Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian lại lặng lẻ qua đi.

Bạch Thái thất thểu, như máy móc đập lấy từng tảng đá, nước mắt lại chảy ra.

Một bên Vũ Canh khai khoáng, thỉnh thoảng lại len lén nhìn Bạch Thái cùng cái gả nam tử bí ẩn kia.

“ Hắn rốt cuộc làm gì?” Vũ Canh nghi hoặc thầm hô, trong lòng khó hiểu nhìn gả nam tử kia sờ tới sờ lui những cái tảng đá, hoàn toàn không để ý chuyện khai mỏ.

“ Đó....” Vũ Canh cả kinh lên, khi hắn thấy được cái tảng đá kia nhiễm sắc máu đã biến mất, hoàn toàn thay thế bằng màu xám trắng, khác hoàn toàn khi lúc ban đầu gả nam tử kia đem tay chạm qua.

“ Chuyện này là gì, lẻ nào Huyết Thạch bị hắn hấp thụ rồi, hắn rốt cuộc là ai? chuyện của ta và mẫu thân hắn lại biết rõ. Mẫu thân ta là Thần tộc hắn lẽ nào cũng là Thần tộc người” Vũ Canh trong đầu không ngừng phân tích.

Ánh mắt lại len lén quan sát, thầm nói : “Nhưng Thần tộc làm sao lại trở thành nô lệ. Hơn nữa hắn biết rõ ta thân phận lại không có động tĩnh gì, ngược lại còn trợ giúp ta. Lại cứu mạng Bạch Thái hoàn toàn khác với Thần tộc mà ta biết, y rốt cuộc là ai?”

“ Hẳn là vị đại ca kia đánh tên kia, Bạch Thái làm sao lại khóc đây?” Khương Thượng trong đầu loạn nghĩ : “vị đại ca này thật bí ẩn, hơn nữa so với đại phu càng lợi hại gấp nhiều lần, y lợi hại như vậy hiển nhiên không làm mấy việc ngu ngốc đâu, nhất định có huyền cơ”

Cứ thế bảy người trong cái hang động làm công việc của mình, mãi cho đến khi tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ tối vang lên kết thúc một ngày lao động.

Chỉ duy nhất một thân ảnh ở lại trong hang động.

Chổ nghĩ cho các nô lệ công nhân chính là cái hang lao động của mình phía trước, như ruộng bậc thang chia thành nhiều tầng cao thấp khác nhau, chổ nằm là một cái chiếu rơm cùng một ít rơm làm gối đầu trải trên mặt đất. Mỗi người lại được ngăn cảnh bởi các tảng đá xếp thành dải ngăn cách nhau.

“ Hôm nay mệt quá”

“ Có ngày nào mà không như thế”

“ Không biết khi nào mới xong”

“ Đừng nghỉ ngợi nữa, ngủ đi thời gian không nhiều đâu”

“ Mơ một giấc mơ đi”

“ Tỉnh lại là làm tiếp đó”

Đám công nhân lẩm bẩm nói vài câu, rồi nhanh tận dụng thời gian ít ỏi mà ngủ lấy, thời gian cho bọn họ nghỉ dưỡng cũng không nhiều.

Một ngày đả qua đối với nhóm tân nô lệ mới đến hầm mỏ Bắc Sơn, quy cũ nơi này cũng như bọn họ cần phải làm gì để sinh tồn cũng rõ ràng, và những kẻ được đưa đến hoàn toàn từ bỏ chuyện đi ra ngoài.

Bởi vì hầm mỏ Bắc Sơn là nơi bị phong tỏa, tách biệc với thế giới bên ngoài, những kẻ nô lệ được đưa đến đều tận mắt chứng kiến được như cái pháo đài kiên cố, thông qua các lối đi vào nơi lao động càng nhận rõ được muốn chạy thoát là không thể nào.

Những nô lệ được đưa đến được phân làm các công việc khác nhau, người thì nấu thức ăn người thì dọn dẹp. Nhưng đại bộ phận cũng là khai khoán.

Những nô lệ sẽ được báo đáp, nhưng tất cả báo đáp đều được dùng để mua thức ăn, phiếu công tác. Nói trắng ra là làm không công, chẳng qua là một hình thức che mắt do Lý Tịnh bày ra để cho đám nô lệ không có sinh ra bạo loạn.

Bề ngoài Lý Tịnh là gương mặt nhân từ, cũng gạt được một số người dốc sức vì hắn làm việc. Hắn chỉ nghĩ đến việc khiến đám nô lệ sản xuất thật nhiều Huyết Thạch để lấy lòng tộc Thần.

Để quản lý hiệu quả mấy vạn nô lệ bên trong Bắc Sơn hầm mỏ, Lý Tinh nuôi một ngàn võ sĩ. Chỉ dựa vào bằng ấy vỏ sĩ tất nhiên sẻ không quản lý được hết hàng vạn nô lệ bên trong Bắc Sơn được.

Cho nên Lý Tịnh tạo ra chức vị phân tầng trong đám nô lệ. Đem chia sức sản xuất trong mỏ thành từng đội, do đốc công cai quản.

Cai quản trăm người nô lệ gọi là Bách Phu Trưởng, trên Bách Phu Trưởng còn có Thiên Phu Trưởng quản lý ngàn người nô lệ.

Những đốc công này chỉ cần đưa ra thành tích thì đạt được đãi ngộ cực tốt. Chính vì thế mà những đốc công vì quyền lợi của mình, có thể sinh tồn cao hơn ra sức ép những nô lệ dưới quyền làm việc hoàn thành chỉ tiêu đề ra.

Dùng nô lệ đối phó nô lệ, một cách làm hết sức hiệu quả, lại tiết kiệm được nhân lực cũng như quản lý tốt hơn, là một chiêu bài cao tay của Lý Tịnh.



Lúc đám nô lệ đã chìm vào say ngủ, tại một cái hang động, một cái thân ảnh già nua bỏ qua hết thảy canh giữ của những lính canh, dễ dàng không một tiếng động di chuyển vào bên trong.

Phục Hy đem ánh mắt nhìn chăm chú vào cái thân ảnh nam tử cường tráng kia, con mắt mở lớn trừng nhìn về y, đập vào mắt hắn thấy được từng dòng màu đỏ năng lượng trong những tảng đá không ngừng hội nhập vào tay người kia.

“Kẻ này rốt cuộc là ai? hắn hấp thụ Huyết Thạch” Phục Hy thầm nghĩ, cất bước đi lại gần y hơn rồi hỏi : “ lão phu là Phục Hy không biết chàng trai trẻ cậu là người nào ?”

Ban đầu Phục Hy xem cái gả nam tử này chỉ là nam tử nhân loại bình thường, nhưng khi theo dõi Vũ Canh liền phát hiện ra mình lầm to. Y lại có thể phát hiện ra được Vũ Canh lẫn thủ đoạn của con gái mình cũng để cho hắn kiêng kỵ lẫn lo lắng.

Y có thể phát hiện ra được Vũ Canh, lẽ nào còn không phát hiện ra được bàn thân mình theo dõi. Cho nên tối nay hắn muốn đến gặp gỡ, xem thử cái nhân vật thần bí này là ai?

Nam tử cũng chả thèm xoay lưng lại, nhàn nhạt nói : “ Đế Thiên An”

Cái gả nam tử thần bí trợ giúp cho Vũ Canh cùng Bạch Thái, không ai khác là từ một cái thế giới khác đến. Thông qua Thứ Nguyên Chi Môn kịp thoát khỏi cường giả của Luân Hồi Chúa Tể truy sát mà đến thế giới này – Đế Thiên An.

Dù kịp chạy thoát nhưng Đế Thiên An một thân thụ thương nghiêm trọng, vì thế mà hôn mê một đoạn thời gian. Cuối cùng lại bị đoàn lính quân Chu phát hiện ra trên đường áp tải nô lệ đến Bắc Sơn.

“ Đế Thiên An” Phục Hy lẩm bẩm cái tên, trong đầu không ngừng tìm kiếm cái tên này nhưng chả có kiến thức nào liên quan đến.

Phục Hy lại hỏi : “ lão phu thật tò mò, Đế Thiên An, cậu làm sao lại phát hiện ra cháu trai Vũ Canh của ta, các hạ có thể giúp lão phu giải kiến nghi hoặc được không?”

“ Chuyện này có gì là khó, ta muốn biết liền biết thôi” Đế Thiên An cười nói.

Phục Hy trầm tư suy ngẫm một hồi những lời của hắn, lại hỏi : “ cậu không giống người của Thần tộc cho lắm, lại càng không phải người phàm!”

“ Muốn biết ta lai lịch cũng không phải là không thể, có điều ông lấy cái giá gì trả cho ta đây?” Đế Thiên An cười cười.

Phục Hy ánh mắt nhìn hắn, con mắt nghiền ngẫm, cười nói : “ vậy cậu muốn gì?”

“Thần Ẩn Bộ của ông lập nên nghe nói cũng có vài mỹ nhân” Đế Thiên An đùa giỡn.

Phục Hy gương mặt biến sắc, bàn tay siết chặt lại, quang mang khóa chặt hắn : “ xem ra cậu biết không ít, ta càng ngày càng hứng thú về cậu rồi”

Đế Thiên An đáp : “ ta chỉ hứng thú với mỹ nhân, không có hứng thú với một cái lão già như ông đâu”

“ Thú vị” Phục Hy thốt lên, mặt ngoài tươi cười nhưng trong lòng cảnh giác vô cùng với cái gả thần bí nam tử này.

Từ khi hắn thoát khỏi Thiên Nhai Hải Giác của Thần tộc, rồi lập ra Thần Ẩn Bộ, trong mắt Thần Tộc bọn họ xem như là kẻ phản bội, suốt nhiều năm nay vẫn chịu Thần tộc truy nã vây bắt.

Đế Thiên An lại biết về Vũ Canh mà đôi ba câu, hắn có thể khẳng định đối phương cũng biết về hắn lẫn Thần Ẩn Bộ, một kẻ như vậy không để cho hắn kiêng kỵ được ư.

Phục Hy lại nói : “ Xem ra cậu đối với Huyết Thạch này có hứng thú”

“ Thiên hắn không có nói cho các ngươi biết về thứ này tác dụng ư?” Đế Thiên An cười cười, bàn tay đặt lên vách đá.

Rõ ràng là vách đá cứng rắn nhưng dưới bàn tay hắn chạm vào, từ lòng bàn tay lại tản phát ra như sóng nước gợn sóng, như bùn nhão vậy xuyên qua mà tóm lấy một cái viên Huyết Thạch rút ra.

Phục Hy cất lời : “ Huyết Thạch này có thể giúp bổ trợ tinh huyết, Thiên trong quá trình đại chiến mà thụ thương, cần đại lượng Huyết Thạch chữa trị”

Phục Hy cũng như rất nhiều tộc nhân Thần tộc chỉ biết rằng cần tập kết đại lượng Huyết Thạch có trong đại địa đem về Kết Tinh Sơn, chỉ để chữa trị thương thế cho Thiên.

Tác dụng của Huyết Thạch như thế nào, thật ra Thần tộc đả sớm biết, cái loại khoáng thạch có trong đại địa này nó có thể bổ trợ tinh huyết.

Song Thần tộc lực lượng không phải đến từ nhục thân mà là từ linh hồn, khi sinh ra thừa hưởng thần nguyên mà lớn mạnh lên. Cho nên đối với cơ thể cũng không quá nhiều chú ý, Huyết Thạch đối với bọn họ cũng không quá nhiều lớn lao tác dụng.

Nhưng nếu như đổi lại là võ giả tu luyện lại là tuyệt phối, nó có thể bồi bổ lại tinh lực trong quá trình tu tập.

Song cái thứ này nằm sâu trong đại địa, hơn nữa cũng không phải dể tìm lẫn khai phá, chỉ tập trung ở một số nơi. Lại nằm sâu trong những tảng đá cứng rắn, cho dù kiếm được một viên tác dụng nó cũng không nhiều.

“ Huyết Thạch đúng là có tác dụng ấy, nhưng không phải là chữa trị cho Thiên mà là cho thê tử của hắn, Bạch Long”

Phục Hy nghe được thất thố.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK