Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tòa hùng hồn nguy nga ngọn núi bị trời tuyết nhộm trắng.

Tại ngọn núi cao lớn chổ, cách đỉnh núi chừng trăm mét dưới lại có một tòa cung điện, ỷ vào sườn núi mà dựng lên, rường cột chạm trổ, điêu luyện sắc sảo.

Từ trên cao nhìn xuống, cả tòa cung điện bao phủ trong rất nhiều dảy núi, mỗi ngọn núi đều cao mấy trăm mét, mây mù quanh quẩn.

Ai có thể nghĩ đến, này dãy núi bên trong, lại là tọa lạc như thế một tòa không muốn người biết to lớn cung điện.

Lúc này, một đạo ánh kim quang lóe lên giữa nền trắng, như cầu vồng phóng ra, kim quang từ chổ cung điện mà phóng xuất.

“Mấy trăm năm căn cơ, quả thực cũng không là bình thường” Thiên Trạch ngự kiếm mà đi, mở miệng khen lấy.

Bốn trăm năm trước khi hậu duệ của Tề Khang công chạy sang Triệu quốc lánh nạn, sau này thành lập Thanh Long hội thì chọn lấy dãy núi Ngô Câu mà làm nơi tổng đà, ẩn mình trong chổ hiểm trở, gần bốn trăm năm qua xúc tích tài phú ở đây.

Thiên Trạch đã khống chế Bạch Ngọc Kinh cho nên hắn biết chính xác nơi vào, cũng như chổ cất giữ tài sản của Thanh Long hội, hắn dùng nửa ngày để chạy đến, sau đó lấy đi phần lớn tài sản của Bạch Ngọc Kinh, chỉ để lại phần tài sản duy trì cùng phân phát cho các thành viên trong hội.

Viên Tử Hà được Thiên Trạch cấp cho cơ hội để chúng minh năng lực, đó là phối hợp với đám nữ nhân của Thiên Trạch mà quét dọn các thế lực giàu có trên nước Triệu.

Bạch Ngọc Kinh thân phận đặc biệc, võ lực cũng không thấp phối hợp với Viên Tử Hà trợ giúp nữ nhân Thiên Trạch đoạt tài chính.

“ Nơi này cách Triệu đô cũng không xa, cũng nên đến đó” Thiên Trạch lại độc thoại, nói xong lại gia tăng tốc độ.

Phi hành tầm nửa tiếng, Thiên Trạch đã đến Triệu đô.

Hàm Ðan là đô thành của Triệu quốc so với các thành khác thì kiên cố hơn nhiều, so với Đại Lương cũng là một tòa dể thủ khó công.

Con kênh hộ thành cũng sâu và rộng hơn, tường thành lại dày, có cái thế của một người giữ mà vạn người khó phá.

Ngoài thành lại có hai doanh Triệu binh, quân doanh liên tiếp nhau, cờ xí phấp phới, thật làm cho người ta kinh khiếp. Trên thành đầy tiêu binh, kiếm tuốt nỏ căng, không khí rất căng thẳng.

Thiên Trạch bước vào Hàm Đan cửa thành chỉ đổi một tấm mặt nạ khác, thành ra một bộ váy quần lộ ra cơ thể cường tráng, vóc dáng cao lớn khiến cho các nữ tử ven đường cũng phải dừng lại ngắm nghía, không ít cô cũng đỏ mặt thẹn thùng.

Thiên Trạch vừa đi vừa quan sát kinh đô của Triệu quốc, Đại Lương khác với Hàm Đan ở chổ, nơi này ít có những căn nhà lớn như ở nước Triệu.

Còn một điều khác đó là trên đường qua Triệu quốc Thiên Trạch phát hiện nữ nhân nước Triệu có phần nhiều hơn nam giới.

Nguyên cớ dẫn đến việc này Thiên Trạch cũng rõ vì sao, đó là vì gần chục năm trước đại tướng nước Tần là Bạch Khởi đánh Triệu, Triệu quốc bại trận và bị Bạch Khởi chôn sống gần trăm vạn đại quân.

Nước Triệu như quả bóng mà suy yếu, nếu không có Tín Lăng Quân trộm binh phù của Ngụy quốc đem cứu thì Triệu quốc đã bị Tần diệt. Tuy bảo tồn nhưng Triệu quốc cũng nguyên khí đại thương, chết đi trăm vạn quân lính khiến nước Triệu góa phụ nhiều ra.

Thiên Trạch quan sát cùng thu thập thông tin được hai tiếng thì bị phía sau động tĩnh cho chú ý.

Chỉ thấy một đoàn người ngựa đang nép qua một bên, để nhường đường cho một đội ky binh khoảng hơn hai mươi tên lướt qua.

Thiên Trạch cũng đứng qua một bên.

“ Chàng! chàng mau nấp đi! đừng để Nhã phu nhân nhìn thấy” một cái thiếu nử ở gần bên cạnh Thiên Trạch thẹn thùng cùng gấp gấp nói.

“Nấp ư!? Nhã phu nhân là ai?” Thiên Trạch nghi hoặc hỏi

Thiếu nữ giải thích : “ là nữ nhân phóng đãng nhất Hàm Đan này, chàng mà bị phu nhân ta nhìn trúng, nhất định sẽ bị bắt về làm sủng nam”

Thiên Trạch nghe vậy cũng bất ngờ, tuy hắn không sợ nhưng ý tốt của cô gái này cũng không bài xích, đưa lưng nghiêng người : “ bà ta rất có quyền thế ư?”

Nữ tử giải thích : “từ khi chồng bà ta là Triệu Quát chết ở trận Trường Bình, người đàn bà phóng đãng này suốt ngày đi tìm mỹ nam tử, nếu vừa ý thì giữ lại, chàng đứng để bà ta nhìn thấy. Bà ta chính là bào muội Triệu vương”

“Ồ! Vậy Triệu vương không quản ư?” Thiên Trạch dò hỏi.

Thiếu nữ cắn môi, sau đó nhướng chân lên, mặt đỏ hồng lên.

Thiên Trạch hiểu ý cuối đầu xuống nghiêng tai.

“Toàn thành đều có mật thám, đại vương làm sao mà không biết, chỉ vì năm ấy đại vương trúng kế phản gián của Tướng quốc Phạm Tuy nước Tần nên mới dùng Triệu Quát thay cho Liêm Pha, lại không chịu nghe lời can gián của Tướng quốc Lan Tương Như, sai một kẻ chỉ biết nói mà không biết đánh trận như Triệu Quát đem quân đi đánh Tần ở Trường Bình nên mới khiến cho bốn chục vạn hùng binh bị chôn sống. Còn Triệu Quát cũng bỏ thây nơi sa trường, chỉ còn có hai trăm bốn chục người quay về, cho nên đại vương lấy làm áy náy với muội tử lắm, không hề để ý đến việc làm của mụ ta. Vì thế Nhã phu nhân có ảnh hưởng rất nhiều đến đại vương.”

Thiên Trạch hiểu ra : “ cảm tạ! còn không biết phương danh nàng đây?”

“ Thiếp.... thiếp là Như Xuân” thiếu nữ thẹn thùng đáp

Ðoàn người ngựa chầm chậm vượt qua, bỗng nhiên qua đi một nữa liền dừng lại.

Khi mọi người đang kinh ngạc, một tên võ sĩ thúc ngựa đến, hướng một cái thân ảnh cao lớn như hạc giữa bầy gà, nhưng khi đến gần ngựa không dám tiến lên tràn đầy bất an bốn chân không ngừng đạp tại chổ.

Gã binh sĩ thấy tình huống không đúng, bèn từ ngựa đi xuống đi đến phía trước, sau đó hướng gã kia nói : “tiên sinh, phu nhân nhà ta muốn mời sang tương kiến”

Thiên Trạch từ khi thấy đoàn xe ngựa này dừng lại ở chổ mình cũng đã biết là hướng mình đến, cũng không có từ chối nhẹ gật đầu, hướng Như Xuân nói : “ cảm tạ!”

Như Xuân tràn đầy không nỡ, nhưng nàng có thể làm gì được.

“ Trời ơi! Lại bị Nhã phu nhân chiếm lấy rồi!”

“ Nam nhân như vậy bà ấy làm sao không chiếm được”

“ Bị phu nhân ấy nhìn trúng, ngoại hình như vậy khó mà thất sủng được”

Khi thấy Thiên Trạch bước đến khung xe ngựa kia, người dân ven đường nhỏ tiếng nghị luận, nam nữ đều bàn tán kẻ hâm mộ người chê trách...

Thiên Trạch bước đến gần.

“ Hí hí hí”

Mười mấy con ngựa lại bất an, chân không ngừng giở lên tựa hồ kinh sợ thứ gì, khiến cho quân sĩ cảnh giác trấn an, một số thì rút vũ khí chỉ vào bên trong, người dân ven đường lại bàn tán.

“ Chậm đã” Nhã phu nhân từ bên trong cất giọng trong trẻo nói.

Cửa xe ngựa liền thấy ở trong một cái thị nữ vén rèm.

Chỉ thấy một thiếu phụ đang nằm nghiêng trên tấm nệm dài, trông rất nhàn nhã, một tay chống cằm, đôi mắt long lanh đang dò xét người phía trước, đôi chân trắng như tuyết lộ ra, khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng điên đảo thần hồn.

Tai đeo đôi khuyên bằng vàng, mái tóc cắm một cành kim thoa, trên có đính minh châu, người tỏa ra một mùi hương thơm tho. Mặt của nàng càng đẹp, cứ như là tranh vẽ, làn da trắng mịn có pha chút ửng hồng.

Nàng không quá hai mươi lăm tuổi, đó chính là thời kỳ hoàng kim của nữ nhân.

“ Có chuyện gì?” Thiên Trạch lạnh nhạt hỏi, đối với binh khí vây quanh mình không một chút để ý nào.

Triệu Nhã nhìn mười mấy con ngựa lại quỳ gối xuống con mắt tràn lên kinh ngạc, ánh mắt thoáng qua quang mang nói : “ chỉ là trên xe ngựa thấy được tiên sinh bất phàm nên muốn tương kiến, không nghĩ đến lại khiến ta đoán đúng rồi, tiên sinh nếu không ngại có thể quá bước đến hàn xá, ta lấy lễ đón tiếp”

Thiên Trạch nghĩ ngợi rồi gật đầu, nói : “dẫn đường đi”

Nói xong, hắn nhẹ bước một bước đã đi ra mấy mét chỉ để lại tàn ảnh chậm rải tan biến, lại một bước lại qua mấy mét để lại tàn ảnh.

Người ven đường nhìn thấy mà kinh ngạc.

“ Khởi hành!” mà theo Thiên Trạch rời đi từng con ngựa cũng từ quỳ gối đứng dậy, Nhã phu nhân nhìn thấy liền hạ lệnh.

Liền ngay sau đó đoàn kỵ binh tiếp tục di chuyển.

Chừng nửa tiếng,Thiên Trạch tuy đi trước mà về sau được dẫn vào một căn phủ đệ lớn.

Theo Nhã phu nhân xuống xe ngựa dẫn hắn vào một cái lầu lớn trong phủ, theo thị nữ dẫn lên lầu hai.

Hai tên thị nữ mặt cũng thoáng đỏ mời gã ngồi xuống an tọa trên sàn gỗ, dâng trà thơm, rồi lui gót, chỉ còn lại mình gã trong đại sảnh rộng lớn.

Thiên Trạch từ tốn dùng trà, đưa mắt nhìn quanh.

Ðại sảnh bố trí rất thanh nhã, trên tường treo bức tranh, trong tranh toàn là những nhân vật cung đình.

Ở giữa đại sảnh có trải một chiếc thảm lớn, hoa văn hình mây, màu sắc sạch sẽ, khiến cho người ta cảm thấy thư thái trong lòng, bên bức tường là mấy món cổ vật.

Lúc này, hắn phát hiện ra có người khác nhìn lén, không ai khác chính là Nhã phu nhân ở thư phòng phía sau.

Tiếng bước chân vang lên, từng cái thị nữ mang theo đồ ăn thức uống đem ra rồi đặt trên bàn sập cho Thiên Trạch.

Đến khi xong xuôi Nhã phu nhân cũng đổi một bộ xiêm y khác đi ra, so với trước còn táo bạo hơn.

Thiên Trạch cũng không khách khí lẫn e ngại, chậm rãi dùng bửa, thỉnh thoảng thì trả lời mấy câu hỏi của Triệu Nhã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK