Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba tiếng sau, trấn Tâm Hương ngoài trăm dặm, một cái thôn làng hẻo lánh.

Nhà gỗ đơn sơ phía trước, một nhóm trẻ nhỏ tầm mười tuổi đổ lại, y phục đơn sơ đang tụ tập một chỗ. Đa phần đều sợ sệt khi thấy hai con hung thú to lớn đứng gần đó.

“ Không cần sợ!” Tiểu Hương nhìn đám trẻ em, một quyền trực tiếp đập lên Huyết Báo cùng Lôi Ưng, cười nói : “ thấy chưa, bọn nó không có chút nào đáng sợ cả”

“ Có cô mới đáng sợ” đám trẻ em cùng vài người xung quanh cùng chung tiếng lòng

Đàm Hoa Liên đi theo sư huynh mình về làng, chặng đường cũng tiếp xúc cùng gặp gỡ thôn làng, cho đến nơi này mới biết Lưu Tư huynh lại mở một cái trường dạy: “ không ngờ huynh mở trường dạy học ở đây đấy”

Lưu Tư ôn hòa nói : “ Ta tới để dưỡng bệnh, nhưng thấy buồn vì không có việc làm nên mở lớp giúp các bé”

“ Hừ! có thật lòng không đấy” Cách không xa, Hàn Phi Quang cố tình gây sự, nói : “ ta lại nghị ngươi dụ chúng đến lớp để thu học phí lấy tiền xuống thị trấn ăn chơi…”

“ Binh!!!” ở phía sau một cái bé tai chín mười tuổi, trực tiếp đem cái cặp sách của mình quăng mạnh lên đầu của Hàn Phi Quang, mắng : “ cấm nói bậy! thầy đã vất vả vì chúng tôi sao lại nói thế hả?”

“ Cháu giỏi lắm” Đàm Hoa Liên và Phù Dung hả hê thấy Hàn Phi Quang bị đòn, cổ vũ.

Lưu Tư tá hỏa : “ A Sam! Sao trò lại vô lễ với khách”

“ Tên đần độn này là khách của chúng ta đấy à?” A Sam bé trai nghi hoặc hỏi.

Hàn Phi Quang nổi quạu : “ Gruu, ngươi bảo sao? .... tên chuột nhắt kia? Ngươi dám ăn nổi xấc xược với bản công tử này ư?”

“ Hừ! ông đáng lãnh đòn thêm mà” A Sam không chút sợ nói.

Ngay sau đó Hàn Phi Quang lao vào cùng cái bé trai choảng nhau, không một chút nào để ý hình tượng, có điều hắn cũng không có nặng tay chút nào.

Choảng nhau cũng rất nhanh qua đi theo Lưu Tư can ngăn, sau đó nhóm người lại được hắn dẫn vào bên trong căn phòng, bên trong phòng bày trí không ít kệ sách, tại trên đó không ít thư quyển.

“ Thành thật xin lỗi công tử, học trò chưa hiểu hết lễ nghĩa nên…” Lưu Tư nhìn Hàn Phi Quang một bên giận dỗi, mở miệng xin lỗi.

Đàm Hoa Liên liền nói : “ Huynh nói gì vậy? lỗi đâu phải tại huynh”

“ Hừ! các cụ nói cấm có sai, thầy nào trò nấy, các người thật chả ra sao cả” Hàn Phi Quang một bên lại cố tình gây sự.

Hắn vốn tại thành trong tìm mấy cô mỹ nữ xinh đẹp. Chạy đông chạy tây lại phát hiện nhóm người Đế Thiên An lên đường rời đi, hỏi han mới biết là vị sư huynh chính là cái người vẻ tranh cho Đàm Hoa Liên dẫn về làng. Thế là từ bỏ việc trêu ghẹo gái của mình đi theo nhóm người về làng này.

Đế Thiên An hắn tạm thời còn chưa so được, song cái tên ẻo lả thư sinh này Hàn Phi Quang hắn không tin không bằng. Cho nên lòng đố kỵ nói lên khi thấy Đàm Hoa Liên thân thiết với nam nhân này, bắt chẹt lấy.

“ Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín là năm đức của con người” Đế Thiên An im lặng khi đi vào lúc này mở miệng nói : “ Năm tính này được xem là thước đo đạo đức cho mỗi con người. Giúp phân định người lương tri và kẻ bại hoại. Luận bối phận, ngươi dầu gì cũng lớn hơn A Sam. Luận thân phận ngươi là khách. Luận về phẩm giá lại càng không có tư cách để bình phẩm Lưu Tư huynh đây đổ đốn”

“ Hừ” Hàn Phi Quang bị bắt bẻ, trong lòng không chút phục nhưng còn chưa tìm được lý do nào đáp lại.

“ Một kẻ quân tử phải trải qua tám bước” Đế Thiên An lại nói : “ cách vật, trí thi, thành ý, chính tâm, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ”

“ Tỏ ra văn vẻ” Hàn Phi Quang cáu kính nói : “ một kẻ không quân tử lại biết gì về quân tử chứ”

“ Ta không phải quân tử, nhưng trí thông minh, kiến thức, lịch duyệt của ta lại nhiều hơn ngươi gấp trăm ngàn lần đấy.” Đế Thiên An nhẹ nhàng đáp trả : “ khoan luận võ công, chỉ riêng cầm kỳ thi họa ta cũng đủ nghiền ép ngươi mấy con phố rồi. Chưa kể ta còn hội đúc kiếm, tinh thông binh lược, chế tạo cơ quan, hội ẩm thực, nhưỡng rượu”

“ Tướng công nói quá đúng, cái tên đần này thì làm sao bằng được” Phù Dung một bên hộ nam nhân mình, ghét bỏ cái tên lưu manh đần độn kia.

“ Đồ quái vật, không biết ở đâu nhô ra” Hàn Phi Quang á khẩu không nói thành lời, cuối cùng không cam lòng mắng một câu.

Lưu Tứ có chút bất ngờ, không nghĩ đến trên đời còn một kẻ tài hoa như vậy, sau đó ôm quyền thi lễ : “ mong công tử thỉnh giảng, Lưu Tứ cũng muốn nghe một chút cao kiến”

Đế Thiên An phong khinh vân đạm : “ Cách vật là luôn tiếp xúc, nghiên cứu sự vật sự việc để nhận rõ thực chất trái phải. Trí tri là luôn ngẫm nghĩ để thấu hiểu điều mình đã nhận thức được. Còn thành ý là luôn chân thật không dối người cũng không dối mình”

Nghe đến đây Hàn Phi Quang chen lời vào : “ Đó chỉ cái này ngươi đã không phải là quân tử rồi, ngươi so với ta còn giỏi lừa gạt”

“ Ngươi có im đi không?” Đàm Hoa Liên nổi quạu lên.

Đế Thiên An cười nói : “ Chính tâm, luôn suy nghĩ hành động ngay thẳng, chính trực. Và tu thân là luôn nghiêm khắc với bản thân mình, sửa chữa những thiếu sót. Tề gia là làm gia đình mình tốt đẹp, tề chỉnh có nề nếp gia phong. Trị quốc à không trị bang lo việc bang bang phái, cai trị bang chúng có kỷ cương.”

Đi đến thế giới này một thời gian hắn từ tình báo thu thập cũng biết đây là một cái đại giang hồ thế giới. Nơi này không có quốc gia gì cả, điển hình là võ lực vi tôn. Các bang phái mọc lên khắp nơi lớn nhỏ đều có.

Cho nên khi hắn đem Quân tử đức tính từ Nho gia mà hắn biết được cũng cẩn thận sửa lại cho hợp với thế giới này.

“ Bình thiên hạ đó là khiến cho thiên hạ thái bình, lòng người quy thuận.”

“Trong tám cấp bậc thì năm cấp đầu là bất kỳ người nào,từ kẻ tiểu nhân đến các quân tử, các đại phu đều phải hiểu biết và tuân theo.Còn ba bậc sau là để trở thành hào kiệt anh hùng, minh chủ.... thì sự trưởng thành sẽ theo từng cung bậc tăng dần.”

“Như anh tề gia tốt(là gia đình hòa thuận vui vẻ,có trên có dưới, có gia phong,sống hài hòa với lối xóm) thì mới có thể trị bang tốt, còn như trong gia đình có con cái hư hỏng, vợ chồng bất tâm phục, lúc nào cũng nói với nhau như phường lưu manh thiếu văn hóa.... thì chắc chắn không thể nào trị bang tốt được nếu như ông ta có quyền hành.”

“Và khi một người trị bang tốt mới có thể có đủ lực lượng, đủ quân sư giỏi, tập hợp được sức mạnh tổng lực từ dân chúng......, đủ tầm nhìn để có thể bình thiên hạ.Những kẻ mà chưa hoàn thiện được việc ở bậc thấp mà giao cho những việc đại sự thì dễ dẫn đến thất bại. Những kẻ chưa hình dung ra việc mà cứ dám nhận việc thì đúng là Ngôn quá kỳ hành....”

Lưu Tư im lặng nghe lấy, hắn là kẻ trí thức cho nên càng rõ ràng mấy lời của Đế Thiên An giải thích, càng nghe càng nhập thần suy ngẫm một lúc, chắp tay cúi đầu : “ được tiên sinh giảng dạy, Lưu Tư như nhà tranh bừng sáng”

Đế Thiên An nhếch môi nói : “ trí hải vô nhai, kiến hoa vấn đạo. Tri thức vốn vô bờ vô tận, ta bất quả chỉ học giỏi một khía cạnh. Đi sớm so với Lưu Tư huynh trên con đường học vấn mà thôi”

Đàm Hoa Liên một bên nhìn nam nhân kia có chút thất thần, nàng biết cái nam nhân này rất lợi hại cũng rất có sức thu hút. Hắn như một cái hố đen thâm sâu, mỗi lần nàng tưởng rằng mình đã hiểu hắn thì mới hay còn một tầng khác che dấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK