Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Yến Châu đi tới Trường Bạch Sơn cũng chỉ mất bốn ngày, khác với những địa phương khác nơi này là Chính phái thánh địa, tại nơi này có một cái quy cũ rất đặc biệc.

Tại dưới chân núi Trường Bạch có một cái tiểu trấn nhỏ, kẻ muốn đi lên núi Trường Bạch trừ kiếm ra những binh khí khác sẽ được tạm giữ cho tới khi ngươi rời đi. Một phần là vì bày tỏ tôn kính với Kiếm Vương, một phần khác thì lại có lý do khác.

Núi Trường Bạch ngoài là thánh địa của Chính phái thì nó còn được gọi là thánh địa của kiếm cũng không phải là để gọi chơi, những người tới đây đều là vì mộ danh mà muốn tới học cái kiếm pháp đệ nhất thiên hạ của Kiếm Vương.

Mà nếu đã tới để học kiếm thì đương nhiên là sẽ không cần tới loại binh khí nào khác ngoại trừ kiếm rồi.

Vì để tránh những phiền phức không cần thiết, Đế Thiên An cũng đem binh khí của mình lẫn ngoại hình lại dịch dung đi. Và chọn mua một cây kiếm để tránh nghi ngờ, những người còn lại cũng phối hợp làm theo.

Dưới sự dẫn đường của Đàm Hoa Liên, khi nhóm người đi qua được tiểu trấn dưới núi Trường Bạch liền chọn đi một tiểu đạo nhỏ. Hơn chục dặm đường nữa thì đến đường một cái ngôi làng nhỏ dưới thung lũng.

Đàm Hoa Liên nhìn xuống bên dưới, giải thích cho đám người : “ Ở đây có 11 ngôi làng, đều là những người đi theo ông tôi quy tụ lại sinh sống”

“Cái gì 11 ngôi làng á!” Hàn Phi Quang bất ngờ thốt lên

Phù Dung nghi hoặc truy hỏi : “ Hoa Liên, tỷ nghe nói Kiếm Vương không xây dựng các thế lực mà”

“ Đúng là như vậy” Đàm Hoa Liên trả lời : “ trước đây ông là người kế nghiệp của một mônphái có thế lực mạnh nhất Chính phái. Nhưng khi chính thức kế thừa ông đã giải tán và lên ẩn cư tại núi Trường Bạch”

Trước khi Kiếm Vương nổi danh giang hồ trở thành thiên hạ Ngủ Tuyệt đứng đầu thì xuất thân của Đàm Thân Du đến từ Huyền Vũ Môn. Một môn phái có thể nói là mạnh nhất trong võ lâm Chính phái thời đó.

Nhưng Huyền Vũ Môn lại bị giải thể dưới thời Đàm Thân Du, đây có thể nói là một tin sét đánh của Chính phái thời đó. Kiếm Vương mặc dù quy ẩn, nhưng không ít gã thuộc hạ trung thành vẫn đi theo, mong muốn một lần nữa ngài ấy có thể thu hồi tâm ý. Hoặc hậu nhân hoặc đồ đệ của Kiếm Vương có thể chấn hưng lại.

Đàm Hoa Liên tiếp tục nói : “ Mặc dù vậy, vẫn có rất nhiều người tự nguyên theo ông tới tận đây và lập lạng an cư lạc nghiệp. Các võ sĩ sống như những nông dân bình thường, nhưng thực ra họ là những cao thủ hang đầu của Chính phái võ lâm đó. Thực ra ông luôn cố ý tạo khoảng cách với họ, nhưng xem ra không dễ lắm”

Nghe xong đám người đã hiểu, Hàn Phi Quang tiếp lời : “ vậy mà tôi cứ tưởng Kiếm Vương không có quân sĩ và đang sống ẩn dật cô đơn trên núi cơ”

“ Uh!Uh” Tiểu Hương gật đầu, trước đây nàng cũng tưởng rằng như thế.

Nhóm người men theo đường mòn đi xuống làng, vừa đặt chân vào làng liền thấy được bọn trẻ trong làng chơi đánh trận giả, đòi đánh đòi đuổi Thiên Mã Tướng Quân cùng Hắc Phong Hội cũng dọa cho Hàn Phi Quang một chút.

“ Ahh!!” Sự xuất hiện của đoàn người Đế Thiên An cực gây chú ý, bởi đi theo Tiểu Hương là hai con hung thú, khiến cho đám trẻ con trong làng đang chơi trò chơi bị chú ý, không ít đứa kinh hô sợ hãi.

Đám người đi vào đã sớm bị người trong làng chú ý, dù sau dân trong làng đều là cao thủ, không lý gì không phát hiện ra hai con hung thú đi vào. Nhưng thấy biểu hiện của hai con thú dữ kia đều bình thường, bọn họ cũng nhắm mắt xem như không thấy.

“ Xin hỏi có phải cô nương là Đàm Hoa Liên không?” thanh âm bên trong có phần vui mừng lẫn kinh hỉ, một cái trung niên nam nhân từ một cái ngôi nhà vội đi đến, cho người cảm nhận văn nhà, y thấy đám người trong một cái thân ảnh vội hỏi.

Người này cai quản mọi việc ở đây, làÂn tổng sư Tích Ngưu.

“ Oái lộ rội! chạy đi” Đàm Hoa Liên nhìn thấy kẻ đến, có chút hốt hoảng như hài tử làm sai bị phụ huynh phát hiện, lập tức co chân mà chạy nhanh.

“ Đi thôi!” Đế Thiên An tay ôm Phù Dung eo cũng chạy theo nàng, có hắn đám người còn lại cũng co chân mà chạy theo sau.

“ Hừ! lạ quá! Rõ rang trông rất giống Đàm cô nương mà” Ân Tích Ngưu nghi hoặc, nhìn đám người kia bỏ chạy, nếu thật sự là Đàm tiểu thư làm sao mà thấy hắn chạy được.

“ Thưa Tổng Sư, có chuyện gì thế ạ?” tên thuộc hạ ở sau dò hỏi.

Ân Tích Ngưu đáp : “ Hả, à không…hinfh như ta nhận nhầm người”

“ Hôm nay Luận Kiếm Đường còn có buổi thẩm tra sơ cấp, xin ngài đi ngay cho ạ” gã thuộc hạ lên tiếng nhắc.

Luận Kiếm Đường của Trường Bạch Sơn là nơi dân làng đi theo Kiếm Vương dạy kiếm cho những ai đến đây muốn học.

Mức độ ràng buộc không cao, chỉ cần qua khảo hạch liền ai đến cũng có thể học và sau đó rời đi. Không chỉ nâng cao uy vọng cho Trường Bạch Sơn, và cùng lúc thu được lượng lớn học phí nuôi dưỡng dân làng.

Mà Ân Tích Ngưu là một trong những người theo đuổi Kiếm Vương, hắn không chỉ võ công cực kỳ cao và cũng hết sức trung thành. Chính vì vậy mà nắm quyền cai quản Luận Kiếm Đường.

Uy vọng của họ Ân rất lớn nên thậm chí 11 ngôi lành xung quanh Trường Bạch Sơn cũng đều nghe theo lệnh hắn. Thậm chí trừ Kiếm Vương ra thì Ân Tích Ngưu là người nắm giữ quyền hành cao nhất, ngay cả Đàm Hoa Liên là cháu gái của Kiếm Vương cũng không bằng.

“A, ngươi lên sơn trại kiểm tra xem Đàm cô nương đúng là đã về chưa cho ta” Ân Tích Ngưu nghe xong lại căn dặn.

Lúc này tại một cái con hẻm trong làng, Đàm Hoa Liên đem cái đầu nhỏ thò ra quan sát, nhìn hai người kia đã đi mới thở phào nhẹ nhỏm : “ phù may quá, suýt bị tóm rồi”

“ Sao cậu bỏ chạy thục mạng thế?” Hàn Phi Quang nghi hoặc hỏi.

Tiểu Hương truy tiếp : “ đúng vậy tỷ? tỷ không phải là cháu gái Kiếm Vương ư?”

“ À! Ông ta là Ân tổng sư, một người rất phiền phức đó” Đàm Hoa Liên nghe xong chậm giải thích, nhìn Hàn Phi Quang nói : “ nếu gặp, thế nào ông ta cũng tra hỏi mọi người, chỉ có mỗi anh không cẩn thận mà lộ ra thì sẽ vô cùng rắc rối. Cứ lên sơn trại trước cất đao của anh rồi gặp là an toàn nhất”

Nhận được lệnh của Ân tổng sư, gã thuộc hạ liền cất bước đi đến sơn trại xác nhận xem thử Đàm cô nương đã trở về hay chưa. Không nhanh không chậm chừng nữa tiếng thời gian, khi đi đến sơn trại lối vào, tại cổng gác đã thấy được ba cái thân ảnh.

Khách sáo chào qua hai huynh đệ canh gác, lại nhìn một cái gô gái đang quỳ phía trước cổng, lưng đeo giỏ cung ở bên cạnh đặt lấy một thanh cung, hắn hỏi : “ cô ta vẫn gan lò chờ ở đó à?”

“ Ừ! Tôi đã thuyết phục mấy lần nhưng nhất định không chịu quay về”

“ Một cô gái có ý chí kiên định thật đáng nể. Mấy ngày đứng chờ rồi”

“ Không phải lúc khen ngợi đâu. Tối đang sợ nếu có chuyện gì thì sẽ bị Kiếm Vương khiển trách đó. Mà anh lên đây có việc gì vậy?”

“ À là vì ngài Tổng Sư sai tôi lên xem Đàm cô nương về chưa?”

“ Sao? Đàm cô nương ư?”

“ Ủa có ai đang đi lên kìa?”

Ba người một bên trò chuyện với nhau, hỏi qua đáp lại một trong hai người canh giữ phát hiện được có mấy cái thân ảnh từ dốc mà lên.

Đàm Hoa Liên dẫn đầu, theo sau là Đế Thiên An nhóm người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK