Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách Việt Y Thư chính là sách thuốc ghi lại các phương thuốc chữa trị các bệnh tật. Do Lâm Thủy Dao, Niệm Đoan, Bách Độc Vương cùng vô số y sư tại Bách Việt ghi chép.

Đoạn Mộc Dung là đệ tử của Niệm Đoan, hiển nhiên bộ sách thuốc này nàng hẳn có một bộ cho mình. Mà Cao Nguyệt trong đoạn thời gian chung đụng cũng xem qua bộ sách thuốc này.

“ Thật chữa bệnh ư?” Thiên Minh nghe được đám người lên tiếng, táo bạo tâm tình cũng bị chẹn lại, trong đầu nghi hoặc lẽ nào là mình hiểu lầm rồi?

“ Là!” Đế Thiên An nhẹ nói, cước bộ nhất lên di chuyển.

Trong người Đế Thiên An cất giấu không ít chữa thương thuốc hiếm, một trong đó là tiên đậu, trực tiếp cũng hữu hiệu nhất. Song Cái Nhiếp trong người còn không ít kiếm khí để lại, tiên đậu chỉ đem tổn thương vật lý cùng chân khí hồi phục mà thôi.

Thảo Xà Cổ Dược lại khác, nó lại là nội thương hữu hiệu thuốc. Cực kỳ thích hợp với Cái Nhiếp hiện giờ, phục dụng nó liền đem kiếm khí tồn tại trong thể nội tiêu trừ đi.

“ Lâu ngày không gặp, tiểu Dung nhi muội trở nên xinh đẹp đây” Đế Thiên An cười nói, tay vươn ra từ trong hộp lấy một hộp gỗ cười nói : “Nó được làm bằng Vẫn Lạc Tinh Thần, hy vọng muội ưa thích”
Phạm Tăng đám người ánh mắt mở lớn, khi thấy hai cái thân ảnh chỉ để lại tàn ảnh đả xuất hiện phía trước Đoạn Mộc Dung, mà thân ảnh của Cái Nhiếp đã lăng không chậm rãi trôi nổi bao bọc trong một luồng màu vàng kim quang.

Đoạn Mộc Dung gương mặt thoáng phiếm hồng lên, đem tay bắt lấy hộp gỗ lạnh lùng xoay người lại, dù sao nhiều người như vậy nhìn nàng cũng thẹn thùng.

Mà kết quả này làm cho một bên Thiên Minh, Thiếu Vũ lẫn Cao Nguyệt kinh ngạc ngây người, Đoan Mộc Dung tính tính bọn họ cũng biết sơ đấy một màn bất cận nhân tình mà hiện tại lại như nữ nhân tư thái.

“ Nhìn biểu hiện bọn họ hẳn quen biết, nhưng đầu lĩnh Mặc gia ta gặp không có hai người bọn họ. Lẽ nào là Mặc Gia từ Bách Việt” Phạm Tăng âm thầm suy đoán.

Mặc gia với bọn họ có giao tình, các đầu lĩnh Mặc gia Phạm Tăng và Hạng Lương gặp qua không ít. Nhưng cả hai đều rõ nội tình Mặc gia không chỉ có thế, gốc rễ của Mặc gia hiện giờ nằm tại Bách Việt.

Đệ tử Mặc gia nhiều nhất cũng tại quốc gia đó, đầu lĩnh Mặc Gia có không ít tại Bách Việt sinh sống và không tại trung nguyên đi lại.

Lấy ra Thảo Xà Cổ Dược, Dung cô nương cùng Ban đại sư đều nhận biết, mười phần đến từ Bách Việt, hẳn cả hai là Mặc môn người trong, thống lĩnh tại Bách Việt.

“ Ta nghe Dung nhi có một lợi hại tiểu trợ thủ đâu, vậy đây là tiểu Nguyệt Nhi sao?”Đế Thiên An từ người lấy ra một hộp gỗ khác đưa cho Nguyệt Nhi, cười nói.

Nguyệt Nhi nghe được có người khen mình ngượng ngùng cúi đầu đột nhiên một hộp gỗ chạm trổ có phần nhỏ hơn xuất hiện trước mắt mình, khiến nàng tò mò lẫn kinh ngạc, bên tai lại nghe : “ Nghe nói tiểu Nguyệt Nhi rất ưa thích Chư Tử Bách Gia bộ bài, còn sưu tầm không ít còn chơi rất giỏi đây. Còn là đệ nhất nhân, ngàn trận không bại”

Nguyệt Nhi hai má đỏ hồng lên, ngượng ngùng nói : “ Bọn họ chỉ nhường Nguyệt nhi thôi, đại ca ca làm sao biết Nguyệt nhi đây”

“ Ngàn trận không bại! lợi hại như vậy ư?” Thiên Minh nghe được lực chủ ý bị dời đi.

Bách Việt các môn trò chơi luôn là Thiên Minh yêu thích, mà Chư Tử Bách Gia bài hắn cũng nghe biết lấy. Và có cho mình mấy tấm bài, nhưng thành tích trước giờ đều không mấy cao bởi mấy tấm bài của hắn thu thập đều không cao, chiến tích cũng chẳng vẻ vang.

Lại không nghĩ đến Cao Nguyệt lại thắng ngàn trận qua và chưa bại một lần, để cho hắn đối với Cao Nguyệt vừa đố kỵ lại vừa khâm phục.

“ Đại ca ca” Diễm Phi, Đoạn Mộc Dung lẫn Ban lão đầu nghe được im lặng nhìn về Cao Nguyệt, phải biết Đế Thiên An số tuổi không hề kém Yên Đan, con lớn của hắn đả mười bảy mười tám đây, ánh mắt trở nên quái dị nhìn hắn.

“ Ha ha ha” Đế Thiên An cười lớn lên, đem tay xoa đầu tóc nàng, thân ảnh nhanh chóng biến mất hiện ra trước người Thiên Minh, nội lực tuôn ra đem thân ảnh Cái Nhiếp phiêu phù lên không trung nhìn đám người Hạng Lương : “ Cái Nhiếp cứ để ở đây được rồi, các ngươi có thể an tâm rời đi””

“ Nội công thật đáng sợ” Hạng Lương nhìn đám tộc nhân của mình há hốc muồm, mặc dù lòng đầy tò mò nhìn về Đế Thiên An, nhưng mục đích đả đạt đích xác là không cần phải ở lại.

“ Tạch tạch tạch tach” Lúc này, Ban đại sư trên tay cầm một chỉ mộc đầu điểu cơ quan, này chim nhỏ dần dần mở ra đuôi, ngẩng đầu lên, mở ra cánh, chậm rãi bay nhảy mấy lần, dĩ nhiên giương cánh ra bay lên trời.

Một bên nhìn thấy tất cả để cho Thiên Minh ở bên con mắt đều không nháy mắt một tý, trong mắt hắn chính là thứ tốt chơi đây.

"Ta đã truyền tin cho Chưởng Lệnh Sứ rồi, hắn thu được sau hội cùng các ngươi ở chỗ cũ gặp lại” Ban lão đầu lên tiếng nói, đây là Mặc Gia loại nhỏ Chu Tước, chuyên môn dùng để truyền tin.

Hạng Lương đáp ứng một tiếng, biết đây là Ban đại sư ở trục khách, liền đem tay chắp lấy mang theo đám người trở lại chổ neo đậu thuyền.

Thiếu Vũ bày một cái giang hồ lễ tiết nói: “ Được rồi! chúng tôi phải lên đường đây! Các vị hẹn gặp lại sau

Chỉ là tại hắn trước khi rời đi, ánh mắt của hắn thủy chung là rơi vào hai cái thân ảnh thần bí cùng với Tiểu Hưu Hưu, sau đó đem mắt dời qua Thiên Minh.

Ban đại sư gật gù đáp lễ.

Mà Thiên Minh nhưng còn đang ngửa đầu xem trên trời cơ quan điểu, hắn tựa hồ đối với cái gì đều cực kỳ hiếu kỳ. Đột nhiên cảm giác thấy sau gáy bị món đồ gì đập một cái, quay đầu lại chính nhìn thấy Thiếu Vũ phất tay hướng hắn chào hỏi

"Đại ca phải đi, cũng không chào tạm biệc" Thiếu Vũ cười nói

“ Tạm biệt” Thiên Minh quay lưng lạnh nhạt nói

“ Tiểu Hưu Hưu!”Thiếu Vũ nhìn thấy hắn tiểu tính tình như vậy, liền đem chủ ý lên Tiểu Hưu Hưu chào lấy, nhìn thấy Tiểu Hưu Hưu miệng nhỏ gào gừ đem chân nhỏ vẩy vẩy chào lại, quay người theo thuyền nhỏ rời đi.

Chính lúc này, Thiên Minh từ dưới đất tìm mấy viên không lớn không nhỏ cục đá, hung hăng hướng về đã lái thuyền đi Thiếu Vũ ném đi một khỏa.

Thiếu Vũ mắt nhìn phía trước nhìn chăm chú lên mặt hồ, “Ai nha!” một tiếng, chính mình não hải truyền tới một quen thuộc cảm giác đau, Thiếu Vũ quay đầu mà xem, lại phát hiện Thiên Minh tiểu tử kia đứng tại bến đò hướng về phía chính mình nhe răng liệt miệng loay hoay mặt quỷ!

Thiếu Vũ cái kia khí nha! Hắn nắm lên vừa mới đập trúng cục đá của mình, hung hăng hướng về phía Thiên Minh cái kia làm cho người chán ghét khuôn mặt ném tới.

Thiên Minh trên bờ né tránh, lại tiếp tục đem viên đá chọi lại. Nhất thời hai bên náo một trận, trong quá trình Phạm Tăng xui xẻo bị Thiên Minh một viên chọi trúng đầu.

Để cho Phạm Tăng mặt đen lên, đối mặt Thương Lang Vương chính mình cũng không bị thương, không nghĩ tới ở Kính Hồ liền bị một cục đá chọi phải.

Ban đại sư xem hết mọi chuyện, thấy Phạm tăng đám người đi xa, xoay người muốn đi vào bên trong trang, nỗng nhiên Ban đại sư cảm giác mình vai trái bị vỗ một cái, thế nhưng là hắn quay đầu nhìn lại, xác thực chỉ là một mảnh không khí không có gì cả.

Tiếp đó Thiên Minh yên tĩnh lộ tại trước mắt của hắn, nhưng làm lão đầu này làm cho sợ hết hồn. Ban đại sư có chút tức giận vấn nói: “Làm gì tiểu tử!”

Thiên Minh hai mắt híp lại thành một cái khe nhỏ, cười hì hì nhìn thấy Ban đại sư: "Ban lão đầu, loại kia mộc đầu điểu ngươi còn nữa không?"

"Lão đầu, lão đầu" Ban đại sư nghe xong liền biết tiểu tử này tại đánh cái gì chú ý, hung tợn nói: "Con chim gỗ đó mắc mớ gì đến ngươi”

Thiên Minhvẫn như cũ một bộ cười đùa tí tửng hai mắt có chút chờ mong nhìn Ban đại sư, cười nói : “ Cho ta mượn chơi chút đi”

"Không được."Ban đại sư lập tức cự tuyệt, nói xong chân trước vừa muốn nhấc chân, cũng cảm giác chính mình một chân bị đồ vật gì vấp ở.

Thiên Minh không từ bỏ nhìn Ban lão đầu rời đi, liền cúi người ôm lấy chân hắn năn nỉ ỉ ôi nói : “ Hãy cho ta chơi con chim gỗ đó đi mà”

"Tiểu tử, mau buông ra” Nhìn thấy Thiên Minh vẫn không từ bỏ tức giận râu mép trừng mắt nhìn hắn, chính mình sống mấy chục năm cũng không có gặp qua dạng này người, ôm mình chân không để cho mình đi, chính là vì chơi một cái đầu gỗ điểu.

Thiên Minh không từ bỏ : “Cho ta mượn chơi đùa đi. Đừng nhỏ mọn như vậy”

Ban đại sư trả lời :" Ngươi tưởng ta chưa từng gặp thứ người vô lại lì lợm sao? Nếu cho ngươi chơi, thì bao năm qua ta ăn phí cơm gạo sao”

Nhưng mà cuối cùng một hồi Ban lão đầu lại bị bám dai như đĩa Thiên Minh đầu hàng đem tiểu Chu Tước cho Thiên Minh chơi lấy, nhưng rất nhanh hắn liền hối hận khi mà tiểu Chu Tước liền đâm vào bên trong một gian phòng, trực tiếp đánh vở cửa sổ.

Đoan Mộc Dung chính là đang chữa trị choCái Nhiếp,Thảo Xà Cổ Dược chửa thương nội thương bên trong đã ổn định, chỉ còn lại bên ngoài vết thương nữa mà thôi.

Nhưng mà không lâu nàng liền nghe thấy một đạo âm thanh, sau đó Chu Tước cở nhỏ bay vào bên trong. Liền mở cửa ra thấy Thiên Minh không ngừng đưa tay chỉ về Ban lão đầu, còn Ban lão đầu một bên xoa trên đầu thở than.

Đoan Mộc Dung nhìn hai người một chút lạnh lùng nói: "Ta chính ở thế ngươi đại thúc chữa thương, thương thế của hắn rất nặng, nếu như ta được nghe lại một chút nhiễu loạn tâm thần âm thanh, ngươi là có thể vì hắn chuẩn bị hậu sự, nghe rõ ràng chưa?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK