Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chỉ có những người không thuộc Mặc gia mà còn Mặc gia đệ tử khác, chỉ có cao tầng Mặc gia thì giữ lại.

“A Tuyết Nữ !” Yên Đan đợi đám người rời đi, lên tiếng.

Tuyết Nữ nói : “ Cừ Tử có gì dặn dò”

“ Ta muốn để lại ngôi vị Cừ Tử cho Như Sương, không biết A Tuyết có bằng lòng hay không?” Yên Đan dò hỏi.

Lời này vừa ra chúng thống lĩnh Mặc gia kinh ngạc.

“Cự Tử! Sương nhi ư?”

Người nói là một cái thiếu nữ niên kỷ so với Thiên Minh không xê xích là bao nhiêu, dù còn chưa thành thục nhưng mỹ nhân bại hoại đã ẩn hiện, mặc một bộ màu lam y, lúc này gương mặt kinh ngạc khi hay tin Cừ Tử lại chọn mình làm người kế nhiệm.

Nàng không có cùng Thiên Minh đi vào Mặc gia cấm địa, mà trước nay vẫn ở cùng Tuyết Nữ, khi Cơ Quan Thành bị công phá thì theo đám người trốn vào cơ quan Mặc hạch bên trong.

“ Năm xưa ngài có ân với Tuyết Nữ, Tuyết Nữ gia nhập Mặc gia là báo ân huệ. Nhưng Như Sương thì khác” Tuyết Nữ uyển chuyển cự tuyệt.

Như Sương khó hiểu nhìn về Tuyết Nữ, nghi hoặc vô cùng.

Tuyết Nữ nhìn con gái mình nói : “ Sương nhi, từ khi con theo nương gia nhập Mặc gia, chỉ có mẹ gia nhập, con không phải là đệ tử Mặc gia, chuyện cơ mật này con không thích hợp tham dự”

“ Mẹ!” Như Sương nghe được có phần bất mãn kêu lên, nàng đối với Cừ Tử chức vị không ham muốn gì cả, nhưng mấy lời cuối của mẹ mình khiến nàng khó chịu vô cùng, nàng lớn lên tại Mặc gia lại bảo nàng không là Mặc gia đệ tử đây.

“ Nghe lời” Tuyết Nữ nói.

Như Sương ủy khuất vô cùng nhưng cũng không làm trái ý mẹ mình. Từ nhỏ đến giờ mẹ rất thương nàng, nhưng có những chuyện một khi quyết rồi không thể cản được, trong đó việc gia nhập Mặc gia đó là một chuyện trong.

“ A Tuyết! Như Sương lớn lên tại Mặc gia, làm sao cô lại nói nó không phải là Mặc gia chứ?” Đại Thiết Chùy không rõ

Tuyết Nữ lạnh nhạt : “ đây là chuyện nhà của muội, Thiết Chùy đại ca chớ bận tâm”

“ Nó...là... kia ư?” Yên Đan nhìn đôi mắt lam xanh, ẩn ý hỏi.

Tuyết Nữ trầm mặc không nói.

“ Làm khó cho cô nhiều năm nay rồi” Yên Đan nói.

Tuyết Nữ nói : “ Cừ Tử chớ nói, không có ngài năm xưa cứu giúp mạng của hai mẹ con Tuyết Nữ cũng đã bị nguy hại”

Yên Đan nói : “ người kia biết không?”

Tuyết Nữ không nói.

Đám người Mặc gia thống lĩnh tuy hiếu kỳ, nhưng Yên Đan cùng Tuyết Nữ không nói bọn họ cũng không hỏi.

“ Tiểu tử, ngươi đang lo cho đại thúc à” Thiếu Vũ không có đi đến chổ Hạng Lương mà lại gần Thiên Minh, nhìn hắn mặt ủ mày chau suy ngẫm thì hỏi.

Thiên Minh không nói.

Thiếu Vũ nói : “ Tiêu Dao tiền bối đã xem qua cho đại thúc ngươi rồi, vết thương cũ của ông ấy vừa khôi phục không được bao lâu, thân thể vô cùng hư nhược. Vừa mới giao chiến với Vệ Trang lại thêm vết thương mới”

Thiên Minh nói : “ Vệ Trang đâu phải là đối thủ của đại thúc, một trăm tên Vệ Trang cũng không phải là đối thủ”

Thiếu Vũ nói : “ Không sai! Vệ Trang dùng ti bỉ thủ đoạn mà ám hại đại thúc”

Thiên Minh nghe xong hét lớn : “ đại thúc là lợi hại nhất”

Như Sương mang theo tâm tình ấm ức đi ra ngoài, liền nghe được thanh âm của Thiên Minh, nàng đi đến chổ hai người này.

“ Như Sương cô nương! Cô cũng ra ngoài ư?”Thiếu Vũ thấy thiếu nữ kia đi đến liền cất lời hỏi lấy.

Như Sương hậm hực : “ mẹ đuổi ta ra”

“ Nữ nhân kia! cô ta làm sao lại đuổi cô ra?” Thiên Minh nhớ đến Tuyết Nữ nói.

Như Sương không vui : “ mẹ nói ta không phải là Mặc gia người không được nghe”

“ Hả?” Hạng Vũ cùng Thiên Minh cũng kinh ngạc.

Như Sương giận nói : “ ta mười hai năm nay ở Mặc gia, thật tức chết ta mà”

“ Cô... cô không phải Mặc gia đệ tử ư?” Thiên Minh nghi hoặc hỏi.

Như Sương trừng con mắt : “ mười phần là liên quan đến lão cha của ta”

“ Cha cô” Thiên Minh, Thiếu Vũ nghi hoặc.

Thiếu Vũ nói : “ là Tiểu Cao ư?’

“ Không phải! Cha ta là một người khác” Như Sương nói

Thiên Minh hiếu kỳ hỏi : “ vậy cha cô là ai?”

“ Không biết” Như Sương nói đến đây có mấy phần oán.

Thiên Minh nói : “ cô cũng không biết như ta ư?”

“ Cha ta là ai mẹ không nói, nhắc đến cha ta bà ấy mỗi lần đều lờ đi cả. Bà ấy nói cha ta còn sống, nhưng lại nhất quyết không nói với ta” Như Sương phán đoán.

Thiếu Vũ truy hỏi : “ vậy Tuyết Nữ thống lĩnh có nói cha cô sống ở đâu không?”

“ Đế thành” Như Sương nói

Thiên Minh nói : “ chính là tòa thành có một không hai trên thiên hạ kia ư?”

“ Làm sao cô biết” Thiếu Vũ dò hỏi

Như Sương nói : “ lúc nãy Cừ Tử muốn hỏi ý mẹ ta để ta kế vị, bà ấy không chịu”

“ Hả?” Cả hai giật mình khi nghe được chuyện này.

Như Sương bực bội nói : “ mẹ ta năm xưa gặp nạn được Cừ Tử cứu, nên mới gia nhập Mặc gia. Cha ta có lẽ là quan viên gì trong Bách Việt rồi, thành ra bà ấy mới không cho ta gia nhập vào Mặc gia.”

Mấy năm nay cha mình là ai? thân thế của mình Như Sương rất nhiều lần hỏi Tuyết Nữ, bất quá đều bị Tuyết Nữ qua loa đi.

Nàng cũng dò xét rất nhiều nhưng không có kết quả, đến hôm nay Cừ Tử muốn để nàng kế vị, mẹ ruột phản đối thì nàng đả phán đoán ra mười phần cha mình có liên quan rất lớn đến Đại Việt.

Có thể là quan viên trọng thần Đại Việt. Chính lý do đó mới để nàng không kế vị, bởi Bách Việt hiện giờ là đế quốc bá chủ trung nguyên, Mặc gia là phản loạn, nàng đã đoán ra được ý định của mẹ mình, đó là không muốn mình giống như mẹ.

“ Hóa ra là vậy” Thiếu Vũ hiểu ra dụng ý của Tuyết Nữ.

Thiên Minh lẩm bẩm nói: “Đại Việt ư?”

“ Hừ! cái lão cha xấu xa bạc tình đó! mẹ ta thật đáng thương, nếu là ta ta sớm chọn Cao thúc mất rồi! nhớ mong cái cha già khốn nạn kia thì được gì chứ” Như Sương hậm hực đối với người cha chưa từng gặp gỡ mình mắng lấy.

Cách ba người hơn trăm mét, tại hành lang đứng hai người cũng đang trò chuyện.

Hồ Đức Đế gật đầu, nói tiếp : “ Cơ Quan thành là tòa thành cơ quan, Thiên Trạch không đến, ta thật không dám nghĩ nó lại bị phá nhanh như vậy”

Trần Cận Nam tiếp lời : “ Quỷ Cốc các đời chỉ có hai đệ tử nhưng mỗi kẻ còn đáng sợ hơn trăm vạn hùng binh. Cái Nhiếp phản Việt đây là cơ hội tốt cho Vệ Trang chuyển mình, hắn là cái không từ thủ đoạn để đạt mục đích, mà Thiên Trạch hắn chỉ quan tâm những kẻ có năng lực”

Hồ Đức Đế lo lắng nói : “ tuy chúng ta đã diệt trừ được sĩ binh trong thành, chỉ là chúng ta cũng đang thân vào hiểm cảnh, bên ngoài có lẽ bọn chó săn cho đế quốc đã mai phục chờ chực cả rồi, chúng không vội tấn công là chờ đợi”

Trần Cận Nam nói : “ Hiện giờ đám đệ tử Mặc gia trúng độc mà mất lực, Cừ Tử mất đi truyền ra càng khiến lòng người dao động”

Hồ Đức Đế ngữ khí tràn đầy tiếc hận : “Đại Tư Mệnh bí mật ám sát, hóa ra là cố tình thi triển Lục Hồn Khủng Chú, Yên Đan Cừ Tử không hề nghĩ đến, lại cùng Vệ Trang giao đấu, quả thật là mưu kế thâm độc, chờ khi biết được đã vô phương cứu chữa”

Trần Cận Nam thần sắc lo lắng : “ cho dù chúng ta có thoát khỏi nơi này, việc Mặc Gia Cừ Tử mà chết khiến cho phản Việt liên minh chịu ảnh hưởng lớn. Khi đó các anh kiệt sẽ phân tán dao động, đế quốc chỉ việc từng bước chia tách hoặc tiêu diệt lần lượt chúng ta”

Hồ Đức Đế nhẹ thốt : “ Ukm!”

Cả hai rõ ràng được đế quốc như mặt trời ban trưa, tài lực nhân lực hùng hậu thế nào?

Hơn nữa các tòa thành trì tháo dỡ khiến cho bọn họ không thể ẩn nấp mà phải lén lút trong tối, thêm các sơn trại phỉ tặc bị vây giết hoặc chiêu an. Cộng thêm các chính sách của đế quốc ban ra khiến lòng dân dời đi.

Một mực kéo dài xuống, dưới đế quốc vây bắt phản Việt liên minh mỗi lúc một yếu đi, chỉ là bọn họ không có từ bỏ việc phản Việt này. Dù cho khó khăn vẫn bám trụ không bỏ, chống Việt là bọn họ cả đời này mục tiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK