Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xanh phỉ thủy nước rượu lại như sương khói lan tỏa khiến cho hai nữ mê mẩn, hương rượu nồng nàn khuếch tán xung quanh.

“ Ực!” Bắc Hải Băng Cung cung chủ đối với rượu chính là thèm, lão uống qua không ít rượu cho nên chỉ cần ngửi mùi là có thể biết được rượu ngon hay dở, mà mùi hương mà lão ngửi hiện giờ để cho lão nuốt nước bọt không ngừng.

“ Khụ khụ! Cậu trai trẻ có thể cho ta xin một chén được không?” Đoàn Ngâu Hiến buông xuống bộ mặt, chủ động xin.

Mà Hàn Phi Quang thì trực tiếp hơn, đem chén đưa về, một bộ nghiêm chỉnh đứng đắn nói : “ lệnh huynh, hiền đệ mượn rượu kính huynh”

Thiên Mã Tướng Quân đối với tên đồ đệ này mặt dày đã không biết nói gì cho phải rồi, có người nào muốn uống chực rượu còn đứng đắn đàng hoàng như hắn không. Kính rượu mời người ta, lại đem bát không để nhân gia rót rượu? Thiên Mã Tướng Quân mặt mo cũng có chút đỏ.

“ Xuy xuy”

Đế Thiên An ngẫm nghĩ một lát, sau đó phất tay cách không hấp rượu rót vào chung cho hắn, dù sau rượu này hắn trong không gian tư tồn không ít. Nước rượu rơi vào chén tạo ra một ít xào xạc, như sương khói hương rượu bay lên làm say mắt.

“ Ực” Hàn Phi Quang vừa thấy chén rượu rót đầy, đã thèm không chịu được lập tức đem về miệng uống một hơi, hoàn toàn quên sạch mấy giây trước miệng còn muốn mời người.

Đoàn Ngâu Hiến thấy thế cũng học theo, đưa một chén ra, đầu lại quay đi chổ khác huýt sáo lấy.

Đế Thiên An cũng không nói gì, nhiều một chén cũng không sao lại phân ra một chén, mà trong bàn chỉ còn mỗi Thiên Mã Tướng Quân không có, cũng không thể ai cũng uống mà hắn không à. Thế là lại thêm một chén.

“ Khà khà!” Hàn Phi Quang uống xong rượu, từ mê say tỉnh lại đồng thời hắn cũng phát hiện ra được nội công mình tăng trưởng, lại giơ một chén : “ lệnh huynh, thêm một chén nữa đi”

“ Miễn” Đế Thiên An trực tiếp cự tuyệt đem hồ lô phong bế.

“ Quả là tăng trưởng nội công” Thiên Mã Tướng Quân uống một ngụm vào miệng, quả thực hương vị này hắn chưa từng uống qua, ban đầu cũng để hắn ưa thích lấy hưởng thụ lấy khoan miệng đọng lại, nhưng rất nhanh phát hiện ra được chân khí trong người tăng trưởng lên.

Nhưng với Thiên Mã Tướng Quân mà nói lượng chân khí này không có đáng kể, nhưng quả thật là tăng trưởng lên. Điều này làm cho hắn đối với Đế Thiên An càng thêm thưởng thức lẫn ái tài muốn nhận đồ đệ.

Thiên tư kiệt xuất, không chỉ võ công cao cường mà còn có tài hoa. Đêm nay hắn đúng là gặp đủ bất ngờ với thiếu niên này.

“ Thật mỹ vị, công tử thật là đa tài, Phù Dung đối với công tử ngưỡng mộ vô cùng” Phù Dung không chút nào che dấu ái mộ, nói ra.

Đế Thiên An cười nhẹ, rồi nói : “ được rồi, dùng bữa đi, không thức ăn kẻo nguội”

“ Ân” Đàm Hoa Liên cùng Phù Dung gật đầu, sau đó đem đủa gắp lấy thức ăn.

Mà không có được rượu ngon, Hàn Phi Quang chỉ đành hướng về thức ăn trên bàn, mặc dù đã ăn trước nhưng thức ăn không nhiều, hắn bụng lớn lại thêm Đoàn Ngâu Hiến góp sức cho nên dư sức ăn tiếp.

“ Chàng quả là bậc hào hoa phong nhã” Phù Dung một bên nhìn Đế Thiên An từ tốn dùng bữa lẫn thưởng thức thức ăn, so với Hàn Phi Quang cùng cha mình không một chút hình tượng mà say mê.

“ Ta là kẻ đa tình, phong lưu, mỹ nhân chớ bị ta mê hoặc.” Đế Thiên An nhìn Phù Dung một bên ăn lại len lén nhìn, cười nói.

“ Nếu... nếu tiểu nữ... tiểu nữ… nguyện ý…” Phù Dung càng nói càng nhỏ, mấy lời cuối lại như muỗi kêu lên.

“ Lệnh huynh, ta thấy Phù Dung cô nương là mỹ nhân xinh đẹp. Huynh lại là phong lưu tuấn lãng bất phàm. Hai người quả là trời sinh một cặp” Hàn Phi Quang nghe được, đang bận tăm ăn lấy thức ăn, đột nhiên đại não như sấm động một suy nghĩ nảy lên, sau đó dừng đủa lại nghiêm chỉnh mà nói.

Hàn Phi Quang muốn tác hợp cho hai người này, hiển nhiên hắn cũng không có ý tốt như vậy, là có mục đích của mình. Chính là chia rẽ y cùng với Hoa Liên hiền muội mà hắn đem lòng yêu thích.

Tại phát hiện ra Đàm huynh đệ chính là Hoa Liên hiền muội xinh đẹp, Hàn Phi Quang tâm động vô cùng. Có điều Đàm Hoa Liên có vị thế trong võ lâm, nhưng nhìn lại bản thân mình căn bản không xứng với người ta. Có điều lòng hắn không cam khi nhìn Đế Thiên An có thể đoạt mỹ nhân.

Cho nên hắn muốn trước để cho mỹ nhân hung dữ kia, nếu được có thể thành một đôi. Sau đó hắn sẽ nghiêm túc học tập võ công để xứng với cô nương ấy. Dầu gì hắn cũng là đệ tử thứ sáu của Thiên Mã Tướng Quân, luận địa vị thế lực trong võ lâm tuyệt không thua gì Kiếm Vương.

“ Không sai, tiểu tử này nói đúng lắm. Quả thật là cùng với con gái ta trời sinh một đôi mà” Lời của Hàn Phi Quang cũng làm cho đang ăn Đoàn Ngâu Hiến sửng lại, sau đó đem mắt quan sát Đế Thiên An, hài long gật đầu :

“ Cha!!” Phù Dung nghe mà càng thẹn, mắc cở cúi đầu không dám nhìn người.

Chỉ có một bên Thiên Mã Tướng Quân cùng Đàm Hoa Liên làm như không để ý, tiếp tục thưởng thức món ăn.

Song để ý lại thấy Đàm Hoa Liên gương mặt trên có chút mất tự nhiên, thỉnh thoảng đem mắt len lén nhìn về người kia.

Đế Thiên An đem chén rượu giang dở của Đàm Hoa Liên bắt lấy, sau đó uống một ngụm, động tác này làm cho nàng mặt thoáng đỏ, tiếp tục ăn lấy thức ăn song lỗ tai cùng cổ lại hiện lên một tầng phiếm hồng.

“ Ta có một khúc thơ, một khúc cầm, không biết hai vị mỹ nhân có muốn nghe không?” Đế Thiên An không vội trả lời, lại đột nhiên chuyển chủ đề.

Tuy miệng nói hỏi nhưng lại không cho hai bọn họ làm ra phản ứng, tay lại cách không hấp lấy cổ cầm được hắn chuẩn bị trong phòng. Đàn vào tay, hắn dịch nhẹ thân hình mang ghế trượt lui một đoạn, đem cầm đặt lên chân.

“ Huynh còn biết đánh đàn ư?” Đàm Hoa Liên bất ngờ thốt lên, sau đó nghĩ lại lời mình có chút bất nhã, vội nói : “ xin lỗi, ta không có ý đó”

“ Ta chỉ biết một chút, còn mong hai mỹ nhân đừng quá chê cười” Đế Thiên An lại khiêm tốn nói.

Phù Dung ngượng ngùng tiếp lời : “ Chỉ cần là công tử đàn, tiểu nữ đều thích nghe”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK