Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, rộng lớn quãng trường.

"Boong"một tiếng chuông cổ kính bỗng vang vọng khắp phiến thiên địa.

Tiếng chuông dần dần khuếch tán ra bốn phía, cuối cùng quanh quẩn khắp bên trong những dãy núi non trùng điệp.

"Thời gian bắt đầu rồi! Nghi thức, bắt đầu đi!"

Sau khi tiếng chuông ngân vang quanh quẩn tan hết, một thanh âm đột nhiên truyền ra từ không gian hư vô.

Bên trong thanh âm này ẩn chứa uy áp vô cùng khủng bố làm không ít người ở quảng trường không nén nổi phải hít vào một hơi khí lạnh.

"Đấu Thánh, là Đấu Thánh chân chính!"

Khi thanh âm mênh mông cuồn cuộn vừa dứt, ba vị trưởng lão Cổ tộc y quan nghiêm cẩn sắc mặt nghiêm trang cũng đứng lên tự hàng ghế cách đó không xa, sau đó tiến vào trung tâm quảng trường.

Giờ phút này, ở nơi đó có rất nhiều đạo cụ được sắp sẵn.

Nghi thức trưởng thành của Cổ tộc cũng tương đối rườm rà bởi vì trong Cổ tộc, phải trải qua Lễ trưởng thành thanh niên thì mới được xem như chính thức trưởng thành.

Sau đó, những thanh niên này mới có thể chính thức trở thành đệ tử trung tâm của Cổ tộc.

Thậm chí, cái gọi là hôn sự cũng chỉ sau khi trải qua lễ thành nhân này mới có thể tiến hành được.

"Nghi thức bắt đầu, Linh Tuyền!" ba vị trưởng lão Cổ tộc trên quảng trường cũng đã chuẩn bị hết sức đầy đủ, sau đó dựa theo danh sách gọi lên một cái tên.

Nghe tiếng quát của ba vị trưởng lão, Linh Tuyền cũng vội vàng đứng dậy. Thân hình hắn vừa động đã hăng hái lướt vào giữa sân cung kính thi lễ với ba vị trưởng lão.

Số lượng người trẻ tuổi trưởng thành trong Cổ tộc tự nhiên không ít, nhưng có thể được tham gia vào nghi thức lớn như thế này thì rất ít ỏi.

Không thể nghi ngờ, những người này chính là tài năng trong tài năng của Cổ tộc rồi. Bởi vậy cũng khó trách vì sao khuôn mặt Linh Tuyền giờ đây toát ra một vẻ đắc ý nhàn nhạt.

Giữa sân, một vị trưởng lão sắc mặt nghiêm túc cầm chặt một chiếc tinh bàn lớn gần một trượng đi đến trước mặt Linh Tuyền.

Mà Linh Tuyền giờ này cũng vội vã bước nhanh đến đưa tay chạm vào tinh bàn rồi nhắm mắt lại.

Cùng lúc Linh Tuyền nhắm mắt lại thì tinh bàn bỗng bộc phát ra một luồng sáng mạnh mẽ. Sáu ngôi sao từ từ hiện lên.

Nhìn thấy sáu ngôi sao này, vị trưởng lão kia cũng gật gật đầu rồi sau đó thét lớn: "Linh Tuyền, Thất thống lĩnh Hắc Yên quân! Thực lực Nhất tinh Đấu Tôn, đẳng cấp huyết mạch lục phẩm! Sau khi được Trưởng lão viện thương thảo, quyết định ban cho Kim sắc Tộc văn!"

"Cư nhiên là Kim sắc Tộc văn! Không hổ là Thất thống lĩnh"

Nghe được tiếng quát từ miệng vị trưởng lão kia, đa số tộc nhân Cổ tộc trong quảng trường nhất thời phát ra thanh âm có vẻ vô cùng hâm mộ.

Nghe vậy, trong mắt lẫn sắc mặt Linh Tuyền cũng hiện ra một nỗi vui mừng, hắn liền quỳ một gối xuống ngẩng đầu lên.

Sau đó, một vị trưởng lão cầm một chiếc bút lóe lên kim quang, cánh tay vũ động lập tức tạo thành từng đạo tàn ảnh hình thành một phù văn huyền ảo kỳ dịtrên trán Linh Tuyền.

Nó cũng bộc phát ra kim quang ẩn chứa dao động năng lượng đặc thù tràn ngập.

“Cấp bậc huyết mạch lục phẩm? Kim sắc Tộc văn? Mấy thứ kia là gì vậy?" Tiểu Y Tiên đối với những thứ này cực kỳ xa lạ, lập tức nhíu mày nhìn Huân Nhi dò hỏi.

Huân Nhi mỉm cười giải thích : “Cấp bậc huyết mạch được chia là mười phẩm. Nhất phẩm là thấp nhất còn thập phẩm là cao nhất. Chẳng qua bình thường mà nói thì huyết mạch đạt ngoài tứ phẩm mới đủ tư cách tham gia Lễ trưởng thành! Linh Tuyền có thể đạt tới lục phẩm đó đã là không tệ rồi."

Lại nói tiếp : "Về phần Kim sắc Tộc văn chính là do Cổ tộc truyền thừa xuống. Ở trong lúc nguy cấp, nó có tác dụng làm huyết mạch lực trong thể nội của Cổ tộc nhân tạm thời tăng vọt, do đó có thể hóa nguy thành an. Loại Tộc văn này cũng chia làm bốn cấp: Ngân – Kim – Tử kim – Thất thải kim. Dùng màu sắc mà nhận biết thì Tộc văn của Linh Tuyền chính là đệ tam sắc Tộc văn!"

Tiểu Y Tiên kinh ngạc nói : “Tộc văn còn có kỳ hiệu bực này?”

“Vâng! Nghe nói đây chính là do vị Đấu Đế khai tộc sáng tạo ra. Bất quá sau khi có được tộc văn thì phải ôn dưỡng nó trong một tháng thì mới có thể phát huy năng lực!" Huân Nhi cười nói.

Thanh Lân cười nói “ Huân Nhi, huyết mạch hẳn là cao cấp nhất đi”

Huân Nhi cười nói : “ ta cũng chưa trắc thí nhưng thập phẩm huyết mạch được xưng là tuyệt phẩm huyết mạch mà ngàn năm qua Cổ tộc chưa từng xuất hiện. Về phần Thất thải Kim tộc văn, trong tộc hiện giờ chỉ còn vẻn vẹn một đạo nhưng vẫn gác xó vì đã rất lâu chưa từng có người nào đạt được, hy vọng lần này muội lấy được”

“ Gì, ngươi nếu không được thật mất mặt chúng ta” Tử Nghiên đem những mẫu đồ ăn đem nhai nuốt lấy.

Huân Nhi có phần im lặng, chợt nhớ hỏi : “ Tử Nghiên bây giờ ngươi tu vị là gì?”

“ Ngươi đoán” Tử Nghiên tinh nghịch nói.

Huân Nhi quan sát nàng : “ ta nhìn không thấu ngươi tu vị, lẻ nào là Bán Thánh”

“ Bán Thánh thứ đồ chơi đó làm được gì?” Tử Nghiên đắc ý nói

Đế Thiên An ho khan lên, nói : “ đừng nghe nàng nói mò”

Huân Nhi nhìn Đế Thiên An cùng Tử Nghiên động tác nhỏ, đột nhiên con mắt mở lớn lên, cả kinh : “ không lẻ... Tử Nghiên ngươi...”

Tử Nghiên đắc ý đem nắm tay cuộn lại : “ nói cho ngươi biết, chỉ sợ ngươi sợ chết khiếp ra được, có khi hoài nghi nhân sinh, ta là ai? Ta đang ở đâu...ai u”

Đế Thiên An cho nàng một cái cốc nhỏ, nói : “ mấy năm nay xem ra muội xem không ít thứ”

Thanh Lân che miệng, cười : “ Tử Nghiên trong không gian có một đống truyện, lẫn thư tịch trong đó”

Huân Nhi đáy lòng vẫn chưa hết khiếp sợ, ánh mắt không ngừng nhìn về 3 thiếu nữ, nàng bây giờ tu vị đả là Bán Thánh nhất chuyển, cũng xem như là thiên tài siêu cấp, nhưng mà bây giờ nhìn lại mới biết mình bị mấy nữ hài quen biết kia bỏ xa quá nhiều rồi.

Ánh mắt tràn đầy ai oán nhìn Đế Thiên An : “ ca ca, ngươi thiên vị”

Đám nam tử xung quanh nhìn mà hâm mộ, trái ôm phải ấp còn có một mỹ nhân phía sau xoa bóp, bốn nữ hầu hạ đều là mỹ nhân quốc sắc, chết người là trong đó có đại tiểu thư của Cổ tộc.

“ Ai bỉu năm xưa ngươi về nhà chi, hắc hắc” Tử Nghiên cười vui vẻ.

Sau đó tiến lại gần Huân Nhi nhỏ giọng : “ nói cho ngươi biết, chúng ta đã vào ...”

Đế Thiên An đem tay bụm miệng lấy Tử Nghiên lại, nói : “ ha ha ha, xem thôi... xem thôi... tên Linh Tuyền kia tư chất thật không sai...không sai... Cổ tộc đúng là đại gia tộc”

Huân Nhi nhìn hai người, nàng có thể khẳng định, trong 7 năm qua nàng bỏ lở rất nhiều thứ, mà Tử Nghiên vừa rồi nói lở để cho Đế Thiên An cản lại, nhất định chuyện này không hề nhỏ, tính cách của Tử Nghiên thế nào nàng đương nhiên rõ ràng.

“ Xem ra, ca ca cùng bọn họ giấu ta không ít chuyện... đáng ghét” nồng đậm u oán nhìn về nam tử phía trước, Huân Nhi mở miệng : “ ca ca... mấy năm qua ngươi hẳn giấu Huân Nhi không ít chuyện”

Đế Thiên An cười khan lên, huýt sáo, để mặc cho Tử Nghiên hé miệng cắn lấy mình, một bên Thanh Lân cùng Tiểu Y Tiên che miệng cười trộm.

Tiểu Y Tiên cười nói : “ không ít chuyện à, hơn nữa cực kỳ lớn à, Huân Nhi mà biết, đảm bảo hối hận chết...”

“ Ca ca” Huân Nhi lại ấm ức hô lên.

Đế Thiên An giả ngu, cười khan nói : “ đến... tiếp xem nào... ồ đến ai vậy”

Lúc này bên dưới, một tiếng quát lớn khác chợt vang lên : “Kế tiếp, Lâm Hủ”

Lâm Hủ bên kia lập tức đứng lên, tâm tình hưng phấn lướt như điên đến nơi trắc thí, sau đó mới dựa theo Linh Tuyền lại đi đến áp tay vào tinh bàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK