Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Độc Cô Phượng mặt thoáng đỏ, nàng là thiên kim của Độc Cô thế gia, là môn phiệt gắn kết với Bắc Ly. Chỉ là theo Thiên Trạch quật khởi, Bắc Ly suy yếu đứng trước nguy cơ bị Việt Đế sau này chinh phạt, Độc Cô thế gia cũng tìm đường riêng.

Độc Cô Phượng chính là được đưa đến Gia Lãm, nàng nhập vào Chiêu Hiền điện rồi lấy thân phận Độc Cô thiên kim mà đến gặp Việt Đế, tỏ ý Độc Cô thế gia không muốn cùng Việt Đế là địch, cùng vui lòng hổ trợ cho Bách Việt.

Thiên Trạch nhận thành ý cũng nhận luôn mỹ nữ này vào cung. Từ khi nàng đi vào, Độc Cô Phượng không những xinh đẹp mà còn là một cái rất lợi hại nữ tử, võ công cực kỳ không thấp, giống như Diệp Linh khiêu chiến không ít kẻ.

Lớn lớn nhỏ nhỏ cũng hàng trăm cuộc chiến, mãi cho đến khi phát hiện mình hoài thai thì mới thu liễm lại.

“ Hai mươi tháng, kế thừa sức mạnh của bệ hạ!” an vị ngoài cùng, tận lực giảm đi sự chú ý của mình, Anh Tuyết nghe được mà thầm kinh, mồ hôi lạnh tràn khắp sống lưng, ánh mắt trong hiện rõ sợ hãi.

Tại nơi này cùng Đế thành trong, ai cũng đã biết Anh Tuyết là người đầu tiên hạ sanh cho hoàng thất Đại Việt nam đinh, cũng nhờ vào đó mà một bước lên trời trở thành một trong các vị Hoàng phi của Đại Việt, sở hữu cho mình một tẩm cung ở bầu trời.

Thành ra khi Thiên Trạch trở về Long Điện triệu kiến các sủng phi, nàng là người sinh hạ đầu tiên công tử cũng vì thế mà được triệu đến.

Tử nhở mẫu quý, vốn lẽ đây là một chuyện vui mừng. Nhưng với Anh Tuyết bây giờ chính là tử môn quan.

Bởi rõ ràng Anh Tuyết biết rõ hài tử mà mình sinh ra không phải là Thiên Trạch cốt nhục, sự tình một khi lộ ra đây chính là vết nhơ của Việt Đế, nàng cùng nhi tử có kết cục thế nào hơn ai hết nàng rõ ràng.

Hiện giờ nàng nghe được tin tức, sự tình không cách nào nghĩ đến, hoàn toàn không hợp với lẽ thường, có khả năng bí mật của nàng bại lộ. Mà bại lộ chờ đợi gì tương lai Anh Tuyết rõ ràng hơn ai hết.

“ Mặc nhi! Nàng sắc mặc không tốt lắm! lo lắng chuyện gì ư?” Thiên Trạch uống rượu, phát hiện ra Anh Tuyết bất thường, dò hỏi.

Anh Tuyết nghe được trong lòng kinh sợ, nàng không sợ chết nhưng lại sợ sự tình bại lộ khi đó hài tử của mình cũng mất mạng rồi, có tật giật mình mà mồ hôi lấm tấm gương mặt cũng trắng bệch thêm.

Nhưng Anh Tuyết rõ ràng mình nếu biểu hiện ra ngoài sẽ khiến vị kia sinh nghi, khi đó bí mật mà mình chôn dấu liền không thể giấu xuống nữa. Vì hài tử còn non yếu kia nàng phải trấn định lại, may là nàng nhiều năm chấp chưởng Anh Hoa cung kinh qua không ít chuyện, rất nhanh lãnh tỉnh lại.

“ Hồi bệ hạ! là tội thiếp không cẩn thận mới khiến cho hài tử xuất sinh sớm khiến nhi tử thể trạng suy yếu, lại thêm trước nay chưa từng rời hài tử quá lâu, cho nên lo lắng cho hài tử” Anh Tuyết tìm được cái nguyên do nói ra.

Long tử xuất sinh 20 tháng, đây là thông tin ngầm trong nội bộ hoàng thất Đại Việt, Anh Tuyết không bị phát hiện việc hài tử không phải huyết mạch của Việt Đế, đó là nàng thời gian xuất sinh so với Đế Hậu Diễm Linh Cơ và Đế Phi Phó Quân Sước kém hơn rất nhiều.

Nàng là động thai sinh non thiếu tháng, cho nên rất nhiều nữ tử cũng không nghi ngờ chuyện này. Bởi bọn họ không nghĩ đến có kẻ nào dám ở trong cung cả gan làm điều phạm thượng như vậy, chứng kiến lực lượng của Việt Đế sở ra cùng hình phạt cổng thành kẻ nào lại muốn cởi lên đầu Việt Đế?

“ Ukm!” Thiên Trạch cũng không chút nghi ngờ, nhẹ gật đầu : “ là ta sơ sót rồi, nàng trước về lo cho hài tử đi, ngài mai ta đến xem một chút, nhân tiện chữa lại tiên thiên yếu nhược của nó”

Anh Tuyết nào dám để Thiên Trạch đến, song lại không có lý do gì cự tuyệt, chỉ đành gặp chiêu ứng chiêu, đứng dậy đi ra cung kính hành đại lễ : “ thiếp xin cáo lui bệ hạ, các vị tỷ tỷ muội muội”

Thiên Trạch gật đầu.

Anh Tuyết khẩn trương lui ra khỏi đại điện.

“Anh Tuyết trước kia cùng Mộ Dung Diệp có tình cảm, sau này gả vào Đế Cung chặt bỏ tư tình, lại động thai khí sinh non tinh thần hoảng hốt thường hay lo lắng, may mắn là huyết mạch chàng cường đại, tiểu tử kia thiếp cũng qua xem rồi, suốt ngày chỉ muốn ngủ” Lâm Thủy Dao thấy Anh Tuyết thần sắc lo âu, đối với người từng khiến mình 3 năm nhốt trong Cốc Tử mộ có chút oán khí, nhưng khi hay Anh Tuyết động thai sinh non thần sắc tiều tụy cũng buông xuống chuyện cũ.

Dù sau nàng cũng là thai phụ, bản thân mang thai lại lâu, cho nên rõ ràng việc hài tử sinh non có hệ trọng gì, nhìn hài tử non yếu một bộ bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi của Anh Tuyết, nàng cũng thương cảm thay.

“ Ukm!” Mấy cái nữ tử gật đầu chen vào, trưởng công tử đầu tiên của Bách Việt hiển nhiên các nàng cũng chú ý đến, khi xuất sinh các nàng cũng đến quan sát.

“ Lời này của nàng giống như ta mới là kẻ gây ra mọi chuyện thì phải” Thiên Trạch hướng Lâm Thủy Dao cười nói.

“ Còn không phải chàng ư? chàng là tên gieo họa nữ nhân! tỷ muội ở đây ai không bị chàng gieo họa, họa này mỗi lúc một lớn rồi” Diệp Linh một lời hai nghĩa nói.

Liền sau đó lại một tràng nghị luận vang lên, nhưng không lâu liền bị cắt đứt.

Bởi hai cái tiểu gia hỏa của Thiên Trạch lại ồn ào, tiểu nhân vừa phát uy đám đại nhân cũng phải yên lặng lại.

Lại nói Anh Tuyết rời khỏi Long Điện lòng khẩn trương vô cùng, một đường vô thức trở về tẩm cung của mình.

Cây anh đào trồng khắp trên đảo nổi, là một tòa Anh Hoa Cung thứ hai. Tuy diện tích không thể so bằng với trước kia ở Đại Chu đô thành nhưng luận đại khí mà nói thì hơn xa nhiều.

Anh Tuyết một đường không để ý đến các cung nữ Anh Hoa Cung chào hỏi, thẳng một mạch đi vào trong tẩm cung của mình, vừa vào trong nghe được tiếng khóc vọng ra hốt hoảng chạy vào.

“ Nương nương!” Liên Hoa, Tích Nguyệt tại giường lớn chăm sóc cho tiểu công tử, phát hiện ra Anh Tuyết trở về vội vàng quỳ lễ.

“Ngoan! Đừng khóc! Đừng khóc! Là mẹ đây” Anh Tuyết không để ý đến thuộc hạ hướng về giường lớn trên, đem tay tiếp nhận hài tử của mình dổ dành.

Hài tử vốn khóc rống khi về tay Anh Tuyết tựa như tìm được an toàn nhất địa phương cùng thoải mái, rất nhanh an bình lại, qua đi mấy nhịp hô hấp dỗ dành của từ mẫu liền say ngủ.

“ Nương nương! Người làm sao trở về sớm như vậy?” Liên Hoa đứng dậy dò hỏi

Anh Tuyết đặt hài tử xuống giường, thở dài một hơi ánh mắt rơi vào mê man.

Tích Nguyệt thấy vậy dò hỏi : “ lẽ nào trên kia có chuyện ư?”

Anh Tuyết lắc đầu : “ là bản cung lo lắng hài tử, bệ hạ phát giác cho nên để bản cung trở về, ngài mai sẽ đến chữa trị thể trạng”

“ Như vậy thì quá tốt rồi” Liên Hoa vui mừng thốt lên : “ bệ hạ quả là cái thương hoa tiếc ngọc, thiện giải nhân lý”

Tích Nguyệt nói : “ chỉ cần bệ hạ ra tay, tiểu công tử thể trạng sẽ khỏi ngay, đây là việc tốt mà.... nương nương....người không vui ư?”

Anh Tuyết nói : “hoài sinh Long tử phải đủ 20 tháng, ta nghe bệ hạ nói mỗi đứa đều có sức mạnh của người mà chờ thức tỉnh. Ngày mai bệ hạ đến rồi, Liên Hoa Tích Nguyệt bản cung phải làm sao đây? bệ hạ vốn không phải người phàm, ngày mai nếu phát hiện ra.... bản cung.... bản cung....”

Một mảnh vui sướng của Liên Hoa, Tích Nguyệt liền như nước đá dội lên người, nhìn chủ tử khổ sở giày vò cả hai cũng không mấy vui vẻ, đau xót .

“Nương nương, để nô tỳ đi gặp bệ hạ, ngài ấy thương xót cho nữ nhân, lòng dạ rộng lớn, biết đâu sẽ hiểu được nổi khổ của người” Liên Hoa tiếp lời.

Anh Tuyết nghẹn nói : “ được không? có vị quân vương nào biết phi tần mình sinh hài tử người khác mà bình tĩnh được?”

Lời nàng không sai, từ xưa đến nay quân vương nào cho phép quyền uy mình bị triều thần xâm phạm, mà phi tần cùng người khác tư thông chính là trọng tội phải chết, cho dù Việt Đế đối với nữ nhân chiếu cố đi nữa hắn sẽ rộng lòng mà bỏ qua ư?

“ Nương nương! Hiện giờ Đế Thành đang tân hoan, nô tỳ liều mạng đem công tử ra ngoài đưa đến Thiếu thành chủ” Liên Hoa đưa ra chủ ý, đây không phải là lần đầu nàng đưa ra chủ ý này.

“ Không được! như vậy quá nguy hiểm! trước đây không nói nhưng bây giờ Việt Đế trở về toàn bộ Đế thành đều nằm trong ngài ấy kiểm soát. Đem công tử ra một khi bại lộ cơn giận của ngài ấy càng lớn” Tích Nguyệt lo lắng nói.

Trước khi sinh hạ hài tử, Anh Tuyết đã nghĩ đến việc lén lút đem ra. Song cho đến khi sinh ra đều không có cơ hội, dù Việt Đế rời đi nhưng trận pháp trong Đế Cung vẫn còn tại, hơn nữa nằm dưới sự kiểm soát của Đế Hậu ra vào trong cung so với trước kia còn nghiêm ngặt hơn.

Mà Anh Tuyết muốn tìm đường lui cho hài tử mình mà làm ra chuyện sinh non, hạ sanh trưởng công tử củaĐại Việt và được Diếm Linh Cơ chú trọng, cộng thêm thỉnh thoảng các Đế Phi đều đến xem không thể đem ra.

Mà nay Việt Đế đã về thì lại càng không thể đem ra được. Bởi giải thích thế nào việc trưởng công tử mất đi đây? Một khi mất lấy Việt Đế thủ đoạn không tra được chân tướng ư? khi đó không chỉ bảo toàn được hài tử mà cả Mộ Vương Thành và Chu quốc cũng khó giữ.

“ Như vậy.... phải làm sao mới tốt đây?” Liên Hoa trăm mối ngổn ngang.

Anh Tuyết như hạ quyết tâm : “ ngày mai bản cung sẽ thành khẩn với bệ hạ, hy vọng dùng mạng nhỏ đền tội có thể bảo lưu hài tử một mạng”

“ Nương nương” Liên Hoa, Tích Nguyệt nghe được bi thương, vội quỳ xuống.

Anh Tuyết quyết tuyệt : “ ý bản cung đã quyết, các ngươi không cần xen vào, các ngươi lui ra ngoài”

Liên Hoa, Tích Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ lùi ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK