Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày sau, tái ngoại, Mặc Bắc đại mạc nơi.

Chiều tà buông xuống, mênh mông một mảnh cát vàng, trong cơn gió thoáng qua mang theo không ít cát vàng. Trong không khí đã không còn khô nóng như trước khi sắc trời đã dần chuyển về hoàng hôn.

“ Đạp! Đạp! Đạp! Đạp!......”

Hoang vắng địa phương, vốn dĩ rất ít người qua lại, tại mênh mông cát vàng trên lại xuất hiện hai cái thân ảnh dục ngựa đạp trên cát vàng mà đi.

Một nam một nữ cởi lấy một con bạch mã một đường phi nước đại. Nam khoác khôi giáp cổ đồng sau lưng là một cái trường bào màu đỏ, tay cầm trường thương, dáng người uy nghiêm. Còn nữ mặc lấy một bộ bạch y như tuyết, thắt lưng là một thanh nhuyễn kiếm tinh xảo hợp thành.

Nam trước nữ sau dục ngựa mà đi, cho đến khi ngựa hí vang một tiếng, hai vó cất cao rồi dừng lại trước một cái hồ nước rộng lớn.

Tựa như đường trời một dạng ngăn cảnh hai nơi riêng biệc, một bên là hồ nước phóng tầm mắt có thể thấy được sinh cơ tại đó, còn một bên là khô héo sa mạc thật đúng là kì lạ khu vực.

“ Chính là nơi này, một bên là hồ nước, một bên là bão cát cuồng phong. Chúng ta bị phục kích ở ngay đây. Nhị sư thái và đại ca ta bị mất tích ở chổ này” Thiên Diệc Tuyết mở miệng nói ra nơi mình bị kẻ địch tập kích.

Người bên cạnh nàng chính là Thập Nhất hoàng tử, thân đệ của Anh Tuyết công chúa, từ một chuyến Huyền Quan Nhai đảm nhiệm Vong Xuyên hồ Đệ Nhất Chiến trọng tài xong, hắn cũng trở về biên cương.

Xảo diệu lại nhận ra Thiên Diệc Tuyết gặp nạn trên đại mạc mà trợ giúp, đợi thương thế cô gái này ổn định, hắn hiệp trợ đi đến nơi này, nhìn cảnh sắc phía trước Thân Vọng đại não hiện lên thông tin liên quan, nói : “ Cấm Môn phong xuy bạch cốt lộ, Nguyệt Nha thủy động quỷ thần hành. Xem tình hình, nơi này chính là Cấm Môn trong truyền thuyết biên cương”

“ Ukm” Thiên Diệc Tuyết gật đầu, nói : “ nghe đại ca ta nói, kẻ phục kích chúng ta cũng không phải là yêu ma quỷ quái gì. Tuy bọn họ đến vô hình đi vô ảnh, nhưng quả thực đều là người sống”

“Đến vô hình đi vô ảnh? Nghe có vẻ rất đáng sợ” Thân Vọng suy ngẫm một chút, nghi vấn nói : “sa mạc này nhìn một cái là thấy hết, nếu là người sao có thể làm được”

Thiên Diệc Tuyết giải thích : “ tuy hai mắt ta không nhìn thấy, nhưng tai ta có thể nghe được. Bọn họ giống như rắn hổ mang trong sa mạc, đi lại tự do trong cát. Chỉ phát ra tiếng vang xì xào”

“ Thiên cô nương, đối diện hộ chính là khách điếm Nguyệt Nha. Chúng ta qua đó tra rõ thật hư” Nghe xong Thân Vọng đưa ra chủ ý.

“ Được! Phiền công tử dẫn đường” Thiên Diệc Tuyết đồng ý

Thân Vọng dục ngựa liền đi, ở sau Thiên Diệc Tuyết nghe âm đoán vị theo đó mà đi theo phía sau.

Hai người dục ngựa một thời gian trên sa mạc, dị động phát sinh, có mấy đụn cát truy theo phía sau.

“ Công tử cẩn thận, dưới đụn cát có người. Bọn họ lại đến rồi” Thiên Diệc Tuyết thính âm siêu việt, nghe được thanh âm phát ra từ dưới đất, cất lời nhắc nhở.

Quả nhiên, Thân Vọng nghe được ghìm cương ngựa, bão mã cất hai chân hí vang dừng lại, từ bên dưới cát phóng lên một cái thân ảnh, Thân Vọng nhìn thấy thân ảnh kia tay vỗ nhẹ yên ngựa khinh thân mà lên trường thương vung ra đánh văng đi hắn xuống dưới cát.

“ Vù!!!”

Phục Sa nhân vừa rơi xuống đất lại ẩn mình vào cát, nhưng Thân Vọng đã sớm truy theo một thương đâm xuống, theo nội lực quán chú vào trực tiếp nhấc lên một cơn gió thổi đi cát vàn, làm bụi mù xuất hiện.

Những kẻ này chính là thủ phạm tập kích Thiên Diệc Tuyết vài ngày trước, bọn họ là U tộc Phục Sa Nhân. Tu luyện đặc thù một môn võ công, có thể tại cát bên trong di chuyển, cực kỳ lợi hại.

“ Nếu các ngươi đã đến chịu chết. Vậy thì đừng trách ta không khách sáo” Thu lại trường thương, Thân Vọng biết một kích của mình không có giết được nhưng kẻ kia tất trọng thương, lớn tiếng mà nói xong trực tiếp đem tay vào miệng huýt một tiếng sáo.

Tiếng huýt sáo vang lên không lâu, từ phía sau Thân Vọng một chi quân đội dục ngựa mà đến tiếp ứng.

“ Đang! Đang! Đang!!”

Từ trong bụi mù, từng tên Phục Sa Nhân lao lên, cầm trên tay loan đao một mặt xích hồng không cho viện quân đến kịp công kích Thân Vọng, có điều đều bị trường thương đánh văng đi.

Ngay lúc này, Thiên Diệc Tuyết vị trí, mặt cát bên dưới bắt đầu xoay vòng và lún xuống, đột ngột hai tên Phục Sa Nhân lao lên dùng nguyệt đao chém đoạn chân ngựa, theo cả hai dưới cát di chuyển tạo thành một cái hố khiến ngựa bị lún xuống.

“ Ba!” Thiên Diệc Tuyết vỗ nhẹ yên ngựa khinh thân mà lên, vừa nhảy lên phát hiện hai kẻ bên dưới theo sau đồng thời hươ nguyệt đao từ hai phía quét qua, trong ngắn ngủi nàng khinh thân tại không trung ngã người né được.

“ Đang!!”

Theo tay Thiên Diệc Tuyết một tay nắm lấy thắt lưng nơi, Hoa Ngữ kiếm được rút ra, dưới nàng một kiếm xuất, một đạo kiếm khí trực tiếp đánh ra va chạm vào nguyệt đao, một kích xuống đánh văng đi hai kẻ kia.

Hai Phục Sa Nhân bị rơi xuống lại như mấy tên Phục Sa Nhân công kích Thân Vọng bị đánh lui, như cá xuống nước một dạng lặn mất tăm.

Thân Vọng thấy đám người này lợi hại, lập tức khinh thân mà đến gần Thiên Diệc Tuyết, khả năng nghe âm đoán vị của cô nương này quả là bất phàm, chỉ cần hai người liên hợp một chổ, chờ đợi viện quan đến trực tiếp đem đám người này giết.

“ Vù vù vù vù!!” thấy hai người kia tụ lại, Phục Sa Nhân dưới cát biến chiêu, từ bên dưới vận công đem cát vàng đẩy lên trên năm đến sáu mét, quấy thành một cái cột khói mù khó mà phân ra được cái gì bên trong.

“ Ầm!!”

Một thanh âm không nhỏ vang lên từ phía sau hai người, chỉ thấy đám quân tiếp viện của Thân Vọng phái đến, bất ngờ tại dưới đất phát sinh một cái nổ lớn, rồi cả thân hình mất thăng bằng ngã xuống cái hố đất, tại khói mù bụi bặm bên trong bị bốn cái Phục Sa Nhân giết chết.

Khói bụi lặng dần xuống, người chết ngựa chạy ra, bốn tên Phục Sa Nhân cầm nguyệt đao từ sau áp sát hai người.

“ Hây!!” Thân Vọng quan sát sự tình không ổn, cấp tốc đưa ra phản ứng, tay cầm trường thương vận khí tụ vào thương, khinh thân mà nhảy đến, mủi thương lóe lên kim sắc quang mang, theo tay Thân Vọng đâm vào bụi mù.

“ Keng!!”

Một tiếng thanh thúy vang lên ngay sau đó, bụi mù bị thương khí hất lùi về sau để lộ ra một tấm lưới lớn từ cao trùm xuống.

Thì ra động tĩnh phía trước chỉ là hư chiêu mà thôi, Phục Sa Nhân lợi dụng bụi mù để che khuất tầm mắt. Rồi nhờ đó có được cơ hội bố trí tấm lưới lớn này, chỉ cần trùm xuống được hai người kia, chẳng khác nào là cá mắc lưới cả.

“ Xuy!! Xuy!!”

Chính ngay lúc tấm lưới lớn từ trên cao được hai Phục Sa Nhân trùm xuống Thân Vọng cùng Thiên Diệc Tuyết, từ một phương một vệt như lưu tinh xẹt qua, nhanh như thiểm điện lóe lên giữa sa mạc.

“ Phanh! Phanh!”

Hai Phục Sa Nhân chỉ lo để ý đến con mồi bên dưới, chờ cả hai phát hiện được không đúng, đồng tử đã mở lớn khi thấy được một cái đầu rồng to lớn hiện ra, không cho bọn hắn cơ hội, trực tiếp xuyên qua thân thể, đào thành một cái lỗ máu.

Bốn tên Phục Sa Nhân nhìn thấy cảnh tượng này, phát hiện được một cái thân ảnh đang lao đến mình. Liền biết không thể ở lâu, phóng người nhảy xuống mặt cát mà ẩn nấp đi.

Nhưng cả bốn người đều không ngờ đó là, từ cái thân ảnh trên cao kia bắn ra chín cái vệt quang mang, theo sau mà đến trực tiếp xuyên vào cát bên dưới.

“ Aaaa!!” thảm thiết tiếng la vang lên không lâu, chỉ thấy đã nhập thân dưới cát, Phục Sa Nhân bốn gã lại bị lôi ngược lên trên, thân trên bị như roi quấn chặt, các đốt xích như lưỡi đao cắt vào thân thể, hơn nữa còn bị một cái đầu rồng hung hăn cắn xé thân thể.

“ Phanh!!”

Cực kỳ tàn nhẫn máu tanh hiện ra ngay sau đó, chín cái đầu rồng đem bốn tên Phục Sa Nhân xé thành từng mảnh, huyết nhục tứ tung rơi trên cát, máu tươi đỏ thẫm thấm ướt mặt cát vàng.

“ Là hắn!” Thân Vọng bị động tĩnh kia làm cho giật mình, đảo mắt nhìn qua liền nhận ra được cái thân ảnh ra tay giải trừ nguy hiểm cho bản thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK