Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng thời gian Thất Tuyệt sơn trang nghênh đón hai cổ xe ngựa di chuyển vào bên trong sơn trang, liền bị đám thủ hạ chắn lại, nhưng một hồi cũng nhanh chóng được cho qua.

Mặc dù là trời mưa rả rích nhưng bóng người qua lại nhộn nhịp, ở những bức tường đều thấy rất nhiều người tụ tập có những tấm vải che mưa bên trong tiếp tục xây dựng công trình đang dang dở.

Hoặc là những dòng người qua lại tấp nập vận chuyển hàng hóa, thậm chí trẻ nhỏ cũng qua lại, xe ngựa càng vào trong những công trình cao lớn hiện ra càng nhiều, thỉnh thoảng thấy được những công trình lớn không còn làm bằng gỗ nữa.

“ Vô Song huynh tài năng thật khiến người bội phục, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã biến nơi này thành một nơi phồn hoa” Hàn Phi vén rèm che nhìn qua khung xe ngựa thấy dòng người trong trang tán thưởng.

Cả hai vốn di chuyển đến Thanh Y Lâu muốn tra manh mối, nhưng đành thất bại mà về khi người trong trang thông báo, trang chủ cùng đại tiểu thư có việc bận.

Hai người liền biết, đây là nhân gia lấy cớ từ chối gặp mặt khiến cả hai đành quay ngựa rời đi.

Nhưng cả hai cũng không có trở về phủ đệ của mình mà hướng đến một người khác, một kẻ đến từ Bách Việt chi địa. Bang chủ của Thất Tuyệt Đường, trùng hợp khi họ đi đến lại phát hiện một khung xe ngựa của Tử Lan Hiên cũng đi đến nơi này.

“ Ân!” Trương Lương gật đầu, trong thời gian này hắn cũng chú ý đến thế lực mới nổi này, động tĩnh mà Thất Tuyệt Đường làm ra không ít người chú ý, khi mà quét dọn các hắc bang thế lực độc chiếm Tân Trịnh trở thành một cổ thế lực lớn trong thành.

Thêm năm phút di chuyển hai cổ xe ngựa dừng bước tại một căn kiến trúc lớn, kiến trúc chủ đạo đều làm bằng đá, xen kẻ là gỗ lớn.

Từ bên trong xe ngựa Hàn Phi, Trương Lương bước xuống, mà khung xe ngựa còn lại chính là Tử Nữ và Lộng Ngọc.

“ Vô Song huynh!” Hàn Phi tươi cười đi đến bái chào, có điều mặt hắn biến đổi thương tâm lên khi thấy nam tử kia ngó lơ, đi đến gần hai mỹ nhân bên cạnh, ô dù đả bật ra che mưa cho hai người.

“Mỹ nhân quá bước là thiên đại việc tốt, còn tốt hơn là nàng đừng mang theo mấy tên nam nhân đến, ta đính chính một lần nữa, ta tuyệt đối với nam nhân không hứng thú” Đế Thiên An trêu ghẹo hai nữ, che lấy ô dù cho hai người.

“ Vô Song huynh, huynh làm ta thương tâm quá” Hàn Phi đau đớn biểu lộ.

Đế Thiên An cười nói : “ ngoài trời gió lạnh, hai vị mỹ nhân mau vào trong, cho dù nhiễm một chút hạt mưa ta cũng đau lòng”

Tử Nữ lưỡm hắn một cái, khi nhìn Lộng Ngọc thẹn thùng đỏ mặt không dám ngẩng đầu, khẽ nói : “ miệng lưỡi ba hoa, chỉ giỏi lừa gạt”

“ Vô Song huynh” Trương Lương chắp tay thi lễ.

Đế Thiên An cũng bơ hắn luôn tiếp tục che ô cho hai nữ bước vào đại sảnh bên trong, sau đó kéo lấy tay Lộng Ngọc mang nàng rời đi.

Để lại đám người này cho thuộc hạ chiêu đãi, bọn họ xuất hiện ở nơi này chính là hắn phái người qua tiếp đón Lộng Ngọc, đám người Hàn Phi chỉ là nửa đường nhập theo.

Mang theo Lộng Ngọc mặt đã đỏ ứng không dám ngẩng đầu, như thỏ nhỏ chấn kinh khi bàn tay mình bị hắn nắm lấy kéo đi. Kèm với tâm tình xấu hổ, nàng còn kích động mong chờ về sắp xảy ra phía trước, trong lòng nàng không cách nào yên tĩnh được, mãi cho đến dừng lại một gian phòng.

“Cạch!!”

Một tiếng vang nhỏ theo bàn tay Đế Thiên An mở ra cửa, gian phòng bên trong có một cái thân ảnh nữ tử, nàng bận một bộ màu xanh lam y phục, cho người nhìn vào đầu tiên cảm nhận được đằm thắm diệudàng.

Nhất thời Lộng Ngọc ngây ngẩn cả người ra, rõ ràng lần thứ nhất gặp nữ tử này, lại có loại rất là cảm giác quen thuộc cảm giác, bờ môi nàng có chút run run, ánh mắt có chút phiếm hồng khi thấy được bên hông nữ nhân này một khỏa ngọc bội.

Hồng Như ánh mắt không kiềm hãm được rơi xuống lộng Ngọc trên thân. Khi nàng nhìn thấy Lộng Ngọc bên hông khỏa Hỏa Vũ Mã Não lúc, trên mặt lộ ra mừng rỡ.

“ Ngọc nhi, Ngọc nhi" Hồng Như run rẩy kích động chạy nhanh đến ôm lấy.

Tuy lần đầu gặp nhưng nàng có thể khẳng định đây là con gái thất lạc của mình, huyết mạch tương liên, cũng nhịn không được nữa, bắt lấy Lộng Ngọc tay, nước mắt ngấn ra thanh âm có phần kích động lấy.

Hồng Như nước mắt không ngừng tuôn ra, xúc động ôm giữ con gá: “ Con ta, hài tử!!”

Thất lạc bao nhiêu năm con gái, cái kia làm mẹ nàng có thể không đau lòng con cái của mình, Hồng Như bây giờ có thể lần nữa gặp nhau, sao có thể không kích động? Sao không thể vui mừng ?

“Mẫu, mẫu, thân.........” Lộng Ngọc thân hình khẽ run lên, chần chờ gọi ra miệng, cái xưng hô kia trong nội tâm nàng đã không biết gọi bao nhiêu lần, bây giờ có thể gọi lấy.

Giống như Hồng Như, nàng nước mắt như như hạt mưa nhỏ xuống, nhiều năm bận lòng tâm sự cuối cùng đã được như nguyện.

“Ngọc nhi !”Hồng Như nghe được càng thêm kích động, nhiều năm tưởng niệm chi tình, giờ khắc này triệt để bạo phát ra, như nước lũ vở đê mà tuôn rơi.

"Mẫu thân, ngươi thật là mẫu thân, hức hức" Lộng Ngọc cũng không nhịn được nữa, nghẹn ngào cất lời, sau đó lại bắt đầu khóc lên.

Đế Thiên An khép cửa lại chừa lại không gian cho đôi mẹ con này, thân ảnh cất bước rời đi trở về đại sảnh bên trong, không lâu sau hắn nghe được tiếng khóc nứt nở vui mừng của hai người vang lên trong gian phòng.

« Bang chủ của ông, thật đúng là gian thương »

Bước vào đại sảnh, Đế Thiên An từ xa liền nghe được một câu này từ Tử Nữ, hắn đảo mắt một cái liền thấy Đường Thất nhận thư tín của Vệ Trang rời đi đã trở về, y đang bồi tiếp đám người Hàn Phi.

« Khục khục » Đường Thất ho khan, đang định nói thêm đã thấy bang chủ đi ra, vội đứng dậy cùng các thuộc hạ gần đó chắp tay thi lễ.

« Gian thương, có sao? rượu là ta nấu nàng lấy 6 ta lấy 4 còn bảo ta gian thương, ta thật không hiểu ta gian chổ nào? thương chổ nào đây ? » Đế Thiên An khoát vẩy tay cho đám bang chúng hành lể rời đi, thân ảnh đi đến chiếc bàn của Tử Nữ.

« Là huynh đồng ý, giờ hối hận rồi » Tử Nữ cười nói.

Đế Thiên An đem một vò rượu mở ra uống lấy : « Tiền cho nữ nhân của ta, sao lại hối hận chứ, đến mấy khi nàng dời gót ngọc đến chổ ta, hôm nay đặc biệc dặn dò hạ nhân chuẩn bị mỹ thực, hy vọng mỹ nhân ưa thích»

«Trong thời tiết se lạnh, ăn lẩu là tuyệt nhất, hiểu ta đúng là chỉ có Phượng huynh » Hàn Phi lại đem câu cửa miệng quen thuộc nói ra, một tay dùng đũa gắp thức ăn bỏ vào bên trong cái bếp nhỏ lâm thời chế tác, chờ cho than đá không ngừng tỏa ra hừng hực lửa đỏ.

Ngồi tại bàn sập của mình, con mắt cùng gương mặt tràn đầy ưa thích, hắn lại nói : «lại có một vò Anh Hùng Tửu, quá đúng là tuyệt phối»

Tữ Nữ nhìn Hàn Phi thành thạo, hiển nhiên tên phía trước đối với loại món ăn này từng hưởng dụng qua không ít, nàng cũng không quá ngạc nhiên với điều đó, dù sau Hàn Phi cùng với đại tiểu thư Lăng Sương chung đụng không tệ đây.

Trương Lương một bên nhìn Phượng Vô Song nhập tọa, đem lần lượt các món ăn tươi sống bỏ vào nồi đồng, cất lời : « Lẩu là một trong các món ăn của Việt vương đem ra, là món ăn rất được ưa thích ở Bách Việt cùng trung nguyên. Tử Phòng nghe nói hàm chứa đạo lý trị quốc của ngài ấy »

« Ồ! Nói thử một chút nào » Đế Thiên An tràn đầy hứng thú hỏi.

Trương Lương đáp : « Kể từ khi Việt vương chấp chính, cải tổ trên dưới Bách Việt. Bộ máy đất nước hoàn toàn khác với các nước khác. Giống như món lẩu này, phân thành nhiều loại, mỗi loại món ăn là một loại người, không chỉ có hỗn loạn khiến người khó ăn, mà càng thêm mỹ vị. »

Đế Thiên An nghe mà im lặng, hắn làm gì có nghĩ đến mấy cái thứ đó. Thuần túy là đem món ăn này ra, sau đó là để cho đám danh sĩ giống như Trương Lương não bổ lấy.

Hàn Phi tươi cười nói : « Phượng huynh đến từ Bách Việt, lại biết rõ về Hỏa Vũ Mã Não của Lộng Ngọc, thiết nghĩ cũng là từ Thiên Hạ Vô Song thành mà ra. Không biết có thể nói cho chúng ta biết về vị Việt vương đó một chút không ? »

« Quản ngươi nói gì, lo ăn đi!» Đế Thiên An không cho Hàn Phi chút sắc mặt nào nói.

« Ai trọng sắc khinh hữu» Hàn Phi gương mặt đau thương nói.

Tữ Nữ nghe liền biết cái tên kia là muốn mượn nhờ nàng ra sân đây, song mặc dù biết vẫn không có đả động gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK