Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiếu Vũ căm giận nói : “ Món nợ này sớm muộn cũng phải tính sổ, tộc họ Hạng ta là mạnh nhất”

“ Mạnh nhất, chẳng lẽ còn có người mạnh hơn Nhiếp đại thúc ta sao?”

Thiếu Vũ liền nói : “ Ý ta nói là cầm binh đánh trận, chứ không phải là kiếm pháp”

“ Đánh trận các ngươi liền không phải là mạnh nhất rồi, vừa mới đây ở Tàn Nguyệt Cốc một mình đại thúc, à không là hai chúng ta đánh bại ba trăm tinh binh quân Tần” Thiên Minh khoe khoang nói

Thiếu Vũ tất nhiên sẽ không tin con hàng này rồi : “ Nhiếp đại thúc của ngươi tất nhiên lợi hại, nhưng có liên quan gì đến ngươi?

“ Đại thúc chỉ dạy ta kiếm thuật, ta chính là trợ thủ đắc lực nhất của thúc ấy” Thiên Minh tràn đầy tự tin đáp lại

Thiếu Vũ xem thường nói : “ Chỉ bằng vỏ mèo ba chân của ngươi, ta thấy vì bảo vệ ngươi đại thúc ngươi mới bị thương nặng như thế”

Thiên Minh nghe được muốn phát tác lại nhớ đến chặn đường này quả như Thiếu Vũ nói đều là do Cái Nhiếp bảo hộ mình, thậm chí bản thân trọng thương cũng là che chở cho mình, tâm tình liền sa sút xuống.

“ Trời sắp tối rồi, mọi người đi nhanh lên” Giục ngựa phía trước Hạng Tăng lên tiếng

Lúc này, Cái Nhiếp sau một đêm tĩnh dưỡng và được Hạng thị sơ cứu cũng từ hôn mê tỉnh lại, tại xe ngựa bên trong ngắm nhìn đổ nát hoang tàn khung cảnh bên ngoài, trầm thấp tự nói :

“ Những người mất đi nhà của mình thì cũng đã mất đi tôn nghiêm làm người, mất đi tên của mình, mất đi họ thị tổ tiên truyền lại. Trên con đường khổ nạn này, ắt phải sinh tồn như động vật.”

“ Trong thế giới đầy biến động loạn lạc này, trừ Bách Việt chi địa ra, chẳng ai có thể lựa chọn vận mệnh của mình. Dẫu chocó dung lực lượng mạnh nhất, cũng chẳng cách nào thay đổitrào lưucủa lịch sử.”

“ Nếu không có chiến tranh, không có tàn sát, rốt cuộc có tạo ra thế giới mới này không?, con đường này sẽ đi đến đâu? Có lẽ chỉ có đời sau của chúng ta mới có thể tận mắt nhìn thấy được”

Nói cuối cùng lại là thấp giọng lẩm bẩm giống như là hỏi mình lại muốn là hỏi vận mệnh,
giống như là tự trách, hoặc như là mê mang.

“Ngươi cùng với đại thúc của ngươi định đi nơi nào vậy? làm sao thế?” trên nóc xe Thiếu Vũ cũng nhận ra Thiên Minh sa sút, biết mình đả kích tên này liền dời đề tài nói.

Thiên Minh chậm rãi cúi đầu: "Đó là bí mật giữa ta và Nhiếp đại thúc”

“ Ta chỉ là nghĩ cho hai người thôi, các ngươi có biết trên đường sẽ nguy hiểm như thế nào sao?” Thiếu Vũ chậm rãi nói.

"Quân Tần đến một người, đại thúc liền giết một người đến bao nhiêu liền giết bấy nhiêu, đại thúc là mạnh nhất." Thiên Minh kiêu ngạo nói.

“ Xem ra ngươi vẫn không biết thân phận của đại thúc ngươi nhỉ?” Thiếu Vũ nhẹ lắc đầu

Thiên Minh quật cường có chút mất tự nhiên: “Ta......... Ta đương nhiên biết .”

Thiếu Vũ không buông tha, nhích người tới gần nói: “Nếu ngươi mà biết thì hẳn phải biết ông ta đã từng là đệ nhất kiếm khách bên cạnh Doanh Chính chứ, trong sáu nước có rất nhiều kẻ thù muốn giết ông ta đó!”

Sắc trời dần dần tối dần, đoàn xe xuyên qua rồi một cái hẻm núi, đi tới một cái rộng lớn mà hoang vu bình nguyên.

Cách xa đoàn xe di chuyển, đứng ở trên đỉnh núi một cái mặt mang mặt nạ bằng đồng xanh, trên cổ tay trùm vào thanh đồng lang trảo tráng niên, đen kịt tia phát theo gió đêm lay động, hai con trong con ngươi lộ ra xanh mượt hàn quang, bên cạnh hắn hơn mười con chó sói lớn bên cạnh.

“ Đến rồi!”

Thương Lang Vương như sói ẩn nhẫnhung ác, cùng sói sinh sống hắn không tin tưởng bất cứ ai, duy nhất đồng bọn huynh đệ chính là này đàn sói. Ánh mắt tỏa ra u quang nhìn về bên dưới phía xa kéo lên một đoạn nhỏ khói mù đoàn xe ngựa, chính là đối tượng của hắn lần này.

Đoàn người Hạng thị trải qua một mảnh rừng r, một đạo lam thăm thẳm tia sáng chợt lóe lên, một cái Hạng thị bộ tộc tử đệ cảnh giác kêu lên: "Các ngươi xem, đó là cái gì."

"Chẳng có cái gì cả a! ngựa này làm sao, dĩ nhiên tai hại sợ dáng vẻ." Một cái Hạng thị tộc người nhìn về phía hắn chỉ phương hướng liếc mắt nhìn, cúi đầu liếc mắt nhìn vật cưỡi, dĩ nhiên trì hoãn tốc độ.

“ Đó là gì thế?” Phạm Tăng xoay người nhìn về phía sau đoàn xe xuất hiện rất nhiều bóng đen nhỏ đang tiếp cận.

“Đó là sói” Hạng Lương liền trả lời : “ Là rất nhiều sói”

Hạng Lương nhìn kỹ lại, trong lòng cả kinh, nhìn xem quy mô, ít nhất có trăm thớt trở lên! thì ra trong lòng cảm thấy bất an lúc nãy là tới từ ở đây, phải tăng tốc chút tốc độ! Hạng Lương nghĩ thầm.

Trước xe ngựa, lúc này Thiếu Vũ và Thiên Minh đã cùng một chổ tụ, Thiên Minh quay đầu nhìn về phía sau nghi hoặc : “ Lạ thật, sao lại có nhiều chó sói như vậy nhỉ”

Thiếu Vũ liền giải đáp nghi vấn cho hắn : “ Nơi đây là đoạn biên cảnh hoang vắng nhất giữa nước Sở và nước Ngụy ngày trước.Trước sau đều chẳng có thành trấn, ở đây sói chính là sinh vật hùng mạnh nhất”

“ Thương Lang Vương” Cái Nhiếp thân hình ngồi dậy, kiếm khách trời sinh nhận biết nguy hiểm, nhất là đối với hắn từ sinh tử trải qua không biết bao nhiêu lần đối với nguy hiểm, sát khí mẫn cảm không thôi.

Cái Nhiếp thông qua cửa sổ xe ngựa quan sát, hắn để ý từ lúc di chuyển vào sơn cốc này thỉnh thoảng lại thấy bóng dáng các con chó sói, số lượng càng ngày càng nhiều lên để hắn liên tưởng đến một người.

“ Đại thúc , thúc nói gì thế”Tựa hồ phát giác ra, Thiên Minh hướng về người trong xe ngựa hỏi:

Thiếu Vũ cũng nghe ra Cái Nhiếp lời nói, đột nhiên ánh mắt mở to khi hắn thấy một bóng đen từ phía sau nhùn nhảy liền hô lớn : “ Này, ngươi có nhìn thấy gì không?”

“ Thiếu Vũ, tình hình hiện tại rất nguy hiểm mau mời Phạm Tăng, Hạng Lương hai người lại ta có chuyện muốn nói” Cái Nhiếp được Thiên Minh chui vào xe ngựa đở lên thân hình ngưng trọng nói.

Thiếu Vũ gật đầu ra hiệu cho tên tộc nhân bên cạnh của mình, sau một hồi thấy đang cởi ngựa Hạng Lương và Phạm Tăng chậm lại tiếp cận khung xe của Cái Nhiếp :“ Phạm sư phụ, Lương thúc, Thiếu chủ mời hai người sang”

Thiếu Vũ cũng đã đi vào khung xe ngựa trong, nhìn Hạng Lương cùng Phạm Tăng thả ngựa chậm tốc độ lại, mở miệng : “ Cái tiên sinh có điều muốn nói”

Cái Nhiếp cũng không mè nheo, liền đi thẳng vào trọng tâm vấn đề nói : “Tình hình hiện giờ mười phần nguy hiểm, địch nhân chính là Thương Lang Vương”

Nếu bình thường Thương Lang Vương đến hắn cũng có thể đem giết chết ngay, nhưng hiện giờ thương thế nghiêm trọng, mà ở đây có ai đủ để đối phó với người này đâu?

Thiếu Vũ tuy có sức mạnh hơn người nhưng võ công dùng đối phó nhất lưu cao thủ còn tính được, dùng trên người Thương Lang Vương căn bản không có sức uy hiếp. Về phần Phạm Tăng người này chỉ là mưu sỉ mà thôi.

Còn Hạng Lương là Binh Gia tại chiến trường mới thể hiện rõ năng lực của hắn, võ công tuyệt không qua được sát thủ của Lưu Sa. Quan trọng nhất hiện tại đàn sói số lượng hàng trăm mà đệ tử Hạng thị bên cạnh chưa đên năm mươi người, đối với bọn họ càng bất lợi.

“Thương Lang Vương, chính là tên thối tha, được xưng là thủ lĩnh của tổ chức thích khách chuyên hành thích ban đêm” Hạng Lương liền nhận ra cái tên nguy hiểm này

“ Chính hắn” Cái Nhiếp trả lời

Phạm Tăng đầu óc suy tư một chút có liên quan Thương Lang Vương tình báo của người này nói: “ Nghe nói hắn đã từng phục vụ cho Hàn Vương, sau khi nước Hàn bị diệt thì hắn cũng bật vô âm tín không ngờ lại xuất hiện ở nơi này”

“ Có kẻ có thể khống chế được bầy sói này sao” Thiên Minh kinh ngạc nói.

Hạng Lương lo lắng : “ Với thực lực của chúng ta hiện giờ, không phải là hắn đối thủ”

Hạng thị người tuy vũ dũng nhưng địch nhân bây giờ không phải là người, địch nhân là hung ác lang sói. Mà thủ lĩnh chính là thích khách chuyên dạ tập trong đêm tối, mấy năm này Thương Lang Vương chi danh hung danh lan xa.

Thiên Minh không nhận được câu trả lời, lại hỏi : “ Thế tại sao hắn vẫn chưa động thủ?”

Cái Nhiếp đáp: “ Hắn đang đợi thời cơ chín muồi”

“Thời cơ gì” Thiên Minh truy hỏi.

Thiếu Vũ nhịn không được nói : “ Đồ ngốc, nếu hắn đã được gọi là ma đầu giết người ban đêm, như vậy thời cơ chín muồi chính là sau trời tối”

Thiên Minh trợn trắng mắt trong lòng oán thầm nói: “ coi như ngươi hiểu cái gì gọi thời cơ chín muồi, thực ra ta cũng đã biết từ lâu.”

“ Trước khi trời tối, nếu như thoát khỏi bình nguyên này, thì sẽ có cơ hội sống.”Cái Nhiếp thanh âm bên trong nghe không ra một tia cảm tình, bình tĩnh nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK