Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng một đầu tóc trắng như tuyết, cực kỳ cô gái xinh đẹp chậm rãi đi đến, tiêu chuẩn mặt trứng ngỗng, khuôn mặt đẹp đẽ, vóc người hoàn mỹ, nữ tử này giống như Đại Thiết Chùy là Mặc gia một cái đầu lĩnh khác.

Đạo Chích liếc mắt nhìn người tới, hướng về phía Ban đại sư nói: “Xem ra lần này nhiệm vụ thi hành rất nhiều thuận lợi, hai người bọn họ trở về nhanh như vậy!”

Ban đại sư nheo cặp mắt lại không thể phủ nhận gật đầu.

“Dung tỷ tỷ, Tuyết Nữ tỷ cũng quay về rồi!” Nguyệt nhi quay sang nhìn Đoạn Mộc Dung vui mừng nói.

Đoạn Mộc Dung nhẹ gật đầu.

Đại Thiết Chùy vội đem Thiên Minh giấu ở phía sau lưng mình, cười nói "Hahaha! Tuyết Nữ, saocô quay về nhanh thế? "

“Chúng tôi là kẻ nhànrỗi, nào đâu so với Thiết đại ca cả ngày từ sáng đến tối đều bận bịu không ngừng” Tuyết Nữ một thân tuyết tinh linh khí chất, trong lúc nói chuyện cũng giống như mang theo một băng tuyết khí tức.

“Mấy việc nhỏ nhoi đó có gì đáng nhắc tới chứ” Không biết tại sao, một thân điên cuồng bạo khí hơi thở Đại Thiết Chùy dĩ nhiên ngượng ngùng ở Tuyết Nữ trước mặt câu nệ đứng lên,hết sức hàm hậu.

Tuyết Nữ lại tiếp lời : “ Thiết đại ca, huynh ngày càng tiến bộ rồi, công phu Lôi Thần Quyền ngày càng lư hỏa thuần thanh”

Đại Chuỳ Sắt nghe ra Tuyết Nữ trong giọng nói mang theo một chút chế nhạo, nói:“ Cái đó thì, haha... .ta chỉ chơi đùa với tiểu huynh đệ này thôi, biết dừng đúng lúc”

Nghe đến đây Thiên Minh ở sau chui ra đem tay bám vào eo Đại Thiết Chùy lớn tiếng nói : “ Ông nói bậy, ai chơi với ông chứ?”

Đại Chuỳ Sắt một cái tay nắm lấy Thiên Minh đầu muốn đem hắn xách về đi, thế nhưng là Thiên Minh lại là chết sống cũng không chịu.

“ Sát khí, Cao Tiệm Ly” Đế Thiên An mày nhíu lại khi cảm nhận được một luồng sát khí từ bên trong thông đạo u tối bên kia, mặc dù hắn biết không phải hướng đến hắn nhưng cũng cảm thấy khó chịu đi.

Tên này võ công mà nói đánh còn không lại Bạch Phượng chứ nói chỉ đẳng cấp như Cái Nhiếp, lắc đầu ánh mắt tập trung về Tuyết Nữ mấy năm không gặp lại nàng chẳng khác hơn xưa là bao.

Một phần là cố ý xem tình tiết một phần nữ nhân bên cạnh hắn xinh đẹp so với Tuyết Nữ không thiếu à. Cái gọi thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng không trộm, hắn nhiều năm nay chơi cũng không ít.

“ Hừ!” Đoạn Mộc Dung nhìn Đế Thiên An ngắm nhìn Tuyết Nữ, nội tâm có chút khó chịu hừ một tiếng.

Mà lúc này trong sân ba người có sự xuất hiện của Tuyết Nữ, Thiên Minh cũng nhân cơ hội Đại Thiết Chùy không để ý lần nữa há muồm cắn lên tay Đại Thiết Chùy khiến hắn đau oai oái lên, tay không ngừng vùng vẩy đem Thiên Minh bức ra, nhưng Thiên Minh giống như con sam một dạm bám chặt cắn lấy.

“ Thiết đại ca, huynh hảy thả thằng bé đó đi” Tuyết Nữ lên tiếng

Thiên Minh thân ảnh vừa được thả xuống, liền nhìn Đại Thiết Chùy trách móc : “Đều nhờ Tuyết Nữ tỷ tỷ chủ trì công đạo, không để kẻ xấu xa này hoành hoành”

Nói xong trưng một bộ vô hài, nhìn Tuyết Nữ híp mắt cười nói : “hè hè cảm ơn nhé”

Tuyết Nữ nhìn Thiên Minh lạnh giọng nói : “ Ta bảo Đại Thiết Chùy tha cho là vì ngươi là khách của Mặc Gia. Sau này đừng có lén lút ám toán sau lưng người khác nữa. Nếu còn để ta trông thấy tay trái ngươi ám toán người khác, thì sẽ chặt tay trái người. Tay phải ám toán người khác sẻ chặt đi tay phải, nếu dùng chân thì sẻ đánh gãy chân ngươi. Trong lòng mưu đồ chuyện xấu thì sẻ moi tim ngươi ra”

Không biết tại sao, nói những lời này thời điểm, Tuyết Nữ nhìn về phía bên cạnh Thiên Minh, làm cho Thiên Minh không khỏi sợ đến lui lại không thôi, xinh đẹp như vậy nữ người làm sao ác độc như vậy, lắp bắp nói : “ Tỷ tỷ ... không đùa đó chứ?”

Đáp lại hắn chỉ có Tuyết Nữ nụ cười nhàn nhạt cùng trong mắt loại kia không nói rõ được cũng không tả rõ được thần sắc, để cho Thiên Minh một trận hoảng sợ không thôi.

Đại Chuỳ Sắt trong lòng buồn cười, bất quá diễn trò cần phải làm toàn bộ, cố ý sắc mặt nghiêm nghị: “Có phải thật vậy hay không, ngươi thử một chút thì biết!”

Thiên Minh liền cho hắn một cái mặt quỷ .

Đạo Chích nhìn xem đây hết thảy nói: “Tuyết Nữ vừa ra mặt thì đã trị hai tên này tâm phục khẩu phục”

Nguyệt nhi có chút kính ngưỡng nhìn xem Tuyết Nữ yểu điệu kia tư thái cùng bộc lộ ra ngoài khí chất, hâm mộ nói: “Tuyết Nữ tỷ tỷ lợi hại thật!”

Đợi thân ảnh Tuyết Nữ rời đi, Đại Thiết Chùy cũng biết không cần ở lại nơi này làm gì nữa, cự đỉnh một tay nắm lấy cự đỉnh, dùng sức nâng lên một vai mình khiêng đi.

“ Chúng ta đi thôi” Đại Thiết Chùy lớn tiếng một tiếng ra hiệu cho các huynh đệ ở bộ rèn đúc của mình ly khai.

Theo Đại Thiết Chùy khiêng đỉnh mà đi, không ít Mặc gia đệ tử tự giác lui xuất đoàn người, đi theo Đại Thiết Chùy phía sau ly khai.

“Thế nào, ngươiđã trông thấy toàn bộ quá trình thắnglợi của ta rồi đi”Thiếu Vũ một tay gác ở Thiên Minh bả vai, đắc ý nói : “ Có phải rất khâm phục vị đại ca này”

Nhìn Thiếu Vũ vẻ mặt đắc ý như vậy, Thiên Minh tròng mắt xoay chuyển cả người trở nên giống ông cụ non một dạng nghiêm túc nhìn hắn, nói : “ Ta chỉ muốn ngươi hiểu một đạo lý”

Thiên Minh biểu hiện làm cho Thiếu Vũ trợn to con mắt, kinh ngạc ngây người, khác hoàn toàn với những gì hắn nghĩ được, Thiên Minh trong ấn tượng hắn từ trước đến giờ vô pháp vô thiên chỉ biết nháo trò chơi đây, nhịn không được hỏi : “Đạo lý gì?”

Thiên Minh đem một tay để lên vai hắn một lát rồi đem xuống, rồi nói : “ Dũng cảm, không phải chứng minh bằng cách khiến người khác lo lắng cho mình để chứng minh, nhất là những người quan tâm mình.”

Thiên Minh lời nói làm cho Thiếu Vũ cảm thấy thất thố, gương mặt không tin được hắn biết rõ Thiên Minh bất học vô thuật, chữ biết được có mấy chữ đây bên tai lại vang lên thanh âm của hắn : “Cường giả, là phải khiến cho bằng hữu và thân nhân của mình cảm thấy an toàn và yên tâm. Ngươi có hiểu không?”

Thiên Minh bắt chước Cái Nhiếp giọng điệu , đem Thiếu Vũ sửng sốt một : “Không thể nào,tiểu tử có mấy ngày không gặp, mà sao ngươi nói chuyện giống Phạm sư phụ thế?”

Thiếu Vũ đến gần điểm để thấy rõ tiểu tử này mặt, xác nhận hắn có hay không là chính mình nhận thức Thiên Minh, không là người khác giả mạo. Những lời nay tuyệt không thể từ Thiên Minh nói ra được.

“ Đúng là không dễ gì hiểu được!” Thiên Minh nói tiếp: “Đạo lý này ngươi phải mất rất nhiều thời gian dài mới có thể hiểu được! Ta hy vọng ngươi có thể hứa với ta! Hãy ghi nhớ những lời này tận đáy lòng, có được không?”

Thiếu Vũ biểu lộ buồn cười cực điểm, con mắt mở lớn không cách nào tin được, gằn từng chữ: “Không, có, vấn, đề!”

Thiếu Vũ mắt to chớp chớp, hiển nhiên không thể tiếp thu trước mắt Thiên Minh, sửng sốt một chút điểm lấy đầu, trong miệng trả lời hết sức vô lực. Lẽ nào tiểu tử này đột nhiên trưởng thành, hay là ta trở nên tính trẻ con.

“Ừm” Thiên Minh gật đầu, đi xa, nhưng là đang ở hắn xoay người thời điểm, Đế Thiên An cùng đám người ở gần chú ý tới hắn le lưỡi một cái đầu, hết sức tính trẻ con.

Bất quá trong nháy mắt liền lại khôi phục thần tình nghiêm nghị, việc lừa gạt lấy Thiếu Vũ khiến cho Thiên Minh vui thích không thôi.

“ Nguyệt cô nương, tiểu tử này rốt cuộc chuyện gì xảy ra? không phải uống nhầm thuốc gì ở y trang đó chứ” Thiếu Vũ sửng sốt hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, quay đầu đến xem một bên nín cười Cao Nguyệt dò hỏi.

“Ha ha ha ha” Nguyệt Nhi đem tai che miệng xoay người cười vui vẻ, để cho Thiếu Vũ nhất thời không sờ được thứ gì .

Đoan Mộc Dung nhìn xem phía dưới cười cười nói nói mấy đứa bé, trong lòng nổi lên một tia gợn sóng, trên mặt có bi thương chi tình nhưng lại bị một loại khác cảm tình thay thế, thì thầm tự nói : “ ba đứa bé này đều là cô nhi, đã mất đi cha mẹ yêu thương trong chiến tranh. Kỳ thực, những đứa trẻ có hoàn cảnh như chúng trong thiên hạ này nào chỉ có ngàn vạn!?Thật khó tưởng tượng, còn có thể nhìn thấy được nụ cười vui vẻ như thế này trên mặt chúng. Chỉ cần vẫn còn những nụ cười này, tương lai của chúng ta sẽ tràn đầy hy vọng.”

“ Đừng khóc, chúng ta không phải đang nỗ lực sao? Không lâu nữa những đứa trẻ như bọn chúng sẽ giống như Bách Việt hài tử, hưởng lấy thế nhac nhạc thổ” Đế Thiên An ở bên cạnh chứng kiến Đoạn Mộc Dung ưu thương đem tay lau nước mắt, cất lời an ủi

“ Ân!” Đoạn Mộc Dung nhẹ gật đầu, trầm thấp : “ hy vọng ngày đó sẽ đến sớm”

“ Ta bố cục nhiều năm như vậy mưu toang! Dung nhi không tin tưởng ta ư?” Đế Thiên An cố tình chất vấn.

Đoạn Mộc Dung quay đầu đi tránh đi cái tay hắn vươn đến gương mặt, đáp : “ tài trí của người tôi làm sao nghi ngờ chứ?”

“ Dung nhi đang ghen sao? biết ta phong lưu đa tình mà!” Đế Thiên An tiến đến gần đem tay bắt lấy tay nhỏ.

Đoan Mộc Dung nghe được thầm xấu hổ, nhưng mặt ngoài vẫn trấn định như thường, vội đem tay rút ra, đáp : “ bên cạnh ngài hồng nhan vô số, nữ tử trong thiên hạ mến mộ ngài nhiều như lá mùa thu, ngài lại chạy đến chổ tôi khinh bạc ư?”

“ Ha ha” Đế Thiên An cười lên, nhìn Đoạn Mộc Dung rời bước đi, không nhanh không chậm đuổi theo : “ hồng nhan tuy nhiều nhưng ta lòng yêu cái đẹp, Dung nhi lại xinh đẹp như vậy, ta vốn háo sắc làm sao buông tha cho được!”

“ Lưu manh!” Đoạn Mộc Dung nhẹ mắng một câu, gương mặt trên bất giác hiện lên một tầng phiếm hồng, trong lòng xấu hổ lại có chút ngọt ngào sở chiếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK