Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dời xong bốn kho muối của Tống thị, Thiên Trạch không vội rời đi mà an lặng đứng ở mủi thuyền nơi.

“ Chủ nhân đang chờ bọn họ phát hiện ra ư? hay là chờ vị Dịch Kiếm Tiên kia?” Diễm Linh Cơ để mặc cho Thiên Trạch ôm vào lòng, nàng thân thể như không xương dựa vào lòng hắn, thanh âm như ôn tuyền cất lên.

Thiên Trạch cười nói : “ Linh Cơ không nghĩ ta cùng nàng ngắm sao thưởng nguyệt à”

Diễm Linh Cơ tin mới lạ, nói : “ chủ nhân cho rằng Linh Cơ tin không?”

Từ khi cùng chủ tử gặp lại đã qua 3 ngày, qua đi trò chuyện nàng là người duy nhất biết được chủ tử đã không còn như trước. Nhưng y vẫn là chủ tử của mình, có chăng đổi thành một cái cường đại hơn chủ nhân.

Mà Thiên Trạch lắc lư Diễm Linh Cơ rất dễ dàng, hắn nói rằng bản thân Thiên Trạch trong ngục giam nhận được tiên nhân truyền thừa, hắn như trải qua mấy đời luân hồi, tính cách cũng thực lực cũng thay đổi.

Diễm Linh Cơ dù có nghi ngờ đi nữa cũng không làm gì được, bởi lực lượng nàng kém, mà Thiên Trạch lại chính ở thân Thiên Trạch, hơn nữa bản thân thay đổi đối với Diễm Linh Cơ cũng không phải chuyện xấu, so với Thiên Trạch trước kia lãnh huyết bất cận nhân tình thì tân sinh Thiên Trạch tốt hơn nhiều.

Ước chừng đến nữa đêm, hai bên bờ sông Dương Tử xảy ra biến hóa.

Ánh đuốc sáng bừng, vô số thân ảnh hiện ra, là quan binh Bắc Ly.

Một cái Tướng quân chừng ba mươi, thân hình cao gầy, tay chân đều dài, diện dung khắc khổ, thần sắc lạnh lùng, đôi nhãn thần thâm sâu mạt trắc, đem lại cho người ta ấn tượng y là kẻ lãnh tâm vô tình, song cũng có một thứ bá khí trấn nhiếp lòng người.

Hắn cất cao giọng : “Không biết là vị cao nhân nào của Tống Phiệt chủ trì hạm đội, xin hãy lại gần bờ cho Vũ Văn Hóa Cập lên thuyền hỏi thăm.”

Lúc này, bốn chiếc thuyền lớn đều chuyển hướng lại gần trái bờ, hiển nhiên là e sợ Vũ Văn Hóa Cập sẽ phi thân lên thuyền, hoặc giả dùng cung tiễn tấn công từ xa.

“ Vũ Văn Hóa Cập, cao thủ thứ 2 của Vũ Văn gia, chỉ đứng sau Vũ Văn Thương” Diễm Linh Cơ nghe gã kia báo tên, đối với Vũ Văn Hóa Cập liền nhận biết.

Thanh danh uy vọng nhất trong Vũ Văn gia là Phiệt chủ Vũ Văn Thương, sau đó là đến tứ đại cao thủ, trong đó người được nhân sĩ giang hồ biết đến nhiều nhất chính là đương kim tổng quản quản lý chuyện giang hồ Vũ Văn Hóa Cập.

Nghe nói y là người đầu tiên sau Vũ Văn Thương luyện thành mật công gia truyền Băng Huyền Kình, không ngờ niên kỷ lại trẻ như vậy, nhìn thế nào cũng chỉ chưa quá tam thập.

“ Phó Quân Sước thích sát Tiêu Nhược Cẩn truy bắt là một chuyện, lại thêm Từ Tử Lăng và Khấu Trọng lại đạt được đồ tốt từ tay Vũ Văn Hóa Cập, hắn làm sao mà buông ra được chứ” Thiên Trạch chậm nói.

Nguyên tác Đại Đường Song Long trong Dương Quảng yêu cầu Vũ Văn Hóa Cập lấy Trường Sinh Quyết của Thạch Long, Thạch Long trước khi chết giao cho bạn mình là Điền Văn nho sinh, chỉ là y không có võ công thì bị Từ Khấu trên đường móc trộm.

Thế giới này Tiêu Nhược Cẩn không hạ lệnh lấy Trường Sinh Quyết, Vũ Văn Hóa Cập lấy là tư tình riêng, hắn hay tin Thạch Long nắm giữ loại võ công này, theo lệnh gia chủ mà thu thập.

Chỉ là giống như nguyên tác Đại Đường Song Long thất thủ về tay Từ Khấu, trong quá trình lùng bắt thì phát hiện ra Phó Quân Sước mà truy bắt thêm.

“Đã lâu không gặp, Vũ Văn đại nhân vẫn khoẻ chứ? Tống Lỗ này xin được thỉnh an đại nhân!” Tống Lỗ ở trong thuyền cũng đi ra đối đáp lại

Vũ Văn Hóa Cập thúc ngựa chạy dọc theo bờ sông, cười lớn ứng đáp: “Thì ra là Ngân Tu Thiết Long Quải Tống huynh, như vậy thì sự việc dễ làm rồi, xin Tống huynh cho thuyền cập bờ, để huynh đệ được nói rõ sự tình.”

Tống Lỗ cười cười nói: “Vũ Văn huynh quá đề cao tiểu đệ rồi. Nếu đổi lại Vũ Văn đại nhân là tiểu đệ, đột nhiên thấy cao thủ kinh sư nửa đêm đuổi tới, chạy dọc theo bờ sông kêu dừng thuyền, mà trên thuyền lại có tài sản hàng hoá, vì sự an toàn của mình, liệu đại nhân có thấy cần phải hỏi ý đồ của đối phương cho rõ ràng rồi mới tính không?”

Vũ Văn Hóa Cập tính nết thâm trầm, nghe họ Tống nói vậy mà không hề tức giận, chỉ vui vẻ nói: “Việc này chẳng khó khăn gì, bản quan lần này phụng mệnh Thánh Thượng đi bắt ba tên khâm phạm, nghe nói tứ công tử đã từng thanh toán tiền cho ba tên khâm phạm này trên Đơn Dương Tửu Lầu, về sau còn mời chúng lên thuyền, không biết chuyện này có thực hay không?”

Tống Lỗ chẳng cần nghĩ ngợi mà đáp ngay: “Chuyện này đương nhiên là có kẻ đặt điều vu hãm, xin Vũ Văn đại nhân trở về báo với Thánh Thượng rằng nếu Tống Lỗ ta nhìn thấy lũ khâm phạm này, sẽ lập tức bắt về quy án, giải tới kinh sư. Đêm đã khuya! Tống mỗ xin phép về thuyền đi ngủ!”

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng không ngờ Tống Lỗ lại nghĩa khí như vậy, biểu thị thái độ không chịu giao người mà chẳng hề do dự, chỉ nghe y ngay cả khâm phạm là nam hay là nữ cũng chẳng thèm hỏi mà đã mời Vũ Văn Hóa Cập hồi kinh là biết họ Tống này hoàn toàn không có ý bán đứng ba người bọn gã. Nhân vật thế này, đích thực xứng đáng với cái danh anh hùng hảo hán.

Vũ Văn Hóa Cập ngửa mặt cười một tràng dài: “đã vậy thì tiểu đệ cũng chẳng giấu giếm gì nữa. Tống huynh tuy nhất thời thống khoái, nhưng sau này lại họa hoạn vô cùng, huống hồ bản quan có thể đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu Tống Gia các vị, Thánh Thượng long tâm chấn nộ, chỉ sợ lúc ấy Tống Gia các vị cũng chẳng dễ chịu gì đâu.”

Tống Lỗ đáp : “Vũ Văn đại nhân cứ hay khoa trương mà quên mất trên mặt người khác cũng có miệng. Nghe đại nhân vu oan giá họa như vậy cho Tống Gia, giang hồ tự nhiên sẽ có cách nói khác, hình như Vũ Văn đại nhân đã suy nghĩ thiếu phần chu mật thì phải?”

Vũ Văn Hóa Cập nghe vậy thì cười ha hả nói: “Nếu đã như vậy, bản quan cũng không cần gấp gáp về kinh làm gì. Ta sẽ đến Quỷ Đề Hiệp ở phía trước cung hầu đại giá của Tống huynh. Nơi đó hà đạo nhỏ hẹp, nói chuyện cũng tiện hơn ở đây, hai huynh đệ chúng ta không cần phải tốn sức hét to như vậy nữa.”

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng biến sắc, đưa mắt nhìn Phó Quân Sước.

Phó Quân Sước lập tức đứng dậy nói: “Phó Quân Sước này đã nhận đủ ân huệ của người Hán rồi, không thể liên lụy đến người khác nữa. Đứng dậy! Chúng ta đi!”

Chưa kịp nghe Tống Lỗ đáp trả Vũ Văn Hóa Cập thế nào, hai gã đã bị Phó Quân Sước tóm lấy thắt lưng, bay ra ngoài cửa sổ như một con đại bàng vượt qua khoảng cách bốn trượng hơn, hạ thân xuống dải đất ven sông.

Khi tiếng kêu kinh ngạc của Tống Lỗ và tiếng gầm tức giận của Vũ Văn Hóa Cập cùng lúc vang lên, ba người đã ẩn thân vào trong cánh rừng ven bờ.

Hai gã Khấu, Từ nghe thấy tiếng gió rít bên tai, thân mình bị Phó Quân Sước xách lao đi như đằng vân giá vũ.

“ Người ta đi rồi” Diễm Linh Cơ ẩn ý nói.

Thiên Trạch cười nói : “ nơi này cũng không cần thiết ở lại nữa”

Lời dứt, Thiên Trạch mang theo Diễm Linh Cơ bám theo sau Vũ Văn Hóa Cập truy đuổi.

Lẽ thường Vũ Văn Hóa Cập sẽ phát hiện kẻ theo đuôi mình, nhưng Thiên Trạch dùng chú thuật Tiềm Thần thuật che giấu, lại thêm Thiên Trạch bảo trì khoảng cách vừa phải, hắn không cách nào phát giác được.

Cả hai chọn một cái vị trí quan chiến.

Dưới ánh trăng sáng, Phó Quân Sước cùng Vũ Văn Hóa Cập giao đấu.

Nhân ảnh chuyển động để lại tàn ảnh khắp nơi, kiếm khí quyền khí giăng khắp nơi, tiếng va chạm liên miên bất tuyệt.

Từ Khấu lo lắng đến suýt nữa thì tự tận, thò đầu ra ngoài, chỉ thấy dưới ánh trăng sáng, Vũ Văn Hóa Cập đang đứng trên một tảng đá lớn, còn Phó Quân Sước thì lại hóa thành một làn khói mỏng như loài quỷ mị, từ bát phương tám hướng tấn công như chớp giật, bảo kiếm trong tay hóa thành muôn vạn đạo hàn quang, từng đợt công kích nối tiếp nhau như triều dâng, đây hoàn toàn là cách đánh liều mạng.

Khuôn mặt dài của Vũ Văn Hóa Cập thần tình nghiêm túc, song thủ hoặc quyền hoặc trảo hoặc chưởng, thi thoảng còn tung chân cấp thoái, tựa như đang thi triển ma pháp ứng phó thế công cường mãnh vô song của Phó Quân Sước.

“ Xoẹt!”

Đột ngột, cả hai quyết chiến từ bầu trời rơi xuống mười mấy thanh kiếm.

“ Có người” Vũ Văn Hóa Cập và Phó Quân Sước cả kinh lên, cả hai tạm tranh đấu cùng nhau né đi công kích của mười hai thanh kiếm vàng rơi xuống.

Nhưng mười hai thanh kiếm vàng phân ra hai người không có rơi xuống nước mà lại quỷ dị chuyển hướng cuốn đến Vũ Văn Hóa Cập.

“ Ngự kiếm thuật” Vũ Văn Hóa Cập thầm hô, cắn răng vận lên nội lực trong người chống đở mười hai thanh kiếm này.

“ Là hắn” Phó Quân Sước đưa mắt nhìn theo hướng kiếm liến thấy được hai cái thân ảnh nàng gặp trong tửu lâu, cả hai đang đứng ở một ngọn cây.

“ Các hạ là ai? làm sao lại nhúng tay vào chuyện của Bắc Ly triều đình” Vũ Văn Hóa Cập cao giọng lớn tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK