Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Việt năm thứ nhất, tháng sáu ngày mười.

Một đầu thổ long trải qua bao phủ toàn bộ hoàng cung Đại Việt cũ, thân rồng dựng đứng lên cao năm trăm mét, long đầu uy vũ tràn đầy uy nghiêm hùng vĩ.

Người trong thành, ai cũng không biết khổng lồ như vậy kiến trúc làm sao có thể dựng lên được.

Chỉ biết rằng, ngủ dậy sau một đêm, nó liền hiện ra.

Trong lúc nhất thời đủ loại tin đồn lan tỏa khắp nơi.

Có người nói là thần tích, tiên nhân ban thưởng, Đế vương thần thông, càng có người lại cho Đế Long Hoàng là tiên thần chuyển thế, hoặc là được thần linh phù hộ....

Mà kết hợp với những động tĩnh gần đây xảy ra trên Đại Việt, thì việc Việt Đế có được thần tiên thủ đoạn là thần tiên sống càng để nhiều người tin tưởng.

Từ khi thổ long hiện ra dẫn theo không ít bách tính trong thành thường chạy đến quan sát, nhưng lệnh của Đế vương ban xuống trừ quan viên lâm thời được vào bàn chuyện quốc gia đại sự, còn lại chỉ được phép đứng bên ngoài nhìn.

Trong thành không khí náo nhiệt các trà lâu tửu quán bàn chuyện không dứt, thì ngoài thành cũng chả khác biệt gì mấy.

Gần mấy ngàn cái lều trại dựng ở ngoài thành, từ xa nhìn Long đầu mà bàn tán, hoặc là không ít kẻ đi đến cổng thành, tại nơi đó thấy không ít tội đồ mà Việt Đế trừng trị, ai nấy nghị luận.

Trong mấy ngàn cái lều trại đó, có một cái rất đặc biệc, nó không phải là căn lều xa hoa gì ngược lại hết sức bình thường. Điều làm nó đặc biệc bởi người ở trong đó, Bắc Ly dưới một người trên vạn người Lang Gia quân Tiêu Nhược Phong.

Từ khi Thiên Khải kinh biến, Bắc Ly quân chủ hạ chỉ cho Lang Gia Quân hộ tống các con dân Bách Việt đang chịu cảnh tù đày hay lánh nạn trên đất Bắc Ly đến Thăng Long, ngoài ra nhiệm vụ chính là muốn nghị hòa cởi ra khúc mắt với Bách Việt.

Theo lẽ thường sứ đoàn Bắc Ly phải còn mấy tháng nữa mới đến, nhưng thám báo gởi về việc Sở Hàn Ngô công kích Thăng Long có Trấn Nam quân Tống Khuyết vào đó, lo sợ Việt Đế hiềm khích cũ mà không buông tha cho Bắc Ly, cho nên Tiêu Nhược Phong đi trước muốn đem ân oán hai bên lắng xuống.

Nhưng khi vào thành diện kiến thì bị Việt Đế cho đuổi ra, Tiêu Nhược Phong mang trong mình sứ mệnh nào đám trở về, ở lại ngoài thành tạm dựng lều trại nghỉ ngơi, nhưng thực tế chính là chờ viện thủ đến trợ giúp.

“ Người khác sợ để nữ nhân họa lộng triều cương bêu danh xử sách, còn hắn thì cho luôn nữ nhân vào triều làm quan, này còn mở một ngày làm lễ tôn vinh, nói y hôn quân không sai, nói y bạo quân cũng không sai, nhưng nói y là kẻ ngu ngốc thì không phải à, y quả đúng là cái khó lường” đi theo Tiêu Nhược Phong mà đến, một đường hộ tống đến bây giờ Diệp Khiếu Ưng ngồi tại lều trại trong, nghi hoặc.

Khi đến đô thành hắn cũng thu thập được không ít thông tin, biết được Bách Việt biến pháp, việc Xích Mi Long Xà xưng Đế không quá gì lạ nếu hắn có thực lực như y cũng chả khác gì, cái hắn kinh ngạc khó hiểu đó là một loạt biến pháp của y ban ra.

Quân vương ai không kiêng kỵ và càng rõ việc trầm mê nữ sắc, từ Hạ quốc đến nay bao nhiêu triều đại suy vong có bóng dáng phụ nữ đây. Trụ vương sủng Đát Kỷ mà họa loạn triều cương,Chu U vương vì Bao Tự phóng hỏa đùa chư hầu....

Nhưng nơi này về mặt sủng nữ nhân thì vượt qua hết thảy những hôn quân trong cổ sử kia. Nhưng nói Việt Đế là kẻ ngu ngốc thì Diệp Khiếu Ưng không tin, bởi không một kẻ ngu ngốc nào mà có thể sáng chữ, có thể đại lượng biến pháp, có thể ẩn nhẫn 14 năm và trong thời gian ngắn quật khởi một cái nước nhà đã diệt vong được.

“ Một người có thể khai chữ, lập pháp, xây dựngĐại Việt trong ngắn ngủi, diệt đi hơn 800 vạn đại quân, hả là kẻ điên ư?” Lang Gia Quân cầm chén trà lên uống một ngụm nhìn qua lều trại, trong mắt thấy được tường thành Đại Việt trong sắc trời về chiều.

“ Là! Những biến pháp của y nhìn thì không hợp lẽ thường, trái luân phải đạo trung nguyên các nước, nhưng có thật hay không thời gian sẽ trả lời tất cả. Ta có dự đoán, không lâu nữa một vị bá chủ mới của trung nguyên lại ra đời” Cơ Nhược Phong chậm rãi tiếp lời.

Hắn ý kiến lại trái ngược với Diệp Khiếu Ưng, nhìn nhận vấn đề lại khác cùng tầm nhìn lại xa hơn, những đạo biến pháp của Việt Đế ban ra hắn cũng thu thập sơ qua mặc dù nhất thời còn chưa rõ, song hắn lại không cho đó là những việc làm ngu ngốc, một số trong đó lại có lợi cho tầng lớp bách tính rất nhiều.

Hắn vốn đã phân rõ rạch ròi với Bắc Ly, song chuyến đi với Tiêu Nhược Phong thì lại lấy cá nhân bằng hữu quan hệ. Hơn nữa hắn cùng cần đến nơi này và sắp xếp lại Kim bảng của mình, đại lượng cao thủ đã chết và không ít kẻ còn sống ở trong thành này.

“ Không sai! Đại Việt dưới thời của Việt Đế sớm muộn cũng quật khởi, một cái Trịnh Trang Công khác lại hiện ra, là khởi đầu cho loạn thế hay là chung kết loạn thế đây?” Lang Gia Quân hớp một ngụm trà ý vị sâu xa nhìn về đầu rồng cao lớn kia.

Xích Mi Long Xà cường thế về vũ lực khác với Trịnh Trang Công biến cường Trịnh quốc, nhưng về mặt nào đó lại giống hệt nhau. Cả hai đột ngột mang sức mạnh thần bí, dù là Chu thiên tử lẫn các chư hầu đều bị lẫn át phong mang.

Nhưng Y hiện giờ so với Trịnh Trang Công còn đáng sợ, bởi y có được lực lượng đủ sức diệt một cái quốc gia. Mang trong mình sức mạnh đó, một khi Đại Việt lớn mạnh rồi, y có an phận thủ thường không?

Với sức mạnh của Y cùng Đại Việt loạn thế mới hiện ra, là chiến loạn do Đại Việt khơi dậy hoặc là bằng sức mạnh khiến người kinh sợ kia kết thúc chiến loạn đây?

Tiêu Nhược Phong không rõ, cũng giống như rất nhiều người trong thiên hạ hiện giờ cũng vậy.

“ Ta có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo” Cơ Nhược Phong hỏi.

Cách hắn một cái bàn, quỳ ngồi trên bàn sập Lý Tâm Nguyệt biết rõ vị bằng hữu này của mình muốn hỏi gì, nói : “ là đầu rồng kia”

“ Là!” Cơ Nhược Phong nhẹ gật đầu.

Lý Tâm Nguyệt có mặt ở đây là nhận được tin Bắc Ly sứ đoàn đến và bị đình ở bên ngoài, dù sau cũng là người quen đến nên nàng cũng đến gặp gỡ một chút, đem chén trà đặt xuống, đại não nhớ lại một đêm kia.

Hai ngày trước vào rạng sáng, nàng còn đang ở tẩm cung bên trong nghỉ ngơi liền cảm nhận được xung quanh xảy ra dị tượng, cùng với Lạc Văn Quân tỉnh lại đi ra ngoài thì phát hiện trên bầu trời là một trương Thiên Trạch đồ to lớn.

Thiên Trạch Đồ bao phủ toàn bộ hoàng cung, đứng tại Thiên Trạch Đồ chính là Việt Đế Thiên Trạch.

Các nàng thấy từng khối thân rồng bằng đá được Thiên Trạch Đồ thả ra, rồi được khống chế ghép nối thành bây giờ Đế cung.

“ Ta đã đáp ứng hắn không được nói ra, chỉ biết là các ngươi không tài nào nghĩ đến mà thôi, hắn đã không phải là phàm nhân có thể vọng nghĩ” hồi ức nhanh qua đi, Lý Tâm Nguyệt thở dài trả lời.

“ Ta nghe người dân đồn, Thiên Trạch từ người mọc ra hai cái song long, trong hoàng cung có một con hắc long điều này cũng là thật” Diệp Khiếu Ưng tiếp lời hỏi.

Lý Tâm Nguyệt nói : “ trong hoàng cung có hắc long ta chưa thấy qua, nhưng song long của hắn thì ta đã thấy tận mắt.”

“ Long vốn chỉ là trong truyền thuyết càng khó mà mọc ra được từ người, chỉ e là thủ đoạn của y! có lẽ là Luyện Khí Quyết của y biến ảo mà ra” Ngẫm nghĩ một lát Tiêu Nhược Phong lên tiếng.

Lời này ra rất được nhiều người đồng tình.

“ Lấy cái vô hình luyện thành hữu hình, vật ngưng như thật, thiên hạ này trừ y ra liền không ai có thể làm được.” Cơ Nhược Phong thở thán.

Tiêu Nhược Phong nói : “ Tâm Nguyệt, ta có một chuyện muốn nhờ”

“ Là Bắc Ly!” Lý Tâm Nguyệt nói.

Tiêu Nhược Phong gật đầu : “ Ta muốn nhờ cô giúp đỡ, để ta có thể một lần tiếp kiến”

“ Ukm!” Lý Tâm Nguyệt gật đầu, nàng đến nơi này thực ra cũng đã có lòng muốn trợ giúp Tiêu Nhược Phong.

Lý Tâm Nguyệt và Lôi Mộng Sát quen nhau trong giang hồ, Lý Tâm Nguyệt là truyền nhân của Kiếm Trủng, vốn chỉ chìm đắm trong kiếm thuật nhưng Lôi Mộng Sát lại có khí hướng với thiên hạ, cho nên bà đi theo Lôi Mộng Sát đánh tới Thiên Khải thành.

Thật ra Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, Bát Trụ Quốc gì đó, Lý Tâm Nguyệt đều không để tâm, trong lòng chỉ có Lôi Mộng Sát. Thế nhưng người đàn ông đó đã chết trận trên sa trường khi dẹp loạn mối họa Loạn Bát Quân.

Cuối cùng Lý Tâm Nguyệt lựa chọn đứng về phía Lang Gia Quân, cho đến hiện giờ nhận lời trợ giúp hắn, tất cả chỉ là vì Lang Gia Quân là bằng hữu duy nhất trong cuộc đời của Lôi Mộng Sát, chỉ thế mà thôi.

“ Đa tạ” Tiêu Nhược Phong cảm kích nói.

Lý Tâm Nguyệt lắc đầu : “ giúp ngươi vào thì có ích gì, quan trọng là người kia”

Đám người rõ ràng, lấy bọn họ công lực tất nhiên có thể xâm nhập vào vương cung, nhưng xông vào chỉ sợ chọc giận vị kia, hiềm khích của hai nước còn chưa hết làm như vậy thêm phản cảm, không thành lại bại.

Cho nên cả đám mới chờ Lý Tâm Nguyệt viện thủ, nhưng cả bọn cũng rõ ràng kẻ quyết định sau cùng mới chính là người kia.

Bất quá chưa đến cuối cùng Tiêu Nhược Phong cũng không từ bỏ.

“ Ta hiểu, nhưng có những chuyện không thử làm sao biết được đây” Tiêu Nhược Phong trả lời : “ đành phiền cô rồi”

Lý Tâm Nguyệt tung người dẫm chân thoát khỏi lều trại, sau đó hướng vào bên trong cổng thành mà đi.

Tiêu Nhược Phong, Diệp Khiếu Ưng, Cơ Nhược Phong cả ba người theo sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK