Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu vi Linh Thứu Cung đệ tử đuổi đến nhưng vì đại chiến của hai người quá kinh khủng vượt qua bọn họ can thiệp, chỉ có thể đành ở nơi này vây bọc lấy hai người.

“ Tôn Chủ” Không ít nữ tử thốt lên, lo lắng nghĩ muốn đến an ủi cũng như liều chết đề phòng bất trắc trước gả nam tử kia.

Thương Sơn Đồng Mỗ ngày thường quản giáo thuộc hạ khá nghiêm, nhưng đối với các nàng cũng là không sai, thu nhận các nàng về nuôi dưỡng còn che chở dạy dỗ võ công.

Bên dưới 36 đảo 72 động tiến cống cống phẩm đại thể đều là cho các nàng sử dụng, đối với các nàng Đồng Mỗ có thể nói là ơn trọng như núi.

“Đều cút cho ta!” Có điều Đồng Mỗ nhưng không cảm kích, lúc này quát : “ tên tiểu tặc kia muốn chuyển lời gì, tiểu khốn kiếp nói mau”

“ Vâng” đám nữ Linh Thứu Cung không dám cãi mệnh lập tức lùi về sau.

Thiên Trạch phân thân liền nói : “ vốn ta định nói, có điều ngươi không nói không rằng gì đánh ta một trận, bây giờ còn mắng ta là tiểu khốn kiếp, cái gì nhỉ ta quên mất rồi”

Vu Hành Vân nghiến răng trèo trẹo, gân xanh hiện lên, nếu không phải là không làm gì được nàng đả sớm đem cái tiểu hỗn đãn này hung hăn đập chết rồi, đến cả Sinh Tử Phù của nàng cũng không ăn thua, quát lớn : “ Cút đi”

Thiên Trạch phân thân cười nói : “ đi thì đi... cái gì Hành Vân à... ta nhớ... gì nhỉ... à mà thôi ta phải đi một chuyến Tây Hạ nói cho Lý Thu Thủy mấy lời”

Vu Hành Vân hai bàn tay bóp chặt, gương mặt có phần đỏ hơn, phương tâm ngứa ngáy gằn từng chữ : “ không được đi”

Thiên Trạch phân thân dừng bước, cười nói : “ Vu Hành Vân năm nay tuổi cũng lớn rồi à, vừa mới đuổi ta đi lại bảo ta ở lại. Sau lại giống như mấy tiểu....”

“ Câm miệng” Vu Hành Vân nộ hống lên : “ đem hắn vào Linh Thứu Cung”

“ Vâng” Đám nữ tử gần đó thấy Đồng Mỗ ra lệnh, lập tức cung kính nhận mệnh.

Thiên Trạch phân thân cười nói : “ Bản thân Đồng Mỗ cũng đánh không lại ta, cho rằng mấy đám nữ nhân này có thể ngăn được ta ư?”

Vu Hành Vân trầm xuống, nói : “ ngươi là Vô Nhai Tử đồ đệ, theo bối phận gọi ta một tiếng sư bá, trong mắt ngươi còn có sư trưởng hay không?”

“ Không hề!” phân thân Thiên Trạchcười đáp, đem Thất Bảo Giới Chỉ cởi ra : “ chưởng môn cái chức này bộ ta cần lắm không bằng, có muốn lấy nó hay không?”

Vu Hành Vân mặt trầm xuống, hỏi : “Ngươi muốn gì?”

Thiên Trạch phân thân đi đến gần, rồi nói : “ ta có một yêu cầu”

“ Nói!” Vu Hành Vân quát, ánh mắt tràn đầy giận dữ nhìn tên hỗn đản đáng ghét kia, đời này trừ Lý Thu Thủy ra nàng còn chưa cảm thấy còn kẻ nào để cho nàng muốn giết như cái tên phía trước.

Thiên Trạch phân thân cất lời : “ ta cần đại lượng thiên tài địa bảo, Linh Thứu Cung đệ tử thay ta tìm kiếm các loại linh dược trân quý về một chổ.”

“ Các ngươi nghe theo y mà làm” Vu Hành Vân nghe xong liền phân phó mệnh lệnh, cái yêu cầu này với nàng mà nói chẳng mấy khó khăn gì cả.

Thiên Trạch phân thân lại từ trong người lấy ra một tấm quyển trục, rồi nói : “ hắn trước khi chết chỉ nói có lỗi, thẹn với Vu Hành Vân chi tình.”

Vu Hành Vân run run lên, nước mắt ngấn ra mắng lấy :“vô lương tâm đồ khốn nạn”

Quyển trục được Thiên Trạch phân thân kéo ra trước người Vu Hành Vân : “ trước khi chết hắn có nói đây mới là người hắn yêu nhất cuộc đời”

Trong hình vẽ một mỹ nhân ăn mặc theo lối cung trang, Thiên Sơn Đồng Mỗ sa sầm nét mặt, cất tiếng mắng: “ là cái tiện nhân kia”

“Thì ra thằng cha này lúc chết đến nơi rồi vẫn khắc khoải không quên được con mèo mả gà đồng mới ngồi vẽ bức chân dung nó đẹp thế này!

Mặt Vu Hành Vân xưng sỉa lên, dường như đã nổi tam bành, lục tặc. Cô cầm bức vẽ liệng xuống đất, lấy hai chân định dẫm lên nhưng có người đả nhanh chân lấy đi.

Vu Hành Vân càng căm tức hỏi: “Mi cũng thương tiếc nó lắm ư?”

“ Đẹp như vậy mà hủy thật là tiếc mà” phân thân Thiên Trạch cười đáp.

Vu Hành Vân vẫn hầm hầm tức giận nói: “Hừ! Thằng cha này si mê đến thế là cùng. Ðừng nói bây giờ mà ngay mấy chục năm về trước, dung mạo con tiện nhân kia cũng không xinh đẹp đến thế này.”

Vu Hành Vân lại chửi mắng không tiếc lời: “Thằng giặc già vô lương tâm! Quân mèo mả gà đồng đê tiện!”

Vu Hành Vân tiếp tục thoá mạ bằng những lời nguyền rủa cay độc.

Thiên Trạch phân thân cười nói : “ nhìn kỹ một chút, cô gái này mi tâm có khỏa nốt ruồi! Thật là!”

Vu Hành Vân nghe được tâm thần có chút xao động, đem mắt nhìn theo, sau đó sắc mặt ngạc nhiên nhìn Đế Thiên An trong tay bức họa.

Đột nhiên cười to ba tiếng, “ha ha ha!! là nàng? lại là nàng?”

Vu Hành Vân xem kỹ lại lần nữa rồi cười ha hả, reo lên: “Không phải hắn, không phải tiện nhân kia? Ha ha! Ha ha!”

Trong tiếng cười rộ, hai hàng nước mắt chảy xuống gò má.

Thiên Trạch phân thân một bên đem quyển trục cuốn lại, nói : “ Vô Nhai Tử nữ nhân yêu thích nhất là Lý Thương Hải, cả hai người cũng thật khờ bị Vô Nhai Tử cho mê mẩn đánh nhau chết sống mấy chục năm, yêu muội muội lại lấy tỷ tỷ khiến cho Tiêu Dao phái chia năm xẻ bảy”

“ Ha ha ha” Vu Hành Vân cất lên một tràng bi thương nước mắt không tự chủ được mà tràn ra ngoài.

Giống như người mất hồn một dạng, thầm nghĩ mấy chục năm qua tranh đấu, thật sự là ngu xuẩn không gì sánh được.

“ Ngươi nói đúng, ta đúng là ngu mà, vì cái tên khốn vô lương tâm đó… Vô Nhai Tử ngươi tiểu tặc vô lương tâm” Vu Hành Vân bi thương oán trách, rồi sau đó khóc nấc lên từng cơn.

“ Nước mắt nữ nhân nên dành cho những ai xứng đáng, sư bá suốt mấy chục năm tình si một mảnh, đổi lại một tấm chân tình... aii”Thiên Trạch phân thân đổ dầu vào lửa một bên hạ thân xuống ở gần Đồng Mỗ.

“ Người đâu đem rượu đến, ta với Đồng Mỗ uống một trận tiêu sầu” Thiên Trạch phân thân lớn tiếng ra lệnh cho mấy cô gái gần đó.

“ Vô Nhai Tử tên khốn kiếp… ngươi cũng là tên khốn kiếp.... nãi nãi ta lại vì cái tên khốn kiếp kia tốn mấy chục năm”

Đổi lại bình thường làm gì có chuyện ở trước mặt kẻ khác khóc lóc thất thố như bây giờ, nhưng hôm nay có thể nói là bi thương một mảnh.

Sư đệ yêu mến đã từ biệc trần thế, tranh đấu mấy mươi năm với sư muội lại thành ra công cốc khi biết chân tướng.

Men rượu lẫn tâm tình ảnh hưởng, dần dần đại não Vu Hành Vân trở nên mơ hồ, từng hình ảnh trong quá khứ bắt đầu hiện về.

Đây là đi qua ký ức, rõ ràng ở trước mắt, bao quát vốn nên là quên đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK