Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà không chỉ có Hàn Thiên Lạc mà Lạc Lâu hai người cũng tâm động, hai người là Công Mộ mà vào, nếu như biết được có đường bí mật thuận lợi qua các tầng làm không động tâm cho được.

“ Vậy mau đi thôi!” Lâm Thủy Dao cất lời.

Hàn Thiên Lạc vui mừng gật đầu.

Thiên Trạch không nói chỉ dùng hành động, dẫn đám người đến vị trí bí đạo.

“Ta có chút không rõ, Lâm cô nương vì sao lại trở thành Thủ Hộ Sứ của tầng thứ 4 đây, chuyện này thật khác thường” Lâu Mãn Phong muốn nhân cơ hội rút quan hệ, dò hỏi người trước.

Lâm Thủy Dao bị người nhắc đến, có chút tức giận nói : “ là do tên khốn Mộ Dung Diệp cùng Độc Cô Mạc mà ra”

“ Thiếu thành chủ Mộ Dung Diệp, Kỳ Lân thiếu chủ Độc Cô Mạc ư?” Lạc Thời Thu gãi đầu không rõ.

Thế là Lâm Thủy Dao chậm rãi nói ra cố sự của mình, hiện giờ nàng còn trông cho nhiều kẻ biết được nàng bị Mộ Dung Diệp lừa hôn đây.

Chậm rãi đi trong thông đạo, thanh âm Lâm Thủy Dao trong trẻo ngân vang.

Cố sự bắt đầu từ ba năm trước, Độc Cô Mạc thiếu chủ của gia tộc Kỳ Lân nhất kiến chung tình với đại tiểu thư Lâm Thủy Dao của Mặc Công thành. Mộ Vương Thành ra mặt thay cho gia tộc Kỳ Lân cầu hôn với Mặc Công thành.

Tuy nhiên Lâm Thủy Dao phụ thân không chịu mối hôn sự này, nhưng phía Mộ Vương Thành lại mời một người đến, Lâm Thanh Phong thấy người này từ kịch liệt phản đối cũng hòa hoãn xuống.

Sau khi thương lượng với nhau, hai bên nhất trí chỉ cần Lâm Thủy Dao đáp ứng đến xem mắt, cảm thấy không hợp liền trở về.

Lâm Thủy Dao được Mộ Dung Diệp một đường dẫn đến Cốc Tử mộ, đến tầng thứ 4 Mặc Trì điện thì mới biết mình bị lừa, Độc Cô Mạc không thấy chỉ thấy mỗi một bức tượng đất của y.

“ Ha ha ha” Lạc Thời Thu nghe xong không một chút kiêng kỵ cười lớn: “ Lâm đại tiểu thư e là có năm mơ cũng không ngờ tới, mình dính vào một đám cưới ma. Bi kịch trong bi kịch”.

“Quả đúng là bi kịch” Lâu Mãn Phong thì giữ kẻ thầm nói trong đầu, dù sao chính chủ còn ở bên đây.

Quả nhiên Lâm Thủy Dao không chút sắc mặt tốt, như tòa núi lửa sắp bộc phát.

“ Đừng để ý đến hắn, hơn nữa cũng không tính là bi kịch, bởi không nhờ cuộc lừa hôn này làm sao ta lại có được một cái như hoa như ngọc bảo bối chứ” Thiên Trạch trực tiếp đem tay bắt eo của Lâm Thủy Dao kéo vào lòng.

Vốn đang chực chờ phun trào Lâm Thủy Dao mặt đỏ bừng lên, dù nàng không ngại cùng hắn thân mật nhưng ở đây còn nhiều người à, nhất là ‘bảo bối’ hai chữ kia nghe thật mắc cỡ à!

“ Buông ra, nơi này còn người” Lâm Thủy Dao xẩu hổ, ngượng ngùng nói.

Nhìn Lâm Thủy Dao một bộ xấu hổ ngượng ngùng thoát ra từ lồng ngực Thiên Trạch, Lâu Mãn Phong cảm khái : “ bội phục, bội phục, Đạo Thánh huynh trong thời gian ngắn có thể đoạt được phương tâm của Lâm tiểu thư thật để cho Lâu mỗ tâm phục khẩu phục”

Thiên Trạch không có đáp lại, mang theo Lâm Thủy Dao thẳng về chổ bí đạo.

Theo nhấn vào một khối đá trên vách tường, cơ quan khởi động lộ ra một cái mật thất.

“Thật không nghĩ đến, Đạo Thánh huynh còn nghiên cứu về cơ quan ư?” Lạc Thời Thu mở miệng hỏi, hắn cũng nghiên cứu cơ quan nhưng không tài nào phát hiện ra được cơ quan che dấu nơi này, mà Thiên Trạch lại phát hiện được cũng để hắn phục à.

“ Không quen, nhưng ta có chút thủ đoạn riêng” Thiên Trạch đáp.

Hàn Thiên Lạc quan tâm hỏi : “ Thật có thể xuống Thủy Lao ư?”

“ Uhm! Hàn cô nương có dự định gì sau khi cứu ra mẹ mình không?” Thiên Trạch nhẹ gật đầu rồi hỏi.

Hàn Thiên Lạc thành thật đáp : “ nếu cứu được mẹ ra, ta chỉ muốn cùng mẹ cao chạy xa bay, an ổn một chổ tránh xa thị phi”

Thiên Trạch nói : “ ta biết một chỗ cực kỳ thích hợp cho người lánh nạn, nếu cô nương không chê có thể đến”

“Cảm tạ Thiên đại ca” Hàn Thiên Lạc hảo cảm tăng lên.

Lâm Thủy Dao có chút ăn vị, khó chịu nói : “ đó là chổ nào?”

“ Bách Việt” Thiên Trạch đáp : “ Bách Việt nằm ở phương nam xa trung nguyên, thế lực Mộ Vương Thành không lan đến được”

“ Nhưng Bách Việt đã diệt vong, bị ba nước Hàn, Sở, Bắc Ly thôn tính, nếu ta đoán không lầm Thiên huynh muốn chấn hưng lại Bách Việt, huynh là hoàng thất còn lại của Bách Việt, muốn trở về tất kéo lên chiến hỏa” Lâu Mãn Phong tiếp lời, hắn không có nói hết lời trong lòng, chỉ dừng lại ở đây cũng đủ nhắc nhở Hàn Thiên Lạc.

“ Đúng là bị thôn tính, nhưng chỉ cần ta trở về liền có thể quét sạch đại quân xâm chiếm, lập lại trật tự mà thôi.” Thiên Trạch biết rõ dụng ý của Lâu Mãn Phong lên, tràn đầy tự tin nói : “ đề nghị của ta Thiên Lạc cô nương cứ suy nghĩ, rất nhanh cô sẽ biết được những lời ta nói có nghĩa gì”

Hàn Thiên Lạc gật đầu, tình huống hiện giờ cứu ra mẹ mình mới là quan trọng nhất.

Thời gian tiếp theo bầu không khí rơi vào im lặng, chỉ có tiếng cơ quan vận chuyển.

Dù sau nhóm người trận doanh khác biệc, Lạc Lâu hai người là Công Mộ, Hàn Thiên Lạc bị cưỡng ép làm Thủ Mộ Nhân, Lâm Thủy Dao cũng không khác gì với Hàn Thiên Lạc nhưng nàng hiện giờ chọn cái nam nhân muốn mưu đồ tài bảo, năm người lại ba cái trận doanh khác biệc vì đặc thù nên trộn lẫn cùng nhau.

Qua đi chừng năm phút, tiếng cơ quan dừng lại, cửa đá lại mở ra.

Một hành lang thật lớn chạy dài, phía trước đám người thấy được một cái đại môn phong bế, trên các vách tường có bó đuốc thiêu đốt thắp sáng.

“ Đây chính là đường dẫn đến Thủy Lao tầng 6 ư?” đám người nhẹ giọng nói, đem mắt quan sát xung quanh, ở đây cả 5 người cũng là lần đầu tiên đi đến nơi này.

Năm người lại di chuyển trong thông đạo, đến trước đại môn đã đóng phát hiện ra cơ quan mở đặt ở bên cửa, khi ấn nhẹ chốt cơ quan trên thành tường cửa lớn mở ra.

Phía trước là một cái hàng lang như đúc, có chăng thì lớn hơn và xuất hiện nhiều cái gian phòng có các kim loại dựng đứng, bên trong có các còng xích đính trên vách tường hoặc là các dụng cụ tra tấn, mỗi một gian là một tòa ngục thất.

“Mẹ!” Hàn Thiên Lạc thấy quang cảnh phía trước càng rõ ràng mình đến được tầng thứ 6 Thủy Lao, vội vả khinh thân cướp đến trước tìm kiếm mẫu thân tung tích.

Nhóm người liền đuồi theo sau.

Ngục thất có rất nhiều nhưng lại không có tù nhân nào bên trong.

Chỉ có độc nhất một cái gian ở cuối có hai tên thân ảnh đeo mặt nạ quỷ quái đứng trước.

“ Không muốn chết thì nói cho ta, Tiêu Vũ Đình bà ấy ở đâu rồi?” Hàn Thiên Lạc lúc này vừa giận vừa sợ, một đường đi qua các ngục thất chỉ có nơi này có người, nàng nhanh chóng đả thương hai cái ngục giam, chế trụ một tên hỏi lấy.

“Có bản lĩnh giết ta đi” bị chế trụ áo đen tử sĩ Mộ Vương Thành quyết tuyệt nói, không một chút sợ chết.

“ Đến đây! giết đi!” kẻ còn lại cũng hung hãn không kém.

Tử sĩ Mộ Vương Thành được bồi dưỡng tận trung với Mộ Vương Thành, trung liệt không chút sợ chết.

“ Grac” xương gãy nát vang lên, chỉ thấy hai tên tử sĩ bị vô hình lực lượng bẻ gãy cổ.

Thiên Trạch từ tốn đến gần, một tay đặt lên trán : “ ngươi lúc sống không nói nhưng chết lại khác”

Hàn Thiên Lạc không rõ nhưng biết y có thủ đoạn riêng của mình, đành gởi hy vọng vào hắn, nhỏ giọng hỏi Lâm Thủy Dao : “ Thủy Dao, muội biết huynh ấy đang làm gì không?”

So với Lạc Thời Thu và Lâu Mãn Phong thì hai người Lâm Thủy Dao cùng Thiên Trạch để nàng tin tưởng hơn, dù sau ba năm trò chuyện hơn hẳn vừa mới gặp gỡ Công Mộ hai người, cộng thêm Thiên Trạch trợ giúp nàng cứu ra mẹ mình khiến nàng hảo cảm gia tăng, xưng hô vì thế cũng thay đổi.

“ Không rõ!” Lâm Thủy Dao nhẹ nhàng lắc đầu đáp.

Qua đi ngắn ngủi Thiên Trạch đem tay thu hồi, nói : “ mẹ nàng Tiêu Vũ Đình đã bị Kỳ Thánh mang đi”

“Kỳ Thánh!” Hàn Lâm Lạc Lâu bốn người thốt lên.

Kỳ Thánh hai chữ này cả bốn người đều biết, y cùng với Thư Thánh, Họa Thánh, Cầm Thánh vang danh giang hồ, mỗi người bản lĩnh lớn nhất cũng chính là xưng hào của mình liên quan.

Mà Kỳ Thánh chính là Kỳ đạo, đem kỳ đạo dung hợp với võ công, những quân cờ bình thường trong tay y cũng chính là binh khí giết người không thua gì đao kiếm, hơn nữa kỳ nghệ của y cũng hiếm người có đối thủ.

Y cùng Sở phu nhân được lão Mộ Vương chọn đến Cốc Tử mộ thủ mộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK