Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Đỉnh chậm rãihạ xuống tiếp nước, đám người liền nhìn thấy trên thuyền đang có một người nam tử, y cười hì hì nhìn xem đám người.

Người trẻ tuổi này, có 2 cái sợi tóc dài từ trên trán rủ xuống, từ người tỏa ra một luồng phóng đãng không bị trói buộc, chính là Mặc Gia thống lĩnh một trong Trộm Vương Chi Vương - Đạo Chích.

“Tiểu Chích, tại sao là ngươi a!” Ban lão đầu có chút bất ngờ trước sự xuất hiện của thanh niên phía trước

“Làm sao không thể là ta.” Đạo Chíchlập tức có chút không vui, hai tay chống nạnh khó chịu trả lời

“Thủ lĩnh không phải phái ngươi đi Thái Sơn làm nhiệm vụ sao?” Ban lão đầu kỳ quái

Đạo Chích cười hì hì nói: « Nghe nói lão nhân gia trở về, ta bèn về nghênh tiếp nha »

“Ta xem ngươi là nghe nói Dung cô nương muốn trở về, cho nên chạy nhanh hơn thỏ.” Ban lão đầu rõ ràng quen thuộc người thanh niên này tập tính, căn bản không để ý đến lời nói của hắn.

Đạo chích làm bộ mặt lộ vẻ vẻ kinh ngạc nói :“ Thế ư. Ôi, Dung cô nương cũng đến à, đúng là khách quý khách quý »

Lời còn chưa nói hết thân ảnh hắn đã nâng lên khinh công rời đi, chỉ để lại một vệt tàn ảnh sau đó xuất hiện trước mặt Đoạn Mộc Dung, chỉ ở giữa chênh lệch chỉ có không đến một tấc khoảng cách : « Đả lâu không gặp, có nhớ ta chăng ?»

Đoạn Mộc Dung lạnh băng lên tiếng : « Vết thương lần trước của ngươi còn chưa lành khỏi, ta đã cảnh cáo ngươi ít dùng Thần Hành Thuật thì vết thương cũ sẽ tái phát »

Đạo Chích không để ý Đoạn Mộc Dung lảnh đạm lẫn cảnh cáo, liền nói :“Có Y Tiên Dung cô nương ở đây, bị thương cả trăm lần cũng chả sợ »

Ánh mắt hắn thoáng nhìn liềnphát hiện còn nhiều hơn ba người, quay đầu nhìn về phía Cái Nhiếp hỏi : « Vị này là?”

“Để ta giới thiệu một chút.” Ban lão đầu đi tới nói : « Gã mồm miệng liến thoắn này là giặc trộm cắp Đạo Chích »

Đạo Chích tiếp lời : « Dù là giặc trộm cắp cũng là thiên hạ đệ nhất trộm cắp »

Cái Nhiếp nhìn xem hắn, thầm nghĩ nói, nguyên lai hắn chính là trong truyền thuyết trộm khắp thiên hạ vô địch thủ, Trộm vương chi Vương- Đạo chích? So với trong tưởng tượng trẻ tuổi rất nhiều a!

“Cái Nhiếp, đại danh đỉnh đỉnh à” Đạo Chích một cái trừng lớn con mắt.

“Dù là giặc trộm cắp, cũng là thiên hạ đệ nhị trộm cắp” Đạo Chích hơi có vẻ bất mãn phản bác nói.

« Đệ nhị ? đệ nhất là ai ? » Thiên Minh hiếu kỳ hỏi lấy

Đạo Chích nghe được liền đáp : « chính là Thánh Vương Bách Việt »

« Nói mò ! Thánh Vương làm sao lại là trộm cắp chứ ?» Thiên Minh tràn đầy không tin nói, hắn mặc dù ít học kiến thức hạn hẹp nhưng danh tiếng của Thánh Vương như sấm bên tai à.

« Ta chỉ trộm một ít đồ nhỏ, ngài ấy là đem bảy nước quốc khố dời đi ! so với ta càng tặc, ấy vậy mà thiên hạ này ai cũng không tin » Đạo Chích đau thương nói.

Đế Thiên An một bên nghe, da mặt đã dày tuyệt không chút nào xấu hổ.

« Khụ khụ ! » Ban lão đầu ho khan, không muốn để chủ đề này leo thang, hướng về Cái Nhiếp giới thiệu : “Vị này là Cái Nhiếp tiên sinh.”

Đạo Chích hai mắt trợn lên! Hắn từ trên xuống dưới nhìn xem Cái Nhiếp nói: “Cái Nhiếp? Đây chính là đại danh đỉnh đỉnh a!”

“Không dám.” Cái Nhiếp ôm quyền thi lễ, khiêm tốn nói.

Thiên Minh vốn ở đứng sau Cái Nhiệp thân ảnh liền bước ra, hất hàm tạo hình nhìn Ban lão đầu nói : “Lão đầu, sao không giới thiệu ta ?”

“Ngươi là?” Đạo Chích rướn cổ nhìn Thiên Minh bày ra khôi hài tư thế, nghi ngờ nói.

“Đây là” Ban lão đầu cân nhắc Thiên Minh là Kinh Kha con hắn vừa biết lẽ thường sẽ thông báo cho đám người thống lĩnh, nhưng Đế Thiên An đã căn dặn thân thế của nó không thể phơi bày, liền nói : “Chính là một thằng nhóc con do Cái tiên sinh dẫn theo”

Nhưng là Ban lão đầu lại làm cho Thiên Minh nụ cười trên mặt cứng đờ, tức giận không thôi :“Cái gì chứ ?”

Ban đại sư không thèm để ý hắn, tùy ý Thiên Minh ở nơi đó giậm chân.

Đạo Chích đem ánh mắt nhìn về thân ảnh thanh niên bình phàm gương mặt, phía sau cỏng lấy một thanh kiếm hoa lệ sặc sở đứng gần Nguyệt Nhi, liền dò hỏi : « Vị này là ? »

Đế Thiên Anchậm rãi đi đến bên cạnh Đoạn Mộc Dung, trong ánh mắt kinh ngạc của Đạo Chích đem tay luồn vào eo của nàng, kéo vào lòng rồi hung hăn hôn xuống má tuyên bố chủ quyền.

« Ah » Đoạn Mộc Dung đỏ bừng gương mặt thẹn thùng thốt lên, sau đó cúi gầm xuống mặt đất không dám nhìn người khác.

Đạo Chích ánh mắt mở to giống như gương vở nát một dạng, nhìn một màn phía trước để cho hắn thương tâm không thôi. Theo đuổi Đoạn Mộc Dung mấy năm nay, việc hắn ưa thích Đoan Mộc Dung tất cả các thống lĩnh ở Cơ Quan Thành đều biết đây.

Có điều hoa rơi cố ý mà thần nữ vô tâm, nhưng hắn vẫn không từ bỏ. Nhưng Đoan Mộc Dung biểu cảm vừa rồi đã đem hy vọng bóp vở vụn. Nhưng mà hắn không cam tâm à!, đột nhiên nhảy ra một nam nhân không rõ là ai đem Đoạn Mộc Dung đoạt lấy, hắn không tài nào nghĩ ra được.

« Đại bại hoại » Nguyệt Nhi mặt đỏ lên khi nhìn Đế Thiên An công nhiên thân mật với Đoan Mộc Dung trước nhiều người như vậy, chân nhỏ nhanh chóng bước theo hai người bọn họ lên Vân Đỉnh.

« Aiii » Ban lão đầu đi đến bên cạnh Đạo Chích vỗ vai thỏ dài nói : « Tiểu Chích từ bỏ đi, Dung cô nương phương tâm không ở ngươi»

«A iii » Đạo Chích đắng chát thở dài, thân hình cũng nhanh chóng đi lên Vân Đỉnh cả người chán chường, nhiều năm như vậy còn cua không được Đoan Mộc Dung hắn cũng biết mình không nhập mắt xanh của nàng rồi, cũng đã chuẩn bị tư tưởng từ lâu cũng không phải đả kích không đứng lên được.

Đạo Chích ở bên kia lôi kéo từ phía trên rủ xuống một sợi dây xích sau một hồi nge âm thanh tiếng sợi xích kéo lên.

Theo Vân Đỉnh lên cao, mọi người mới phát hiện này vách đá bên trong, dĩ nhiên ẩn giấu rất nhiều bánh răng, đang ở lần lượt có thứ tự di chuyển, chịu đựng toàn bộ Cơ Quan Thành động lực.

“Trên hòn đá kia có chữ, nhưng ta lại không biết” Đột nhiên Thiên Minh phát hiện một cột đá lớn trên đó có mấy dòng văn tự, nhưng lại phát hiện mình cũng không biết chữ.

“Đó là chữ của nước Lổ ngày trước, Mặc Gia tổ sư là người nước Lổ » Nguyệt Nhi lên tiếng giải thích cho thiếu kiến thức Thiên Minh.

“Viết gì chứ?” Thiên Minh hỏi.

“Thế gian nhạc thổ.” Cao Nguyệt thanh âm thanh thúy trong tràn đầy lòng kính trọng

Đạo Chích tuy thương tâm nhưng cũng không yếu hèn thể hiện ra ngoài mặt, vẫn một bộ như thường, đi đến gần Ban đại sư nhỏ giọng hỏi : « Uy, Cái Nhiếp vì sao lại lại ở chỗ này xuất hiện!”

Ban đại sư biết Đạo Chích dời đi hắn vết thương lòng, trang một bộ không sao cả cho người xem, Ban lão đầu cũng không có xé rách nhỏ giọng trả lời : “Hắn là thủ lĩnh mời tới khách nhân!”

Đạo Chích gật gật đầu nhìn Cái Nhiếp bên kia một cái nói: “Tốt nhất đừng để tiểu Cao trông thấy hắn, bằng không thì hội xuất đại phiền toái!”

“Tiểu Cao bây giờ ở nơi nào?!” Ban đại sư mắt thấy phía trước bất động thanh sắc nói.

Đạo Chích trả lời : “Vẫn chưa về!”

“Vậy không phải không sao?” Ban đại sư thần sắc phi thường bình tĩnh nói.

Hiện tại có Đế Thiên An ở nơi này còn không đè được Cái Nhiếp với Cao Tiệm Ly. Thử hỏitrong Mặc Gia này ai lớn nhất, ngoài trừ Cự Tử ra còn ai nữa.

Nhưng là làm hai người không ngờ tới là, bởi vì bọn họ nói chuyện qua tại chú trọng ẩn nấp, cũng không có đặc biệt chú ý tình huống chung quanh, lại bị hiếu kỳ Thiên M inh cho nghe lọt vào trong tai.

Thiên Minh nhảy ra ngoài, phi thường lớn âm thanh lại rất giảo hoạt nói: “A? Hai người các ngươi ở đây nói nhỏ cái gì đâu? Cái kia tiểu Cao là ai vậy, vì cái gì không thể để cho hắn nhìn thấy Niếp đại thúc?”

“Vậy chẳng phải vô sự rồi ư” Ban lão đầu không sao cả, hiện tại có Đế Thiên An ở nơi này còn không đè được Cái Nhiếp với Kinh Kha sao. Trong Mặc Gia này ai lớn nhất, ngoài trừ Cự Tử ra còn ai nữa.

Thiên Minh một lời đem hai cái đang ở trong lúc nói chuyện với nhau người sợ ngây dại, nhỏ bé há miệng, trong chốc lát không biết trả lời như thế nào.

Cái Nhiếp không quay đầu lại, hắn đã sớm cảm thấy động tĩnh sau lưng, chỉ là bởi vì Thiên Minh nói ra, hắn cũng không nhịn được kỳ quái, miệng bên trong nhắc tới tiểu Cao cái tên này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK