Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà pháp trường trên nhưng vẫn không có bình tĩnh, gần mười ngàn vũ lâm quân vòng quanh Lý Hàn Y làm thành một vòng, từng điểm từng điểm hướng vào phía trong ép tới gần trứ.

Lý Hàn Y một kiếm phá không, trực bức thiên tử cổ họng, là là nghịch thiên tội, vũ lâm quân nếu là bỏ qua nàng, như vậy Tạ Lăng Vân cũng chỉ tử tội khó trốn thoát.

Nhưng là Kiếm Tiên có thể giết bao nhiêu người? Ngày xưa Lý Tâm Nguyệt có thể một kiếm phá trăm giáp, Lý Hàn Y thân là Kiếm Tiên, dưới cơn nóng giận có thể hay không giết chết mấy ngàn người?

Tạ Lăng Vân do dự, Vũ Lâm quân chậm rãi đi về trước đẩy tới. Lúc này, vẫn không có rời trường Tề Thiên Trần đi xuống, hắn ngăn ở Vũ Lâm quân cùng Lý Hàn Y trung gian.

Tạ Lăng Vân lập tức vẫy tay tỏ ý bọn binh sĩ dừng lại, Tề Thiên Trần thân là Khâm Thiên Giam Giam Chính, quan chức mặc dù không coi là bao cao, cũng tuyệt đối là Thiên Khải thành trung nhất nhân vật lợi hại một trong.

Tề Thiên Trần chỉ nói một câu nói: “Lấy sáu ngàn thiết giáp đổi bệ hạ hứa một lời, Tạ tướng quân cảm thấy có đáng giá hay không?”

Tạ Lăng Vân sau khi do dự một chút, gọi tới truyền lệnh quan: “Truyền lệnh xuống, ba quân tránh lui, trở về doanh”

Lúc này Lý Tâm Nguyệt đã sắp mất đi thần trí, Tề Thiên Trần đi tới, khẽ vuốt Lý Tâm Nguyệt trán, đem chân khí độ vào trong thân thể của nàng. Lý Tâm Nguyệt từ từ tỉnh lại.

Tề Thiên Trần hỏi: “Mới vừa rồi Lang Gia vương đối với ngươi nói cái gì?”

Lý Tâm Nguyệt lắc đầu, không đáp.

Tề Thiên Trần cũng không có tiếp tục hỏi, đứng lên từ từ hướng về phía pháp trường đi ra ngoài.

Lý Hàn Y đở dậy Lý Tâm Nguyệt: “Mẹ, đi Tuyết Nguyệt Thành còn là Kiếm Mộ?”

Lý Tâm Nguyệt lắc đầu một cái: "Đi Lôi gia bảo."

Lý Hàn Y ngồi ở thảo lư cửa, nhớ lại những thứ này chuyện đã qua, năm ấy nàng mang mẹ trở lại Lôi gia bảo, có thể Lý Tâm Nguyệt lại không có cho phép nàng đi vào, mà là một người vào đi gặp một người.

Kia là Lôi Mộng Sát em trai, Lôi Mộng Thần, cũng chỉ là Lôi Vô Kiệt thúc phụ, đến nổi nói cái gì, Lý Tâm Nguyệt kết quả có hay không thấy Lôi Vô Kiệt, Lý Hàn Y nhưng không biết. Chỉ biết là Lý Tâm Nguyệt lúc đi ra đem một quả lệnh bài giao cho nàng, nếu có hướng một ngày, Lôi Vô Kiệt có tư cách, liền đem mai lệnh bài giao cho hắn trong tay.

Kia là một quả hoàng kim chế tinh mỹ lệnh bài, phía trên chạm trổ một con phụt ra phụt vô ngọn lửa cự long.

Lý Tâm Nguyệt cuối cùng hay là trở về đến Kiếm Mộ, ở nơi đó vượt qua trong đời cuối cùng một đoạn thời gian. Pháp trường ngày đó, nàng đã bị trọng thương, dựa vào Tề Thiên Trần độ đến nàng trong cơ thể kia cổ tiên thiên cương khí mới miễn cưỡng còn sống.

Thật ra thì nàng cũng không phải là không phải không chết, Tề Thiên Trần nếu có biện pháp cứu nàng mười ngày, tự nhiên cũng có biện pháp cứu nàng mười năm. Nhưng là Lang Gia vương tại bên tai nàng nói câu nói sau cùng kia, Lý Tâm Nguyệt lại không thể nói cho Tề Thiên Trần.

Nàng tại Kiếm Mộ Kiếm Tâm Nhai ở mười ngày, kia là nàng cùng Lôi Mộng Sát gặp nhau địa phương, mười ngày sau, Lý Tâm Nguyệt nhắm mắt bình yên rời đi.

Nàng cùng Lôi Mộng Sát quen biết với giang hồ, nàng là kiếm mộ truyền nhân, vốn là chỉ say lòng với kiếm thuật, có thể Lôi Mộng Sát lại có thiên hạ chi chí, cho nên nàng theo Lôi Mộng Sát đi tới Thiên Khải thành.

Thật ra thì cái gì Thiên Khải bảo vệ, tám trụ nước, nàng một chút cũng không quan tâm, nàng quan tâm chỉ có Lôi Mộng Sát, có thể người đàn ông này nhưng chết ở trên chiến trường.

Cuối cùng nàng lựa chọn đứng ở Lang Gia Vương bên này, không tiếc cùng Minh Đức Đế quyết liệt, cũng chỉ là bởi vì Lang Gia vương là Lôi Mộng Sát cuộc đời này bằng hữu duy nhất, chỉ như vậy mà thôi.

Lý Hàn Y lấy ra kia mai lệnh bài, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve, ánh trăng như nước, soi ở trên tay của nàng, cái tuyệt thế Kiếm Tiên đột nhiên cảm giác được có chút giá rét, nàng xoay người, phát hiện nàng đệ tử, giống vậy cũng là em trai nàng Lôi Vô Kiệt vẫn đứng ở nơi đó, sắc mặt trầm ổn, an nhàn.

Hết thảy cũng là số mệnh a. Lý Hàn Y nhẹ giọng thở dài, đi về phía trước mấy bước, đem lệnh bài trong tay bỏ vào Lôi Vô Kiệt trong tay.“ Là mẹ lệnh bài, từ nay về sau liền truyền tới ngươi trong tay”

Lôi Vô Kiệt nói hắn lần đầu tiên luyện kiếm, là thấy Lôi Oanh sử xuất một kiếm, mới biết kiếm đẹp, từ đây muốn học kiếm. Song tại hắn rất nhỏ lúc còn rất nhỏ, cũng đã cầm lên qua kiếm.

Khi đó, hắn cùng cha mẹ cùng với chị ở tại một tòa rất lớn trong thành trì, cha tổng là đi ra ngoài, mẹ cũng không thường tại nhà, chị thường ở trong viện luyện kiếm, lúc nhàm chán liền kéo còn nhỏ hắn cùng nhau luyện kiếm.

Lúc ấy thì có một kiếm này đâm ngang, còn nhỏ hắn khí lực rất nhỏ, duy nhất có thể sử dụng cũng chỉ là một kiếm này đâm ngang. Cho nên khi Lôi Vô Kiệt nhắc tới Tam Tài kiếm thời điểm, Lý Hàn Y cũng đã biết hắn đả nhận ra mình thân phận.

Lý Hàn Y lại nói tiếp : “Ngươi liền là vừa đảm nhiệm Thiên Khải bốn bảo vệ, đông phương vị, Thanh Long”

Lôi Vô Kiệt lặng lẽ nhận lấy lệnh bài trong tay: “Mà Lôi Vô Kiệt, định không phụ lòng mẫu thân sứ mạng”

Đế Thiên An nhìn Lôi Vô Kiệt tiếp nhận lên bài, lớn tiếng nói : “ tiểu đệ số ba, xong chưa tránh chổ cho lảo đại ngươi làm việc”

Đột nhiên thanh âm vang lên, khiến cho hai người giật mình kinh ngạc bọn họ lại không phát hiện ra còn có Đế Thiên An ở nơi này. Lý Hàn Y đem bảo kiếm của lớn giọng nói : “ Cút ra đây”

“ Ra thì ra, Hàn Y cần gì phải nóng” lời vừa dứt trước mặt nàng mười mét một hình thái cực đồ màu xanh lam hiện ra.

Lý Hàn Y lạnh giọng hỏi: “ Ngươi đến từ lúc nào?”

“ Vừa hay nghe được hết mọi chuyện” Đế Thiên An cầm trên hồ lô rượu uống lấy, Lý Hàn Y thực lực đả là Thiên Nhân cảnh người thường muốn qua mặt nàng cơ hồ là không cách nào, nhưng Đế Thiên An tu luyện Ẩn Dật của Đạo Gia hòa hợp vào mảnh không gian che đi khí tức, hơn nữa cảnh giới của Đế Thiên An còn cao hơn cả nàng thời toàn thịnh hắn đả là vượt qua Thiên Nhân cực hạn đả là Tiên Nhân.

Gần nửa năm hấp thu thiên địa linh khí lẫn trong người máu huyết sức sống kinh người, hơn nữa hắn còn nội thiên địa bên trong, nhiều như thế trợ lực thương thế của hắn cũng đả khôi phục.

“ Lảo đại, ngươi đến tìm ta sao?” Lôi Vô Kiệt gãy đầu lên tiếng.

“Ngươi là nam nhân tìm ngươi làm gì, tiểu hài tử đi chổ khác chơi đi” Đế Thiên An phẩy tay thân ảnh xuất hiện bên cạnh Lôi Vô Kiệt, đạp một cước vào mông hắn đem hắn té lăn xuống đất.

“ Ngươi không đi trêu hoa ghẹo nguyệt của ngươi, đến chổ của ta luyện kiếm làm gì” Lý Hàn Y nhìn đệ đệ mình té trên mặt đất gãy gãy đầu một hồi rồi đi, đem mắt dời qua thân ảnh Đế Thiên An đột nhiên thân ảnh lùi về sau mười mấy bước khi thấy một cái tay vươn đến mặt nạ mình, ngay khi lùi lại thân kiếm nhanh như thiểm điện đâm đến.

“ Chỉ muốn xem nàng dung mạo mà thôi, đâu cần phải động kiếm như vậy” Đế Thiên An thân ảnh dời đi, thân ảnh ngồi lên bàn cờ vây phía trước ánh mắt nhìn về thiên không thấy được một đạo kiếm khí hiện ra đem mây mù cắt đi.

Lý Hàn Y mày nhíu lại, từ trước đến nay chưa có người nam tử nào dám mạo phạm bất kính với nàng cả, mà tên thiếu niên phía trước này lại chẳng để kiếm tiên nàng vào mắt, ừ thì đánh không lại nhưng nàng bối phận còn hơn hắn một tầng đây, lạnh giọng nói : “ Xem ra ta đánh giá thấp độ háo sắc của ngươi, đến ngay cả ta ngươi cũng dám trêu chọc, cho rằng Lý Hàn Y này sợ ngươi sao?”

“Chúng ta đánh cược đi” Đế Thiên An chậm rãi nói.

“ Cược” Lý Hàn Y bị hắn đột ngột dời chủ đề cũng sửng sốt.

Đế Thiên An đứng dậy đi đến trước người nàng chỉ còn cách năm bước dừng lại : “ Ta đứng im cho nàng chém, tuyệt không động thủ, cũng sẻ không dùng ngạnh công, nếu một kiếm nàng không giết được ta say này mỗi lần gặp ta không cho phép nóng giận, hơn nữa không có người ta muốn nhìn dung nhan của nàng”

“Được, là ngươi nói” Lý Hàn Y cười gằn lên, đả đối phương muốn chết nàng cũng chiều lấy, cho dù tên này thủ đoạn thông thiên đi nữa dám để nàng chém cho rằng nàng không dám xuống tay sao.

“ Được ra tay đi” Đế Thiên An còn chưa nói xong chữ đi thanh kiếm Thiết Mã Băng Hà mũi kiếm đả lạnh lùng xuyên thủng lồng ngực hắn “ phốc” một tiếng vang lên máu tươi chảy ra.

Lý Hàn Y hừ lạnh một tiếng nói : “ Đây là ngươi muốn chết, cũng đừng trách ta”

Đế Thiên An ánh mắt thoáng qua quang mang, âm thanh khó nhọc lên tiếng : “ trước khi ta chết, ta có thể may mắn nhìn dung mạo ngươi không, chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK