Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này đám gia nhân trong phủ viện, một số kẻ có võ công xem được đả chạy đến, nhưng không có ai dám lại gần cả.

Bởi khí tràng của hai người kia tản ra quá mức đáng sợ, hoàn toàn nghiền ép đám người bọn họ tu vi. Thậm chí một vài kẻ yếu lại gần khí tràng kia, tâm thần máu huyết đều không còn yên được nữa.

“ Hai người này là ai, quá đáng sợ”

“ Trời ạ, ta có lầm hay không các ngươi nhìn kia”

“ Tử Kim Thần Vũ đó là Tử Kim Thần Vũ”

“ Nhiều như vậy, y là ai?”

“ Ta từng may mắn thấy tràng chủ có một cây lông vũ như vậy”

“ Nhiều như vậy, các huynh đệ chúng ta có nên!”

“ Im ngay, ngươi không thấy cái sân viện kia cũng bị bọn họ phá nát à, không muốn mạng ư?”

“ Tràng chủ đến rồi, tránh ra”

“ Mau tránh ra”

Một nữ lang thần thái cao ngạo, nàng đẹp tới mức dị thường, hầu như có thể so bì với Loan Loan từ phía sau một cái hành lang bước nhanh đi, đám gia nhân nhìn thấy đều cung kính cúi đầu nhường chổ cho nàng ta.

Thương Tú Tuần chẳng hề quan tâm đến sự tồn tại của những gia nhân, ánh mắt rơi vào hai cái thân ảnh phía xa, con mắt toát lên quang mang, trong lòng cũng không yên tĩnh như mặt ngoài được.

Phong cách trang điểm thanh nhã nhẹ nhàng càng làm gương mặt xuất chúng và làn da phơi nắng ánh lên màu đồng của nàng thêm nổi bật, tràn đầy vẻ khỏe mạnh và sức sống thanh xuân.

Hai hàng lông mày rậm càng làm đôi phụng nhãn ấy thêm phần thần bí, đôi mắt của nàng đẹp mà sâu thẳm giờ đây hiển lộ chấn kinh, khiếp sợ lẫn nghi hoặc.

“Tử Kim Thần Vũ!!”

Đại não thầm hô lên, khi chứng kiến các căn lông vũ tím vàng trên tay Thiên Trạch cũng để cho Thương Tú Tuần không tài nào bình tĩnh nổi, thậm chí từng có suy nghĩ giết người kia.

Nếu không phải vũ lực cách biệc, chỉ e nàng đã sớm hạ lệnh một tiếng cho người xông lên thu lấy rồi.

Phải biết thứ này chính là trân bảo, một căn thôi cũng đủ nhấc lên họa sát thân diệt tông diệt phái. Giờ nàng cũng đã hiểu được phần nào hai cường giả đánh nhau rồi, mười phần là vì thứ kia.

Chỉ là bọn họ vì sao mà đến đây? Lẽ nào là vì lão già kia thu được để bọn họ biết được rồi dẫn đến đây ư?

“ Tiểu nữ là Thương Tú Tuần tràng chủ của Phi Mã mục trường, không biết hai vị tiền bối quang lâm có điều sai sót, mong hai vị lượng thứ cho”

Hoa viên tan nát, hai luồng khí thế khổng lồ đè ép, cộng thêm những thanh âm mà nàng nghe được, cũng đủ biết hai kẻ kia đáng sợ như thế nào.

Cho nên Thương Tú Tuần mới mềm dẻo, nàng biết rõ với hai cường giả cấp bậc này đám hộ vệ của mình hoàn toàn chỉ là phế vật, một khi lên chính là đưa mạng. Trước ném đá dò đường rồi tính sau.

Dù rằng nàng đối với chính thân sinh phụ thân có hận qua, chỉ là nếu y chết đi đối với bản thân lẫn Phi Mã Mục Trường cũng là tổn thất lớn. Nàng cũng rõ ràng nhiều năm nay Thiên Hạ Hội vì sao lại kiêng kỵ chổ của nàng. Chưa kể tràng chiến đấu hiện giờ liên quan đến Tử Kim Thần Vũ, một khi xử lý không khéo chính là bị các thế lực lớn đến vây giết à!

May mắn cho Thương Tú Tuần, tràng chiến này rất nhanh bị dừng lại, không nói chính xác là bị dời đi. Bởi một trong hai cái, chính kẻ nắm giữ Tử Kim Thần Vũ lại dời đi mất, để cho kẻ kia lập tức truy theo.

“ Chạy! mơ tưởng” Hướng Vũ Điền thấy Đạo Thánh lại vô liêm sĩ đào thoát trên bầu trời, hắn cười lạnh đề thân cướp theo sau.

Thiên Trạch sợ chạy ư? Thực ra hắn không muốn gây thêm chú ý cùng náo động nơi này, lại thêm tiếp tục đại chiến xuống thì chỉ sợ Phi Mã Mục Trường cũng tai họa, Thiên Nhân cường giả vũ lực chính là có thể đồ thành.

Một khi Tà Đế vận dụng lực lượng của mình chỉ sợ Phi Mã Mục Trường cũng chịu tổn thất nặng nề, Thiên Trạch có tâm muốn thu thế lực này vào túi làm sao lại để cho nó chịu tổn thất lớn được.

Một mặt khác Tà Đế cao thủ như vậy hắn cũng muốn biến thành tay chân của mình, việc này cũng cần giữ trong bí mật.

Thiên Trạch một đường dẫn dụ Tà Đế ra một cái hoang vắng chi địa, dừng lại : “ ngươi có vẻ chậm đấy”

Tà Đế lạnh lùng nói : “hừ! giao đồ của bản tọa ra. Bản tọa cho ngươi thống khoái, bằng không ngươi cùng đồng bọn của mình nhận lấy thảm khốc kết quả”

Thiên Trạch đáp : “ cái gì là đồ của ngươi, nó vốn thuộc về ta. Đây không phải là thứ mà ngươi có thể sở hữu”

“ Đã vậy thì chết đi” Hướng Vũ Điền lạnh lùng quát, khí tức trên người bùng nổ, khí kình từ người hắn bắn mạnh ra tứ phía hình thành phong bạo quét ra.

Vất vả thu thập là để cho mình ngày sau, bây giờ nhìn đồ rơi vào tay kẻ khác, Hướng Vũ Điền không tức sao? Hắn chính là Tà Đế, ấy vậy mà Ma chủng bị mất Tử Kim Thần Vũ bị lấy, trước giờ còn chưa chịu nhận thua thiệt qua như vậy.

Kẻ phía trước tuyệt đối không thể sống, hôm nay bằng mọi giá hắn cũng phải diệt trừ.

“ Hừ” Đế Thiên An hừ một tiếng, thần lực thả ra.

“ Ầm!!”

Hướng Vũ Điền gương mặt biến sắc, cả thân hình như bị kìm kẹp, thân thể lúc này như một tòa thái sơn đè lên, vô tận áp bách đè nén, để cho thân thể hắn chùng xuống, áp lực đè nén lên đề cho mặt đất bên dưới lẫn lân cận sụp đổ.

Điều này để cho hắn kinh ngạc, phải biết hắn thông qua thần vật mà đạt đến Thiên Nhân cường giả, cảnh giới này có thể còn nhỏ yếu ư? Tại hắn bùng nổ ra toàn lực, lại bị kẻ kia áp chế, điều này không kinh ư?

Hết thảy mọi thứ bao trùm trong u ám sắc màu, đè ép hết thảy mọi lực lượng của Tà Đế sở ra.

“ Phốc!” Hướng Vũ Điền phun ra một ngụm máu tươi, cả người giống như ngọn nến trước gió sụp đổ, thân thể như sung rụng rơi xuống mặt đất bên dưới.

“ Bại dưới Vô Sắc Giới Thần Lực của ta ngươi nên vinh hạnh” Thiên Trạch đã cướp đến chổ của Tà Đế, vừa nói xong lập tức không cho hắn thêm cơ hội bắt đầu công kích linh hồn gieo xuống cấm chế.

“ Ngươi…” Tà Đế kinh thốt, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc hoang mang lẫn không cam lòng khi mình bại một cách khó hiểu và nhanh chóng, chỉ là rất nhanh sau đó hắn liền không nghĩ được nhiều nữa.

Mặc cho hắn chống cự thế nào, linh hồn hắn vẫn không thể phản kháng trước Thiên Trạch công kích, cuối cùng trở thành một cái tử trung nô bộc.

“ Ngươi! Không sao chứ?” lúc này Thương Tú Tuần thấy hai cái cường giả kia rời đi liền đến An Lạc Ổ, rát nhanh phát hiện được thân phụ trọng thương trong người dò hỏi.

“ Phốc!” Lỗ Diệu Tử ho khan một ngụm máu, nhẹ lay đầu : “ không chết được”

Thương Tú Tuần hỏi : “ hai kẻ vừa rồi là do ông dẫn đến”

Lỗ Diệu Tử ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.

“ Kẻ vừa rồi lấy đi Tử Kim Thần Vũ có phải là Đạo Thánh?” Thương Tú Tuần nghĩ lại cái tên bắt mắt nam tử y phục, nàng có nghe qua thịnh danh của y, dò hỏi.

Lỗ Diệu Tử lại gật đầu : “ không sai! Thiên hạ có thể từ tay Tà Đế lấy đi Tử Kim Thần Vũ cũng chỉ có Đạo Thánh!”

“ Tà Đế! Hướng Vũ Điền! không phải hắn đã chết rồi ư?” Thương Tú Tuần kinh ngạc, nàng làm tràng chủ lấy buôn bán ngựa làm chính, làm ăn với triều chính với giang hồ cho nên các thế lực trên trung nguyên vẫn hay biết.

“ Y là giả chết! lần này bị Đạo Thánh đến tìm ta mà dẫn ra. Hắn khổ sở tính toán lão phu nhiều năm bị Đạo Thánh phá, còn chiếm thứ hắn thu thập bấy lâu.” Lổ Diệu Tử chậm rãi trả lời con gái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK