Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Viên Tán trước kia xử sự không được lòng người, so với Lưu Thăng Bình không chỉ võ công mạnh hơn mà còn được các bang chúng tin tưởng. Cho nên từ lâu một số đoàn trưởng trong Tống Võ Môn đã có ý muốn ủng hộ nhị công tử lên nắm quyền.

“ Tống Võ Môn đã có luật tất cả các môn nhân có việc ra ngoài bản doanh đều phải được lệnh của môn chủ... Ngươi là đoàn trưởng, hắn biết môn quy đó chứ” Quang Đông Hi nhìn Trương Kiến trầm giọng nói.

Thiết Tâm lúc này chắp tay thi lễ, sau đó dõng dạc mà nói : “ Ngọc Tâm đoàn trưởng Thiết Lâm xin mạo muội có lời thưa với trưởng lão. Chính thuộc hạ là người đã gọi Trương Kiến ra. Thuộc hạ biết đó là hành động phạm môn quy, nhưng giờ vậy mà quân ta phá vỡ được âm mưu hành thích Thăng Bình công tử. Trưởng lão có biết cách đây nữa canh giờ, suýt nữa bọn Tà phái đã lấy mạng nhị công tử không? Nếu Trương Kiến không ứng cứu kịp thời thì lớn chuyện rồi ạ”

“ Bọn Tà phái dám đến ư?” Quang Đông Hi bất ngờ, nghi hoặc hỏi.

Thiết Tâm lớn tiếng đáp : “ đúng thế! Điều đáng nói là bọn chúng dám đột kích vào đây, địa điểm ngay sát bản môn như chỗ không người. Thuộc hạ chỉ có ý muốn cảnh giác cho các vị rằng uy thế của Tống Võ Môn ta sa sút đến mức báo động rồi.Trong tình cảnh mà chính môn chủ còn không thể đảm bảo an toàn cho đại bản doanh, thì việc chúng tôi ra đón Thăng Bình công tử không có gì là sai cả?”

Nghe được, Quang Đông Hi quát : “ Thiết Lâm, ngươi có ý lăng mạ môn chủ ư?”

“ Thuộc hạ xin lỗi nếu đã quá lời. Nhưng đây không phải chỉ là suy nghĩ riêng của thuộc hạ” Thiết Lâm nhận lỗi mạo phạm nhưng không có nhận sai hành động của mình.

Lời này vừa ra tứ trưởng lão đã rõ lũ thuộc hạ dám ra mặt ủng hộ nhị công tử Thăng Bình. Vậy thì không loại trừ khả năng chính bọn chúng đã mời người về mưu đồ đại sự, từ lâu bốn người đã có ý nghi ngờ chuyện này.

Nhưng không ngờ sự việc diễn ra nhanh đến thế. Nhất là vào đúng hoàn cảnh mà có Đế Thiên An cùng Kiếm Vương truyền nhân, đệ tử Thiên Mã Tướng Quân đi đến. Nếu không xử lý khéo thì môn chủ sẽ bị mất thế mà phải rút lui.

Nghĩ ngợi một lát Quang Đông Hi lớn tiếng : “ bây giờ tạm không truy cứu chuyện này, tất cả theo môn chủ trở về đại bản doanh tiếp đón quý khách. Còn Trương Kiến, ngươi ở lại đây điều tra xem kẻ nào đã tập kích Thăng Bình công tử”

“ Ơ dạ... trưởng lão việc này...” Trương Kiến lấp lửng

Quang Đông Hi lớn tiếng : “ đây là chuyện hệ trọng liên can đến danh dự của Tống Võ Môn, không chỉ có liên quan đến Thăng Bình công tử mà còn liên quan đến khách quý của bản môn ta hiện giờ. Nếu ngươi không làm được, tứ đệ đệ ở lại điều tra đi”

Trương Kiến nghe vậy hốt hoảng chắp tay ôm kiếm cúi đầu : “ thuộc hạ, xin tuân lệnh”

“ Thăng Bình, Thiết Tâm, hai người nói cho ta biết cả hai có mạo phạm gì với các vị ấy hay không?” Quang Đông Hy quay sang nhìn hai người kia, trầm giọng nói.

Lưu Thăng Bình nghe liền đáp : “ ta chỉ muốn thử dò xét thực lực của bọn họ, không có làm gì ra quá đáng cả. Ngược lại y còn nhắc nhở ta một ít, có điều Đế công tử dường như đối với ta rất có thành kiến”

“Là vậy ư?” Quang Đông Hi nghe xong mà thở phào nhẹ nhỏm một chút, hắn chỉ sợ vị công tử này giống như sư huynh mình đắc tội thêm người kia, đối phương đối với Tống Võ Môn đã có hiềm khích nếu có thêm nữa thì khó mà cởi ra.

“ Cũng may không có” tam đại trưởng lão phía sau cũng thở ra một hơi, bọn họ lãnh giáo qua Đế Thiên An võ công cho nên biết hắn đáng sợ.

Thời gian lại qua đi, dưới sự dẫn dắt của Lưu Viên Tán nhóm người Đế Thiên An đã đi đến đại bản doanh Tống Võ Môn. Và khi nhập tiệc khoản đãi của Lưu Viên Tán sắc trời cũng đã tối.

Nhập tiệc bầu không khí có phần gượng gạo lúng túng, chỉ có Hàn Phi Quang cùng Tiểu Hương và ba con sủng thú của nàng là không tim không phổi chè chén thức ăn một cách vô tư.

“ Ngày hôm nay xảy ra chút hiểu lầm, Lưu mỗ kính các vị một chén” Lưu Viên Tán cầm chén rượu lên đưa trước, lần lượt hướng từng người kính một cái rồi uống một hơi.

Lưu Thăng Bình thấy vậy cũng làm theo, mở miệng : “Tại hạ chỉ là đối với các vị tin đồn có hứng thú, cho nên mới dò xét. Không nghĩ đến lại dẫn ra không ít chuyện hôm nay Thăng Bình có phần mạo phạm, mong chư vị rộng lượng bỏ qua cho.”

“ Ha ha! Không sao! Không sao” Hàn Phi Quang có rượu có thịt uống, vui vẻ cầm chén rượu lên kính lại.
Tứ đại trưởng lão cùng Tán Bình hai người uống xong ánh mắt đều rơi vào cái nam tử bắt mắt kia, nhìn y không nóng không lạnh ưu nhã thưởng thức thức ăn.

“ Nhìn ở bữa tiệc này phân thượng, bản Thánh Vương cho ngươi một cái lời khuyên, tốt nhất là từ bỏ những ý nghĩ ngu xuẩn của ngươi đi.” Đế Thiên An đem chung rượulên hớp một ngụm, sau đó nhìn về Lưu Viên Tán nói.

Lập tức bầu không khí trở nên ngưng trọng mà dồn nén.

“ Danh dự của Tống Võ Môn và ta từng bị sỉ nhục sao thất bại trước kia. Ta quả thật không quên được mối thù đó. Nhưng lần này ta muốn do chính tay ta đòi lại từ công tử? Không cần đến thủ đoạn ám hèn lẫn thuộc hạ vô can nữa” Lưu Viên Tán đứng dậy, nghiêm túc mà nói.

“ Môn chủ! Sư huynh” tứ đại trưởng lão cùng Thăng Bình nghe được mà biến sắc.

Đế Thiên An nhẹ nói : “ Nói theo cách nói của ngươi là bản Thánh Vương đem danh dự của ngươi cùng Tống Võ Môn sỉ nhục rồi thì phải”

“ Là do ta làm” Lưu Viên Tán thừa nhận : “ cho nên lần này L ưu mỗ muốn cùng công tử tái chiến, chính tay ta rửa sạch sỉ nhục mà ta tạo ra”

“ Mấy tháng không gặp, ngươi quả thật tiến bộ không ít. Nhưng chỉ bằng chút võ công ấy cũng đòi cùng bản Thánh Vương tái chiến. Ta nên khen ngươi tự tin hay là khen ngươi ngu xuẩn” Đế Thiên An đáp lại.

Lưu Viên Tán chậm nói : “Thời gian qua Lưu mổ không ngừng luyện kiếm, cũng biết bây giờ mình không phải là đối thủ. Nhưng chỉ cần nữa tháng nữa kiếm thuật của ta luyện thành, ta tự tin có thể đánh bại công tử”

“ Hóa ra là thế, hắn muốn có một trận tái quyết đấu một chọi một” Đàm Hoa Liên, Phù Dung ở bên hiểu ra ý đồ của Lưu Viên Tán.

“ Thú vị! vậy bản Thánh Vương cũng muốn xem nữa tháng tới Tống Võ Môn có gì hơn người.” Đế Thiên An một hơi uống đi ngụm rượu, đồng ý với lời khiêu chiến của Lưu Viên Tán và cũng không quên cảnh cáo : “ có bao nhiêu trò hay thủ đoạn bản Thánh Vương đều nghênh tiếp. Nhưng nếu để bản Thánh Vương biết nữ nhân của ta chịu khi dễ, dù chỉ là mất một sợi tóc ngươi cũng không cần thiết sống”

Lưu Viên Tán cam đoan nói : “ Công tử yên tâm, trong thời gian ở đây không kẻ nào dám động đến sợi tóc của các vị”

“ Vậy bản Thánh Vương chơi đùa với ngươi một hồi” Đế Thiên An nhàn nhạt đáp lại, sau đó lại tiếp tục thưởng thức thức ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK