhân tộc thuộc về năm tộc đồng minh”

“ Năm tộc, thêm Minh tộc và Hải Yêu tộc còn có ai?” Vũ Canh dò hỏi.

Tiêu Dao Tử hướng mắt về bức họa to lớn, một gả không đầu chiến sĩ tay cầm cự phủ to lớn, nói : “ Cự ThầnViễn Cổ tộc”

“ Trận chiến thật thảm khốc” Bạch Thái cảm thán, nàng so với rất nhiều người khác biệc, có thể cảm nhận được nổi thống khổ của nhiều người, một sức mạnh nhẹ ngàng ôn nhu không phải ai cũng có thể có được.

Tiêu Dao Tử nói : “ Bọn họ cũng là vì tự do sinh tồn mà chiến”

Vân Trung Tử hỏi : “ đó cũng là chuyện của ngươi muốn làm ư?”

“ Ta muốn dùng ngoài bút của ta, thay đổi Thần tộc” Tiêu Dao Tử đáp : “ tăng thêm tin tưởng và thấu hiểu giữa các bộ tộc. Các tộc nhân thấu hiểu được chân tướng viễn cổ, mới có thể lấy đó làm gương”

“ Lý tưởng lúc nào cũng mỹ miều hoa lệ, nhưng mà thực tế lại tàn khốc” Đế Thiên An đem chung rượu trên tay mà uống một ngụm, rồi nói.

Mà lời hắn vừa dứt không lâu đám người trên thuyền đều có thể cảm nhận được một thứ gì đó đang ở dưới đáy thuyền chuyển động.

“ U linh tỉnh rồi”

“ Đó... đó là cái gì?”

“ Là cự xà”

“ Chín đầu cự xà”

“ Đại xà”

“ Lớn quá, nó lớn quá đi!!”

“ Bị bao vây rồi”

“ Đại xà chín đầu”

Thông qua ánh sáng từ Thận Lâu tản ra, người trên thuyền đả thấy được chín đầu rắn đen lớn hiện ra ở hai bên mạn tàu Thận Lâu.

Cùng một lúc, chín đầu đại xà đồng loạt mở ra xà nhãn, đó là một đôi thuần một màu xanh dương, 18 đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thận Lâu, theo cái miệng lớn mở ra đầy răng nhọn, tiếng thét phát ra.

Sóng âm như gió lốc, không ngừng xoáy tròn phủ xuống Thận Lâu. Cường độ mỗi lúc một lớn, sóng âm mỗi lúc một lớn hơn, chẳng mấy chốc đả bao phủ lấy Thận Lâu.

Thận Lâu bị bao phủ trong song âm, dường như mất đi sức nổi trở nên nặng nề và rơi dần xuống mặt đáy biển.

“ Bị bao phủ trong Nhược Thủy Chi Hoàn rồi, ở trong này ngay cả lông hồng cũng không nổi được” Tiêu Dao Tử lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK