Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tân Trịnh thái tử phủ nơi.

“ Oanh!”

Còn chưa đến đại môn của phủ thái tử, Thiên Trạch khống hai đầu xiềng xích xà lao đến đánh vở cánh cửa lớn, gỗ vụn tung tóe bắn ra bốn phía, kèm với đó là đứng gác binh sĩ bị chấn bay qua một bên.

Khu Thi Ma, Bách Độc Vương, Diễm Linh Cơ, Vô Song Quỷ liền xông vào trong.

Thiên Trạch cùng thuộc hạ một đường giết vào, không chút thương sót mạt sát.

Mặc kệ là trường thương hộ thuẫn, vẫn là mưa tên, rơi vào y thân trên, cũng không thể lưu lại bất cứ dấu vết gì, mà quân thủ vệ phủ thái tử càng lúc chết càng nhiều.

Thong thả Thiên Trạch giết vào nội phủ bên trong.

Phủ thái tử binh sĩ không ít và còn có cao thủ do Hàn Cảnh mời chào, chỉ là đêm khuya đa phần không ai nghĩ có kẻ dám vào phủ thái tử công kích, nhất là gần đây trong thành giới nghiêm, bè lũ phản nghịch nào dám hành động như trước.

Mà Thiên Trạch tuy mang theo ít người nhưng thủ hạ yếu nhất đều là Tự Tại Địa Cảnh cao thủ, lấy hắn làm mủi nhọn mà giết nhanh vào, những thanh pháp khí dưới hắn ý niệm điều động mà giết người không kịp trở tay.

Chẳng mấy chốc hàng phòng ngự của thái tử phủ không ngừng bị bẻ gãy.

“ Lên.... lên.... lên cho ta” thái tử Hàn Cảnh trong đêm bị kinh động đã không dám ở trong tẩm cung của mình, hốt hoảng muốn đào tẩu, nhưng chạy không kịp đả thấy kẻ tập kích xuất hiện, hoảng sợ hắn run giọng ra lệnh cho binh sĩ phía trước.

Theo lời Hàn Cảnh đám binh lính một đường như thiêu thân lao lên.

“ Phốc! Phốc! Phốc”

Tàn nhẫn máu tanh hiện ra, mặc kệ đến bao nhiêu người đều bị những đầu xiềng xích xà đập văng phanh thây, Vô Song Quỷ uy dũng lao đến trước không sợ đao kiếm thương tổn tay đấm quyền đá đánh giết từng tên Hàn binh thủ vệ.

“ Ném” Hàn Cảnh hô to lên, ánh mắt hoảng sợ

Lời vừa dứt, tám cái tên binh lính đang thiếp thân bảo vệ Hàn Cảnh hành động, trên tay xích sắt có một đầu vuốt quăng đến cơ thể Vô Song Quỷ, sau đó thành công khóa chặt lấy người hắn cùng song long.

Hoa lửa không ngừng phát sinh theo tám cái binh lính không ngừng xoay chuyển thành một cái vòng tròn.

Hạm Long Trận chính là thứ Hàn Cảnh gọi hiện giờ, là trận hình hợp kích để khắc chế những kẻ muốn xông vào thái tử phủ làm loạn. Bất quá Hạm Long Trận tên thì kêu nhưng mà thực chất lại chẵng làm được gì.

Bởi Vô Song Quỷ tu luyện ngạnh công, đao thương bất nhập, lại thêm có Hỏa Kỳ Lân huyết tôi thể chả khác nào là tường đồng vách sắt, binh khí bình thường làm sao tổn thương được hắn.

Cộng thêm gần sáu trăm năm công lực trong người, chỉ theo hắn dậm chân tụ lực kéo mạnh về, mấy tên binh sĩ đã bị giật ngược lại.

“ Phốc! Phốc! Phốc”

Sáu đạo xiềng xích xà thoát ly, theo ý niệm Thiên Trạch điều động đem tám tên cao thủ của phủ thái tử bị giật lại, đục thủng cơ thể.

“ Ngươi.... ngươi là Xích Mi!”

“ Không.... không thể nào!! không thể nào!”

“Giết hắn! mau giết hắn”

Nhìn cái thân ảnh kia hiện ra phía sau tên to con vạm vở kia, hắn run lẩy bẩy, Xích Mi Long Xà hắn có chết cũng không quên ngài y vào đô thành Tân Trịnh tàn sát, hiện giờ y xuất hiện trước mắt mình Hàn Cảnh làm sao tin chỉ mấy kẻ này có thể giữ được y.

Tám tên thiếp thân binh sĩ đồng loạt tụ khí kéo mạnh, cả tám người đều có tu vị Kim Cương Phàm Cảnh, toàn lực bộc phát muốn đem tên to gan kia kéo chết.

“ Hả?” cả tám người cả kinh lên khi không cách nào lôi được Vô Song Quỷ, càng khiến bọn hắn sợ hãi là trên đầu một cái nguy hiểm khí tức để bọn hắn cảm nhận được đang đến.

“ Phập! Phập! Phập”

Thiên Trạch nhếc môi một tay hạ xuống, theo đó Luyện Khí Chi Kiếm do hắn ngưng tụ như mưa rơi xuống, trực tiếp giết hết đám binh sĩ ở gần Hàn Cảnh.

Hàn Cảnh, càng là nhát như chuột, kinh sợ đem cả thị nữ bên cạnh đẩy đến trước, hắn là muốn kẻ khác chết thay cho mình.

Song hắn không nghĩ đến là đại kiếm do Thiên Trạch khống chế có thể thay đổi quỷ tích, trực tiếp vòng qua cái thị nữ sau đó cắm xuyên vào đất, đem Hàn Cảnh chạy đi giữ lại.

Nhìn thấy càng ngày gần kẻ kia đến gần, Hàn Cảnh run rẩy sợ hãi.

Thiên Trạch đến gần Hàn Cảnh năm bước thì dừng lại.

Hàn Cảnh hoảng sợ thanh âm hô lên : “ Đừng... đừng giết ta”

Thiên Trạch giễu cợt nói: “đường đường là Hàn quốc Thái tử, vị vua tương lai của một nước, lại đi quỳ gối, ngươi đang cầu xin ta”

“ Ta xin ngươi” thái tử thanh âm run rẩy nói : “Chỉ cần tha mạng cho ta, ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi hết”

“ Thứ mà ta muốn ngươi không cho ta được” Thiên Trạch lạnh giọng trả lời, nhẹ nhàng phất tay đem Hàn Cảnh đánh ngất.

Cũng chính lúc này, Phủ thái tử cổng trước.

Một thân huyết y đột nhiên lóe lên rồi xuất hiện ở cửa, chỉ trong chớp mắt đã đi vào bên trong nội phủ thái tử.

Đến trước cửa điện huyết y dừng lại, đưa mắt nhìn đám người phía trước.

“ Ngươi đến chậm rồi” Thiên Trạch nhìn cái huyết y kia cất lời, sáu cái xiềng xích xà đem Hàn Cảnh cuốn chặt, để tránh bị lộ hắn đã sớm đem đôi mắt phong bế.

“Hành động của ngươi còn hơn ta tưởng tượng” Bạch Diệc Phi khen.

Vốn hắn cho rằng Thiên Trạch sau khi thoát khốn sẽ tĩnh dưỡng một thời gian và tụ hội lấy thủ hạ của mình. Chỉ là không nghĩ đến y lại nhanh như vậy làm ra hành động, đó là công kích vào phủ thái tử.

Thái tử là phe cánh Dạ Mộ ủng hổ cho nên sẽ không để Hàn Cảnh xảy ra ngoài ý muốn được, cái hắn bất ngờ đó là bốn tên thuộc hạ của Thiên Trạch lại xuất hiện trong thành Tân Trịnh, cùng với đối phương làm ra hành động để hắn không trở tay được.

“ Xem ra ngươi không thích sự ngoài ý muốn” Thiên Trạch nói

Bạch Diệc Phi nói : “Ta chỉ thích sự bất ngờ”

“Thứ ta đang tặng đây không phải là bất ngờ ư?” Thiên Trạch hỏi lại

“Sự bất ngờ ngoài tầm khống chế sẻ là một tai họa” Bạch Diệc Phi lạnh giọng nói

Thiên Trạch đáp: “ Vậy thì ta có thể cam đoan tai họa chỉ mới bắt đầu”

“ Ngươi đã lấy thứ đồ ngươi không nên lấy”

Thiên Trạch nói : “ Ngươi rất để tâm coi bộ ta lấy đúng rồi”

Bạch Diệc Phi cảnh cáo nói: “Tốt nhất ngươi nên cẩn thận”

Thiên Trạch không thèm để ý.

“Ta biết rất rỏ nhược điểm của ngươi, chúng ta có thể thả ngươi ra thì cũng có thể hủy ngươi bất cứ lúc nào” Bạch Diệc Phi lạnh giọng nói ra, trong lời nói tràn đầy ý uy hiếp cũng nhắc nhở kẻ trước còn đang bị khống chế.

Thiên Trạch cười nhạt không nói.

“ Nếu như ngươi đủ thông minh, ngươi sẻ lấy được thứ ngươi cần” Bạch Diệc Phi nói

Thiên Trạch đáp : “ Nếu như ngươi đủ thông minh thì sẽ không chọn lúc này để mặc cả”

“ Bất cứ thứ gì trên đời đều có giá cả, chẳng hạn như thứ này” Bạch Diệc Phi nói xong đem một cái hắc sắc chai thuốc lơ lửng trước người : “ Tuy ngươi bên người có Độc Vương tinh thông tất cả, nhưng đây không phải là độc. Chỉ cần ngươi làm theo chúng ta yêu cầu, ngươi có thể đạt được thứ ngươi muốn”

“ Ngươi làm sao biết được thứ ta muốn là gì đây?” Thiên Trạch cười nói.

Bạch Diệc Phi chậm nói: “ đây là một thứ gông xiềng không thể rủ bỏ, để duy trì tình hữu nghị yếu ớt của hai ta. Thù hận là thứ vũ khí lợi hại nhất, ta kiến nghị ngươi hãy sử dụng.”

Nói xong Bạch Diệc Phi ném bình sứ đến chổ Thiên Trạch, sau đó rời đi.

Thiên Trạch tiếp lấy, thứ này hắn không lạ gì, 12 năm qua thông qua hai tên nô bộc đem cơm cũng duy trì cho hắn giải dược.

“Chỉ cần ngươi chế phục cho chúng ta một người, cùng giữ mạng cho thái tử, ngươi sẽ có thứ ngươi muốn” Bạch Diệc Phi nói.

“ Người nào?” Thiên Trạch biết rõ còn hỏi.

Bạch Diệc Phi đáp : “ Đến thời điểm ta sẽ thông tri cho ngươi!” nói xong hắn thân ảnh tiêu thất, mấy cái lấp lóe, liền hoàn toàn thoát ra khỏi thái tử phủ.

“ Đi đi! vở kịch đã bắt đầu các ngươi cũng nhập vai đi” Thiên Trạch mang theo Hàn Cảnh xoay người đi vào điện các.

Diễm Linh Cơ, Khu Thi Ma, Bách Độc Vương và Vô Song Quỷ phân tách ra.

Rất nhanh sau đó, phủ thái tử bị trọng quân đuổi đến, Cơ Vô Dạ đầy mặt giận dữ đuổi đến trước cửa thái tử, nhìn thấy Bạch Diệc Phi : “ thế nào rồi?”

“ Bị hắn nắm giữ rồi” Bạch Diệc Phi đáp.

Cơ Vô Dạ đôi mắt hung ác như muốn giết người.

“ Bất quá hắn bị ta khống chế sẽ không dám làm bậy” Bạch Diệc Phi nói tiếp

“ Hừ!” Cơ Vô Dạ cười lạnh : “ nếu không phải hắn còn có chổ dùng, bản tướng quân nhất định phải chém chết hắn mới hả giận được cơn tức này”

Bạch Diệc Phi nói tiếp : “ hiện giờ nhìn thì bất lợi, nhưng thực tế cũng chưa hẳn, nếu tận dụng quân cờ này chúng ta có thể lấy được càng nhiều thứ hơn”

Cơ Vô Dạ trầm ngâm suy nghĩ lời nói của Bạch Diệc Phi, hắn cũng không phải là hạng mãn phu lỗ mãng, nhiều năm nay có thể an ổn đại tướng quân nước Hàn, hắn há là kẻ chỉ biết dùng võ ư? rất nhanh hắn hiểu ra được ẩn ý trong lời nói.

Cục diện bây giờ đích xác bất lợi cho Cơ Vô Dạ khi thất trách để thái tử lâm nguy, nhưng Thiên Trạch bị chế ước sẽ không ra tay với thái tử, thậm chí nếu có cơ hội Cơ Vô Dạ cũng mượn Đạo Thánh danh nghĩa để ra tay với Hàn vương, khi đó thái tử sẽ đăng ngôi thuận lợi.

Mà hắn một phen cứu giá có thể bù lại tội thất trách, còn có thể mượn cớ này đẩy Hàn Phi vào chổ hiểm, sau đó chỉ việc đem Đạo Thánh xử lý nữa là được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK