Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng may Diệp Khiếu Ưng ở gần nên đem con gái bảo trụ.

“ Tiểu Lam! Ngươi bị gì vậy hả?” Diệp Nhược Y nghi hoặc hỏi.

Bát Tý Phi Nguyên không trả lời, lại một mạch chạy đến hồ nước trước bơi lội.

“ Nhược Y, con dị thú này làm sao lại đi cùng con?”Diệp Khiếu Ưng dò hỏi

Diệp Nhược Y cười vui vẻ, nói : “ Nhược Y mười ngày trước phát hiện một khỏa trứng trong hồ nước ở chổ Lý nương nương, lại tình cờ con gặp nó nở ra, từ đó nó đi theo con, hì hì”

Nghe được cả ba người cũng không nghĩ đến Diệp Nhược Y lại có vận khí này, không chỉ bệnh tình được cải thiện, mà còn nhận được một loại kỳ thú.

“ Việc này vị kia có nói gì không?” Diệp Khiếu Ưng lo lắng hỏi.

Diệp Nhược Y nghe được nhớ lại mấy ngày trước, nghe được thanh âm vọng từ trên cao xuống, nói : “ người nói đây là cơ duyên của con, duyên đến không cản được duyên đi không ngăn nổi. Còn bảo con phải đối xử tốt với nó”

Cả ba nghe được cũng đối với vị kia lòng dạ bội phục, tuy không nhận biết năng lực song chỉ mới sinh mà có được năng lực thế kia khi trưởng thành sẽ còn yếu sao?

“ Nhược Y! nơi này là Đế Cung, tuy Đại Việt lễ nghi khác với Bắc Ly, quy cũ có nới lỏng, nhưng con cũng không được phép xông loạn trong cung, nhất là một vài nơi như hiện giờ, đây là chổ Đại Việt nghị sự chổ” Tiêu Nhược Phong dặn dò.

Diệp Nhược Y nghe được gật đầu : “ Nhược Y biết rồi, cảm tạ Tiêu vương gia”

“Khiếu Ưng, lần này trở về Bắc Ly thời gian ngắn ngủi, huynh cũng không cần đi vào ta, cùng Nhược Y trò chuyện đi” Tiêu Nhược Phong vổ vài nam nhân bên cạnh, sau đó đạp bước lên cầu thang mà đi.

Cơ Nhược Phong bước theo, hắn cũng nhân cơ hội này diện kiến Việt Đế nói về việc trọng khai Kim bảng của hắn, dò xét vị kia có muốn thoát hay ngự Kim bảng.

“Ukm!” Diệp Khiếu Ưng nhẹ gật đầu, sau đó ôm lấy con gái đi xuống lại cầu thang hướng về ao hồ mà đến.

“ Cha! Người lần này trở về ư?” Diệp Nhược Y ngữ khí có chút sa sút hỏi.

Diệp Khiếu Ưng đáp : “ con gái ngốc, cũng không phải là không gặp lại, chờ con khỏi bệnh cha lại đến tìm con!”

“ Ân!” Diệp Nhược Y ẩn bệnh từ nhỏ, cho nên thành thục hơn lứa tuổi bình thường, càng rõ ràng bệnh tình của mình, mấy năm nay biết cha mình chạy đôn chạy đáo khắp nơi cầu thần y cứu mạng, bây giờ có chổ trị bệnh nàng làm sao hủy bỏ tâm huyết của cha được.

“ Tiểu Lam! Tiểu Lam!” Diệp Nhược Y nghĩ ngợi một lát hướng hồ nước kêu gọi.

Bát Tý Phi Nguyên ngẩng đầu lên, sau đó bơi đến gần nghi hoặc.

“ Tiểu Lam, ngươi về hái một ít trái cây xuống được không? nhờ ngươi đấy” Diệp Nhược Y cúi người đến bên hồ, một tay sờ đầu cá một tay chỉ về đảo trên, khẩn cầu.

Bát Tý Phi Nguyên đung đưa đầu nhỏ, sau đó phóng vút lên trời cao.

“Nhược Y! đến! sẵn tiện nơi này có cái bàn cờ, hai cha con ta đánh cờ xem thử” Diệp Khiếu Ưng biết chút tâm ý con gái, đên bàn cờ đá ngồi nói .

Diệp Nhược Y gật đầu đến đối diện, tay nhỏ bắt đầu xếp cờ.

Cơ Nhược Phong thì đến một bàn cờ dang dở gần đó nghiền ngẫm.

Hai cha con họ Diệp vừa trò chuyện vừa đánh cờ, đi được hai mươi nước thì Bát Tý Phi Nguyên trở về.

Có điều nó mang về trái cây hết sức đặc biệc, miệng ngậm một cái giỏ gổ, mặt dù đựng đầy nhưng trái nào trái nấy đều bị khuyết không ít.

“Tiểu Lam! Ngươi lại ăn vụng” Diệp Nhược Y nhìn cảnh này có chút giận.

Bát Tý Phi Nguyên há miệng, trong miệng phun ra một đám hạt, sau đó nhảy xuống hồ nước, thân hình xoay tròn tám chân vùng vẩy, hiển nhiên rất khoái trá.

“ Tiểu Lam, ngươi quá đáng!” Diệp Nhược Y khí giận hơn, đứng dậy tay nhỏ chỉ xuống hồ nước.

Bát Tý Phi Nguyên núp xuống hồ nước, sau đó lại trồi lên phun một ngụm nước.

Diệp Nhược Y tránh, biết nó muốn chơi đùa liền không để ý, mấy ngày nay nàng cũng rõ nó mới sinh cực kỳ hiếu động, xoay người trở về bàn đá : “ Tiểu Lam thối, thật đáng ghét”

“ Ha ha ha” Diệp Khiếu Ưng nhìn con gái giận dỗi cười lên, sau đó không để ý đem mọt trái còn khuyết lê, lấy tay làm đao tụ khí đem miếng khuyết kia gọt đi, sau đó ăn.

Mà lúc này, Tiêu Cơ hai người đã leo hết bậc thang, nhìn hai cái thị nữ đứng bên ngoài cửa cung : “ xin làm phiền thông báo Bắc Ly sứ đoàn, Tiêu Nhược Phong cầu kiến Đế Long Hoàng”

Hai cái cung nữ trái phải đứng ngoài khẽ thi lễ, người bên trái đi vào bên trong bẩm báo, không lâu sau liền đi ra thông báo cho hai người đi vào.

Tiêu Nhược Phong sửa sang lại y phục cho chỉnh tề, sau đó theo đại môn mở rộng đạp bước đi trên thảm đỏ.

Đằng sau cửa lớn là đại điện rộng rãi thoáng đãng, cao đến năm mươi mét trần nhà, các bức tường cột chạm trổ long hình sống động, lại bày trí bên trong hoa tươi có lạ, khiến chốn nghị sự vừa uy nghiêm lại không thiếu phong nhã.

Lúc này, gần năm trăm quan viên lâm thời đang thiết triều phân chia tả hữu, một phần ba trong đó lại là nữ tử, một điều mà chỉ có Bách Việt hiện giờ mới có được.

Hậu điện chổ tại bậc thềm cao một long tọa bằng hoàng kim chạm khắc, Thiên Trạch an tọa phía trên.

“ Sứ thần Bắc Ly, Tiêu Nhược Phong tham kiến Đế Long Hoàng” Tiêu Nhược Phong đi đến giữa hàng văn võ, sau đó thi lễ quỳ bái cao giọng.

Nước nào thần nấy, sứ thần đi sứ đại diện cho một nước cho nên cực kỳ chú trọng lễ nghi, lấy Bắc Ly là mười nước lớn trong, Tiêu Nhược Phong lại Bắc Ly vương thân đệ, thân phận cao đại vị lớn, đi sứ nước khác không cần phải làm đại lễ như vậy.

Bất quá Bắc Ly cầu Đại Việt là một, Thiên Trạch xưng Đế có tuyệt đối quyền lực cùng vũ lực, một kẻ đã vượt qua phàm nhân như thần tiên kia, hắn hành đại lễ là một lựa chọn khôn khéo.

Tuy quốc thể bị mất, nhưng nếu sau này Đại Việt phát binh đánh Bắc Ly, Bắc Ly có thể chống đở được ư? Thà chịu khuất nhục hắn nhận, còn hơn là để nước nhà họa hại, hơn nữa một lễ này cũng không phải không làm được.

Một cái phàm nhân đối mặt với thần tiên người không quỳ lại ư?

“ Đứng lên đi!” Thiên Trạch cất lời.

Tiêu Nhược Phong đứng lên, bẩm báo : “ thần nhận Đế ân ba tháng tại đô thành nghỉ lại, nay muốn đến cáo tri, xin được Đế Long Hoàng ân chuẩn về nước”

Chuyện này cũng không tính bí mật, đám quan lại đều rõ.

“ Ukm!” Thiên Trạch gật đầu, có chút tiếc tài kẻ này song cũng không giữ.

Tiêu Nhược Phong còn tưởng phải tốn chút thời gian, không nghĩ đến lại dễ dàng như vậy, lại thi lễ, xong cũng không vội rời đi : “ hồi bệ hạ, Bắc Ly mong muốn cùng Đại Việt bang giao, gắn kết hai nước càng thêm bền chặt, xin Đế vương ân chuẩn cho hai nước qua lại thông thương”

Mặc dù Đại Việt cùng với Bắc Ly đã hòa hoãn, mỹ nữ dâng tặng không ít nhưng vẫn chưa an tâm được. Trong các mối quan hệ thì thân gia vẫn là rút ngắn khoảng cách và cho lòng tin nhất.

Nhưng bên cạnh Thiên Trạch không chỉ có mỗi Bắc Ly công chúa, để thắt chặt thêm hai nước hữu hảo quan hệ, hai nước càng qua lại nhiều mới là điều mà Tiêu Nhược Phong cũng như trên dưới Bắc Ly mong muốn.

“ Được!” Thiên Trạch ngẫm nghĩ liền đồng ý.

“ Tạ ơn bệ hạ ân chuẩn” Tiêu Nhược Phong thi lễ, lại nói : “ thần xin phép được cáo lui, về nước chuẩn bị”

Thiên Trạch cũng không nửa điểm lôi kéo, thế là chỉ vào không được bao lâu nói được mấy lời, Tiêu Nhược Phong lại phải trở ra.

“ Aii” Tiêu Nhược Phong ra khỏi cửa thở dài một cái, không biết sao trong lòng hắn có cảm nghĩ, giống như bị lợi dụng xong giá trị liền bị đẩy đi.

Hắn đi xuống cầu thang nán lại, cũng không bao lâu tầm năm phút sau Cơ Nhược Phong lại đi ra, cả hai đến chổ Diệp Khiếu Ưng cha con ngồi nán lại một thời gian, hoặc đánh cờ hoặc ngắm cảnh, mãi cho đến giờ ngọ đã điểm, trong sự đưa tiễn của Diệp Nhược Y rời khỏi Đế Cung.

Lần này đi ra liền đến chổ nghỉ ngơi của cả ba, cũng không có nhiều hành lý gì, trực tiếp đi ra khỏi đô thành , sau đó một đường ngự binh bắc tiến.

Ba tháng làm khổ sai cho Thiên Trạch đổi lại Bắc Ly yên bình cũng kết thúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK