Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu lão đầu Ngô Minh từng nổi giận, đem Cung Cửu trói lại, cất vào trong quan tài, rồi mới vùi vào thổ địa bên dưới.

Thậm chí đem hắn cất vào quan tài bên trong, lại đem quan tài ném tới trong biển rộng, bảy ngày về sau, lại đem quan tài vớt lên đến, hắn cũng nửa điểm sự tình đều không có.

Trong mắt Đế Thiên An thì kẻ này, xương cốt tinh kỳ, có được một thân khổ luyện gân cốt, là vạn người không được một luyện võ kỳ tài.

Trong thiên hạ có thể cùng Cung Cửu đấu một chiêu nửa thức người, đã là ít càng thêm ít. Mà tại võ học trước có thể thắng qua hắn, trong mắt hắn chỉ có Tiểu Lão Đầu một người mà thôi.

Tuy võ công cao thiên tư tốt, song Cung Cửu lại là một cái hỗn hợp phức tạp người trộn lẫn. Người này có lúc tàn nhẫn như sói, lãnh huyết như rắn độc, thông minh thời điểm là không thể nghi ngờ thiên tài.

Nhưng là, tại ở một phương diện khác, hắn nhưng lại mười phần đơn thuần cùng chấp nhất.

Nếu như ngươi hỏi Cung Cửu, có hai mươi người, mỗi người chém đứt hắn một cái cánh tay, như vậy tổng cộng còn lại mấy cái?

Đây vốn là đơn giản nhất câu hỏi, trẻ nhỏ nhận biết được đếm số cũng có thể trả lời được. Nhưng Cung Cửu lại khác, hắn tìm đủ hai mươi người, đem bọn hắn cánh tay chặt đi xuống một cánh, rồi mới lại đi số còn thừa lại mấy cái.

Là một cái khó gặp kỳ tài võ học, nhưng hết lần này tới lần khác đối với một chút thường thức vấn đề, không có khái niệm.

Ở trên đảo cơ hồ mỗi người đều sợ hắn, bởi vì hắn hỉ nộ vô thường, nói không chính xác thời điểm nào tâm tình không tốt liền sẽ giết người. Nhưng cũng thường xuyên tại bờ biển ngẩn người.

Có khi vài ngày, không uống một giọt nước, không ăn một hạt gạo. Cũng thường xuyên lạc đường. Đặc biệc tâm lý hắn lại có vấn đề, ưa thích chịu ngược đãi, một cái phức tạp tới cực điểm người.

“ Chết. ta cho ngươi chết”

Cung Cửu nháy mắt liền dữ tợn, cái kia như ngọc khuôn mặt trở nên giống như dã thú đồng dạng, phảng phất như là hai tòa núi lửa bộc phát, khó mà ức chế được.

Cung Cửu khinh công của hắn mặc dù không sánh bằng kiếm pháp của hắn, nhưng tuyệt đối không chậm, đủ để cho tuyệt đại bộ phận giang hồ nhân sĩ xấu hổ.

Thân thể vút qua, đã bay ngược ra bảy tám trượng đến gần Đế Thiên An, trên tay kiếm nhanh như thiểm điện công kích, kiếm khí tản mát khắp nơi, lần này kiếm khí của hắn lộ ra một cổ tà ý.

Đế Thiên An lắc đầu, thân hình lắc một cái, quỷ dị biến mất hiện ra ở trên không, ngay phía sau lưng của Cung Cửu, một cước hung hăn đá văng hắn xuống.

“ Phốc” Cung Cửu miệng phun ra một búng máu, ánh mắt khó mà tin được, hắn luôn tự tin vào thực lực của mình ấy vậy mà đứng trước người nam nhân kia hoàn toàn không nhấc lên được sức chiến đấu.

“Không hổ là thiên hạ vô song công tử” Ngô Minh ở một bên khen lấy, nhìn Cung Cửu bị dẫm dưới chân, không cách nào thoát ly được, mặt đất dưới chân nứt nẻ.

Đế Thiên An hỏi : “ Ngô Minh”

“ Là” Ngô Minh cười đáp : “ sắc trời cũng không còn sớm, công tử đường xa mà đến, Tiểu Lão Đầu đã rượu nhạt thức nhắm, xin đợi đại giá, mong rằng khách nhân không cần cự tuyệt.”

“ Ukm” Đế Thiên An gật đầu, thả chân ra khỏi người Cung Cửu mà đi.

Ngô Minh so với Cung Cửu võ công còn cao hơn rất nhiều, nếu trừ Đế Thiên An ra hắn chính là đương đại đỉnh nhất, có thể xưng là đệ nhất võ lâm cao thủ.

Người này có thể nói là trời sinh kỳ tài, người khác cần tốn hao mấy chục năm mới có thể luyện thành cao thâm võ công, trên tay hắn, chỉ cần mấy tháng. Hắn võ công đều là trên giang hồ đã sớm thất truyền đã lâu tuyệt học.

Tiểu lão đầu hùng hậu nội lực phía dưới, trên giang hồ không có một người là đối thủ của hắn, đáng sợ là, hắn tại rất trẻ trung thời điểm, liền đạt đến cấp độ này.

Hắn liền bắt đầu cảm thấy võ công thiên hạ đệ nhất không có ý gì, thế là hắn bắt đầu học lượt qua cái khác ngành nghề.

Từ từ, hắn tinh thông ngành nghề càng ngày càng nhiều, mỗi một hạng đều đạt đến đỉnh tiêm cấp bậc.

Cho tới bây giờ, có thể để cho hắn cảm thấy hứng thú sự tình đã không có bao nhiêu, hắn có vô địch thiên hạ thực lực.

Hắn có thể tùy thời để thiên hạ nữ nhân đẹp nhất cùng hắn đi ngủ, hắn cũng có được núi vàng tài phú.

Tại hắn đạt đến như thế nhân sinh cảnh giới thời điểm, trên đời, cũng liền vẻn vẹn Hoàng Đế vị trí kia hắn không có nếm thử qua.

Cho nên, hắn mới có thể tụ tập tài phú, muốn âm thầm mưu đồ, mới tạo dựng nên được một cái ẩn hình y to lớn như vậy, bồi dưỡng ra một Cung Cửu.

Người dục vọng là vô tận, khi một người leo lên một ngọn núi, hắn tự nhiên liền sẽ muốn leo lên tòa tiếp theo cao hơn núi, muốn chinh phục cái thứ cao hơn.

Đây là suy đoán của Đế Thiên An, cũng chẳng sai một ly nào, khi thông qua hắn xâm nhập tinh thần của Ngô Minh, biết được hết thảy mọi chuyện.

Càng làm cho hắn im lặng, đối với vị Ngô Minh này chỉ có thể hô một tiếng giỏi, Cung Cửu biến thái tâm lý, thích tra tấn đáng sợ đó là hắn lại ưa thích nam nhân, mà hết thảy là do tiểu lảo đầu dạy ra cả.

“ Đúng là gừng càng già càng cay, đủ ngoan đủ độc à” Đế Thiên An cảm thán, nhìn Ngô Minh thần sắc mê man, chậm rải đi ra khỏi gian phòng.

Hắn tinh thần lực siêu cường, có thêm nhãn lực của mình, Ngô Minh làm sao có thể chống cự được hắn không một tiếng động, bóp méo ký ức đây. Khống chế xuống, những bí mật hắn chôn giấu cũng được phơi bày ra.

Đi hết con đường trồng hoa, lại tới con đường trồng hoa khác, qua tới bụi hoa này, lại tới bụi hoa khác, bốn bề núi non xanh rì, phía trước có cửu khúc kiều trên một cái hồ bán nguyệt, có thủy các lan can màu đỏ, nóc màu xanh.

Lúc hắn đến, trong thủy các đã có mười mấy người ở đó, có người đứng, người ngồi, có người già người trẻ, có đàn bà đàn ông, có người mặc đồ kiểu thời thượng cổ rất trang nghiêm, có người thì chỉ tùy tiện khoác lên người một chiếc áo trường bào mà thôi.

Thái độ của mọi người rất ung dung, thần tình ra vẻ thoải mái, bao nhiêu phiền não ưu lự trong chốn hồng trần, đều đã bị cách trở ở bên ngoài.

Song khi thấy một nam tử đi lại gần, đám người ánh mắt không cách nào rời khỏi, cặp mắt khóa chặt y, nhưng chỉ trong giây lát liền bỏ qua, hoàn toàn không chú ý đến như trước nữa, kiểu như y là người qua đường một dạng.

Đế Thiên An không nhanh không chậm đi đến, đám người này hiện chính là đang chơi bạc với nhau.

Đế Thiên An ánh mắt rơi vào một trong những cô gái, nhỏ giọng : “ Sa Mạn”

Nữ tử gọi là Sa Mạn, thân hình hơi cao một chút, nhưng đường nét trên thân người rất thuôn dài và mềm mại, toàn thân phát ra một thứ mỵ lực vô hình không thể kháng cự được.

Gương mặt nàng rất sáng, cặp mắt như mắt mèo một màu xanh như nước biển, lộ vẻ vừa thông minh vừa lãnh đạm, nhưng cũng đượm một vẻ gì đó lười biếng, phảng phất như chán chường với sinh mệnh.

Trên bàn chất đầy những trân châu và ngân phiếu, đám người này đánh bạc quả thật đơn giản mà nhanh chóng, chỉ dùng ba hột xúc xắc, điểm số ba con sáu dĩ nhiên là ăn cả bàn, 4 5 6 cũng không nhỏ, 1 2 3 chắc chắn là thua.

Trừ một đôi ra, còn thừa một hột xúc xắc nếu là sáu điểm, cơ hội thắng bàn đó cũng rất cao.

Sa Mạn quăng xúc xắc năm lần liên tiếp, có điều vận may không gọi tên nàng, năm lần đều thua hết cả.

Người làm cái là một gã đàn ông có hơi mập, so với những người bình thường gặp ở trà lâu tửu quán hàng ngày không có điểm gì khác lạ.

Đám người đánh bạc rất lớn, cách ăn thua lại không thấy tinh vi gì cả, đã không ăn gian mà cũng không giở mánh.

Nhà cái đã quăng xúc xắc vào chén, lắc lên tinh tinh một tràng dài, hô lớn: “Mau mau đặt tiền, đặt càng lớn càng tốt.”

Đế Thiên An từ trong áo mình lấy ra một sấp ngân phiếu, ngay lập tức lại làm cho đám người này trợn mắt nhìn một cái, rồi lại dời mắt đi.

Nhà cái hô khẽ lên một tiếng: “Ăn hết.”

Xúc xắc ném xuống chén, hai hột đều là sáu điểm, hột còn lại đang xoay tít. Xúc xắc ngừng lại, nhưng hiện ra là 5 điểm.

Đến lượt Sa Mạn, nàng gieo xuống lại được 3 điểm, thêm lần này nữa số tiền trên người nàng đều không còn.

Nhìn thấy điểm số như vậy, nàng đi đến gần thân ảnh Đế Thiên An, mái tóc dài đen nhánh lay động như sóng biển trong đêm tối, nhìn chằm chằm vào xấp ngân phiếu kia, nói : “ ta muốn mượn một ít”

Đế Thiên An cấp cho nàng toàn bộ, lại từ trong áo mình lôi ra một sấp khác : “ cần nữa không ?”

Sa Mạn nhìn xấp ngân phiều dày cộp trên tay mình lẫn tay y, hỏi : “ tiền thật”

“ Giống như là giả sao?” Đế Thiên An đáp.

Sa Mạn nghỉ ngợi, sau đó cầm lấy đi đến bàn tiếp tục chơi.

Tiền với Đế Thiên An mà nói muốn bao nhiêu cũng có cả, nhất là cái đống ngân phiếu lại càng dể dàng lấy ra, chỉ cần thông qua âm dương độn thì hắn muốn tạo ra bao nhiêu tấm không được chứ.

“ Theo nàng ấy” Đế Thiên An nhìn Sa Mạn đặt tiền hắn lại thả xuống toàn bộ tiền.

Nhà cái nhìn cái đống kim phiếu dày cộp kia, nói : “ ngươi là kẻ ngoại lai, kẻ ngoại lai tiến vào chúng ta cái này đánh cược, liền muốn suy giảm, một vạn lượng bạc chỉ có thể tính một ngàn lượng.”

“ Có thể” Đế Thiên An hờ hững đáp.

Nhà cái lại gieo xúc xắc xuống, lần này như trước vận khí của Sa Mạn lại đứng sai chổ, toàn bộ thua cuộc, nhà cái ăn luôn cái sấp tiền giấy của hắn.

Đế Thiên An lại lấy ra một chồng khác, làm cho đám người trố mắt nhìn.

“ Tiền mà thôi, có gì mà các ngươi nhìn ta như vậy” Đế Thiên An nhàn nhạt trang bức.

Đám người ngậm miệng, tiếp tục chơi lấy, đả người ta không giở mánh, nguyện ý phá tiền bọn họ nói cái đếch gì, đống tiền kia không thể là giả được, bởi kim phiếu trên đó có con ấn của Đại Minh triều đình à, không thể là giả.

Hơn nữa thiên hạ vô song công tử, giàu nứt đổ vách, danh dương giang hồ, sẻ chơi mấy cái trò tiền giả này ư?

Nhà cái tùy tiện gieo xúc xắc xuống, được hai hột hai điểm, gương mặt vẫn tỉnh bơ như thường.

Mọi người thay phiên nhau gieo xuống, người thắng người thua, Sa Mạn được sáu điểm, Đế Thiên An lần này gieo được 5 điểm thu về xấp kim phiếu có giá trị nhỏ hơn gấp 10 lần đống kim phiếu của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK