Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian lại qua đi, đám người Mặc gia ai về chổ cũ.

Thiên Minh đứng ra tố chuyện xấu của Như Sương lấy lại được đồ của mình, đầy mặt tươi cười, thịt gà cũng thơm hơn so với thường ngày.

“Chị Như Sương, làm sao thế? làm như ai thiếu tiền chị không bằng” Thiên Minh mặt đầy ý cười trêu tức Như Sương.

“ Đồ gian manh” Như Sương thầm mắng, tiểu tử này ngày thường nào gọi mình bằng chị gì cả, bây giờ lại thay đổi ngay.

“ Được rồi! hôm nay tiện thể ta dạy luôn con một bài học” Thiên Trạch dời đi chú ý, lại lấy ra trong không gian một cái lọ thủy tinh.

“ Thủy tinh” Tuyết Nữ, Xích Luyện chờ đám người thấy thứ này liền nhận ra.

Như Sương nói : “ lẽ nào ông muốn dạy tôi cách chế tạo ra nó ư?’

“ Chúng ta, ai cũng chỉ sống một lần duy nhất” Thiên Trạch không vội trả lời, nói sang chuyện khác : “ chúng ta chỉ là những cái bóng thoáng qua trong trời đất. Tuy nhiên, chúng ta lại có thể làm được bất cứ điều gì. Nếu... chúng ta biết cách sử dụng thời gian một cách hiệu quả”

Lời dứt Như Sương cùng đám người yên lặng suy ngẫm.

Mấy cái thống lĩnh Mặc gia tại gian nhà trong vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài, nghe được lời này ai nấy gật đầu tán đồng.

“ Lời này quả thật có đạo lý” Đạo Chích gật gù nói.

Ban đại sư nói : “ thời gian thứ sức mạnh vô thường nhất đất trời, đứng trước nó bất luận ai cũng trở nên nhỏ bé vô cùng”

“ Thời gian ư?” Như Sương lẩm bẩm.

Thiên Trạch lại ngưng tụ mười lăm cục hình tròn tựa quả trứng gà, từng quả bay vào trong bình rồi chất đầy bình, sau đó hắn hỏi : “ theo con, cái bình này đã đầy chưa?”

Như Sương gật đầu : “ đầy rồi”

“ Chuyện đơn giản như vậy mà, tất nhiên là đầy rồi” Đại Thiết Chùy ở xa nói.

Từ phu tử vuốt râu nói : “ ngài ấy muốn nói gì chứ”

“Thời gian, bình, đá” Cao Tiệm Ly nghiền ngẫm.

Thiên Minh thấy Thiên Trạch đưa mắt nhìn mình, suy nghĩ nói : “ nếu không có nắp thì nó chưa đầy, còn có nắp thì nó đầy rồi”

Thiên Trạch cười không nói, lại phất tay, lần này những hạt đá vụn nhỏ hơn bay vào đem các lổ nhỏ xen kẻ giữa các hòn sỏi chen kín, hỏi : “ bây giờ thế nào?”

Như Sương quan sát rồi nói : “ đầy rồi”

Thiên Minh nói : “ vẫn như câu trả lời cũ”

Thiên Trạch không nói, lại phất tay cách không hấp đồ vật, lần này không phải đá vụn nữa mà là đất nhỏ, theo hắn khống chế tràn vào bên trong bình, đem nhỏ bé lổ hổng chèn hết thảy.

“ Bây giờ?” Thiên Trạch hỏi.

Như Sương mặt lúc này đỏ lên, hiển nhiên hai lần trả lời sai khiến nàng hơi quê, giận dổi mà nói : “ rốt cuộc là muốn nói gì, sau cứ thần thần quỷ quỷ thế?”

“ Đáp án của con đây?” Thiên Trạch không để ý hỏi.

Như Sương nói : “ cái bình này đã đầy thế kia rồi làm sao mà đem đồ bỏ vào được nữa cơ chứ! tất nhiên là đầy rồi”

Thiên Trạch lại lấy ra một cái bình rượu, mở nắp đổ xuống.

“ Ah!” Như Sương kêu lên một tiếng, mặt càng đỏ hung.

Thiên Minh nhìn nhãn châu đảo tròn một cái.

“ Đúng là... đúng là... không nghĩ ra mà” Đại Thiết Chùy lắp bắp một hồi nói.

Cái Nhiếp nói : “ kích cở khác nhau giữa các vật dẫn đến chúng luôn có khoảng hở trống, các vật nhỏ hơn có thể lèn lỏi vào trong đó”

Ban đại sư, Từ phu tử, Đoan Mộc Dung, Cao Tiệm Ly, Đạo Chích, Cao Nguyệt cùng nhau gật đầu.

“ Chỉ là việc này thì có liên quan gì đến với thời gian?” Cao Nguyệt hỏi.

Đám người không trả lời mà đem mắt nhìn về ngoài sân, yên lặng chờ câu trả lời.

“ Bây giờ, cha muốn con xem cái bình này là cuộc sống của con. Những quả tròn lớn đại diện cho những thứ quan trọng, gia đình, sức khỏe... và đam mê của con. Những hòn đá cuội nhỏ hơn cũng là những thứ quan trọng khác, chẳng hạn như binh khí, y phục, món ăn...Còn những hạt cát là những thứ khác nữa, những thứ nhỏ nhoi”

“ Và nếu con để cát ngay vào trong bình đầu tiên thì sẽ không còn chổ cho những thứ khác nữa. Trong cuộc sống này cũng vậy, nếu con dành hết thời gian và sức lực vào những thứ nhỏ nhặt. Con sẽ không còn thời gian cho những thứ thật sự quan trọng”

“ Hãy chú ý đến những điều quan trọng, hạnh phúc thật sự của con. Hãy bỏ những quả tròn lớn vào trước, đó là những thứ rất quan trọng. Hãy sắp đặt lại sự ưu tiên của con, vì những thứ khác chỉ là hạt cát mà thôi”

Như Sương yên lặng nghe, sau đó đầu nhỏ gật đầu giờ này nàng đã hiểu ra hết thảy dụng ý của cha mình.

“ Hóa ra là vậy à” Đạo Chích đám người thốt lên.

Đại Thiết Chùy nói : “ nếu như ngay từ đầu nói ra có phải không tốt hơn sau, làm sao lại vòng vèo một hồi lâu, thật khiến ta đầu óc quay mòng mòng cả”

Cái Nhiếp nói : “ mỗi người đều có cho mình một cái bình thời gian riêng, quan trọng là sắp xếp nó như thế nào mà hợp lý. Bài học này rất nhiều người đều không hiểu, kiến thức trong đó uyên thâm vô cùng.”

Đoan Mộc Dung tiếp lời : “vẫn nghe y tài trí kinh quỷ thật, hôm nay quả không sai chút nào”

“Thế nào đã hiểu chưa?” Thiên Minh nghe xong trang một bộ đã hiểu nói : “ nếu không hiểu, Thiên Minh đây có thể giảng lại cho”

“Có gì là ghê gớm chứ, còn không phải là sắp xếp sự việc ư? chuyện này từ nhỏ ta đã biết rồi, cần gì ông ta dạy chứ” Như Sương ngạo kiều nói.

Thiên Trạch cười nói : “ Như Sương thật là giỏi”

“ Hừ” Như Sương hừ một tiếng, quay mặt đi chổ khác, nội tâm vì lời khen kia mà vui sướng không ít.

“Đêm nay chỉ đến đây thôi, ngày mai ta bắt đầu chính thức dạy con” Thiên Trạch chậm rãi cười nói, từ trong cơ thể câu thông lấy Thần Ma Thái Cực Đồ.

Từ bên trong bay ra vô số hộp quà lớn nhỏ chồng chất đến trước Như Sương.

“Đây là quà từ các anh chị em con hay tin con tồn tại. Trừ Phù Tô cùng Thiên Minh ra ta đã thu mỗi đứa đủ 12 năm sinh thần cho con, thế nào, có vừa lòng không?” Thiên Trạch cười nói, lại đem một tấm khăn vải lau đi đôi tay mình.

Như Sương mắt tỏa sáng lên, sau đó cười híp mắt nhìn Thiên Minh.

“ Đúng rồi, con phải về xem mẫu phi thư tín đã” Thiên Minh lập tức kiếm cớ chạy ngay đi.

Tuyết Nữ cười nhẹ khi thấy Thiên Minh tháo chạy.

“ Tên gian manh, được lắm, được lắm” Như Sương lẩm bẩm, thầm tính toán với tiểu tử kia, nhưng trước mắt là đem túi gấm thu hết lễ vật vào, sau đó ánh mắt chú ý đến cái Thiên Trạch kia, hỏi : “ đó là gì?”

Lời này rất để nhiều người tò mò, theo Việt Đế cường đại thì những sự tích y làm ra rất được mổ xẻ, trong đó các món thần binh trở thành thế gian này hàng đầu binh khí, một trong đó Thần Ma Thái Cực Đồ là thứ bí ẩn mà cường đại nhất.

“Thần Ma Thái Cực Đồ! pháp bảo mạnh mẽ nhất của cha” Thiên Trạch giải thích.

Như Sương thốt lên : “Thần Ma Thái Cực Đồ! pháp bảo ư?”

“Phàm nhân rèn đúc binh khí bình thường, pháp bảo là thứ mà tiên thần sở luyện, ta từ khi đại thành Chân Long Thể đã không còn là phàm nhân nữa. Mỗi một Long tử hoài thai 20 tháng, 12 tuổi Thiên Khải cũng là vì thừa kế dòng máu Chân Long của ta. Thứ lực lượng con sở hữu không phải của phàm nhân, mà là tiên trên trời sở hữu.” Thiên Trạch từ tốn giải thích.

Như Sương im lặng nghe, con mắt tròn xoe nhìn, dù biết cha mình rất cường đại là tiên thần một loại nhưng khi nghe chính miệng nói ra, nàng cũng khó mà bình tĩnh, cùng với đó một cổ kiêu ngạo siêu việt đồng lứa người nảy sinh ra.

“ Nếu như con muốn đại nghĩa diệt thân, thay Mặc gia thực hiện đạo lý Phi Công Kiêm Ái, nếu không phá được pháp bảo bản mệnh của ta, con không thể giết ta được, nhớ kỹ điều này, con gái” Nói xong Thiên Trạch thu lại Thần Ma Thái Cực Đồ bước đi.

Như Sương nhẹ cắn môi, hỏi : “ ông không sợ ư?”

“Ha ha” Thiên Trạch cười lên không chút để ý nào, bước đi.

Xích Luyện suốt từ buổi dạy học của Như Sương vẫn im lặng, lúc này nói : “ cho dù có biết đi nữa, liệu công chúa điện hạ có bao nhiêu bản lĩnh đây chứ? Quên nói cho điện hạ biết, sắc long này rất giỏi đối phó với nữ tử.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK