Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại ba người không xa một gian phòng đóng kín là ba thân ảnh Thiên Minh, Thiếu Vũ và Thạch Lan nấp kỷ bên trong. Dạ nhập Thận Lâu ba người cũng nhanh trốn đi, khi cơ quan Biên Bức trên Thận Lâu phát động lùng bắt ba người, mò mẫm một hồi xui xẻo thế nào lại nghe được thanh âm của Đại Tư Mệnh, liền vội vả trốn vào một gian phòng.

“Thay đổi thế nào?” Đại Tư Mệnh truy hỏi.

Tinh Hồn đại não nhớ lại tràng cảnh lúc đó : “ sát khí trên người hắn đột nhiên tăng lên gấp bội, hơn nữa không hề nhằm vào Cái Nhiếp, mà lại nhằm vào ta”

“ Lưu Sa dám cả gan đối đầu với Âm Dương Gia chúng ta sao?”

Tinh Hồn giải đáp cho nàng nghi hoặc : “ ta vốn tưởng hắn chỉ khoanh tay đứng nhìn, nhưng xét cho cùng. Cái Nhiếp và Vệ Trang tuy như nước với lửa, song vẫn là tình huynh đệ đồng môn. Tục ngử có câu “ môi hở răng lạnh”. Nếu ta giết Cái Nhiếp trước mặt hắn, khác nào làm Quỷ Cốc mất hết thể diện. Hơn nữa một khi hai thế lực đối đầu nhau bị phía thứ ba uy hiếp. Rất có khả năng chúng sẻ hợp sức để tự vệ”

Đại Tư Mệnh hiểu ra : “ Nếu Tung Hoành bị ép phải liên thủ, cục diện sẻ trở nên nguy hiểm thực sự”

“ Song một khi sự uy hiếp bên ngoài không còn nữa, thì hai phe vốn không đội trời chung, tín niệm trái ngược, tiếp tục sẻ cắn xé tàn sát lẫn nhau”

Đại Tư Mệnh tiếp lời : “ Thế nên, Tinh Hồn đại nhân chọn cách rút chân kịp thời, làm mất đi mối uy hiếp bên ngoài đó”

Thiếu Tư Mệnh vẫn an tĩnh như hồ nước đứng một bên song hành cùng Đại Tư Mệnh,d đôi mắt như hồ thu, khó người biết được rốt cuộc nàng nghĩ gì lẫn muốn gì. Mà đối với Thiếu Tư Mệnh biểu tình, Tinh Hồn đã từ lâu biết rõ hoàn toàn không để ý đến nàng, tiếp tục nói : “Cục thế biến đổi, Âm Dương luân chuyển, ta lui một bước thì có thể đứng ở vị trí của ngư ông. Quan sát trai cò đánh nhau”

“ Tinh Hồn đại nhân quan sát tinh tường, tiến thoái nhạy bén, chuyển nguy thành an khiến người ta bội phục”

“ Hừ” Tinh Hồn khinh thường hừ một tiếng : “ nguy hiểm ư, tay phải của ta đã thụ thương, song vẫn còn giữ được hai phần công lực. Ta cố ý tỏ ra yếu thế là để dụ Vệ Trang rat ay. Nếu hắn khinh địch mà liều lĩnh tấn công, nhất định sẻ bị Hợp Thủ Khí Đạo của ta làm trọng thương”

Đại Tư Mệnh một bên lấy lòng : “ Tinh Hồn đại nhân, quả nhiên suy nghĩ thấu đáo”

Tinh Hồn cất bước di chuyển, lại nói : “ đánh bại đối thủ chẳng qua chỉ là mục đích bên ngoài, chỉ khi hiểu rõ nguồn gốc chiêu thức của hắn thì mới có thể tiêu diệt triệt để. Giống như lúc đó chúng ta không nóng vội mà khử luôn tên tiểu quỷ Mặc Gia kia, là vì thấy trên người nó vốn có thứ không thuộc về nó”

“ Không sai, nó được kế thừa nội lực thâm hậu của Cự Tử tiền nhiệm. Nếu luận về võ công, nó có thể sánh ngang với cao thủ hàng đầu”

Tinh Hồn một tay ngăn lại, dường như phát hiện được thứ gì, cước bộ của ba người lập tức đình chỉ. Trước mắt cả ba người là một ngả tư hành lang, xuyên suốt hành lang phía trước là một gốc đỏ thẩm thân cây, chính là Phù Tang Thần Mộc từ Thục Sơn vận chuyển trở về, rồi bố trí trên Thận Lâu.

Tinh Hồn tay trái nâng lên các ngón tay khẽ động, nội lực lập tức thúc dục, một phần công lực hóa thanh khí tím, giống như hương khói tứ tán khắp nơi, dường như đang dò tìm một thứ gì, các sợi tím làn khí lan tỏa qua các căn phòng gần đó.

“ Trong lần bao vây tiêu diệt Mặc Gia, điều khiển ta bất ngờ chính là tên tiểu quỷ Thiên Minh đó.”

Đại Tư Mệnh tiếp lời cấp trên của mình : “ Xác thực, có thể chống đở được đòn tấn công của Âm Dương gia, còn ra vẻ học được một chiêu Bách Bộ Phi Kiếm, khiến thuộc hạ vô cùng kinh ngạc”

“ Ngươi nên cảm thấy may mắn hơn là kinh ngạc đấy. Theo ta thấy nền tảngg của nó còn quá non yếu, mang trong người nội công thâm hậu lại không biết vận dụng ra sao. Tam Tài Trận đã làm hao tổn rất nhiều nội lực của nó. Nếu không, chiêu Bách Bộ Phi Kiếm đó, uy lực còn có thể mạnh hơn nhiều”

“Nói đến tên tiểu quỷ Mặc Gia này, ta bỗng nhiên cảm nhận thấy một thứ mùi vị quen thuộc ở gần đây. Điều này có nghĩa là sao?” lời dứt không lâu, mội sợi tím nhạt làn khí đả xỏ xuyên qua kẻ hở chui vào bên trong gian phòng của ba người Thiên Minh, thông qua đó Tinh Hồn cũng phát hiện được vị trí ba người.

Ngón tay khẽ động, nội lực thoát ly một trường đồ hình âm dương lập tức hiện ra, không ngừng xoay tròn trước lòng bàn tay. Theo đó các cảnh cửa gian phòng không ngừng mở toang ra, đồng thời trương đồ hình âm dương đả lao đi tìm đến cánh cửa của ba người, chuẩn bị mở ra.

Ngay lúc này một tiếng long hống lẫn áp lực cưc đại, khiến ba người Tinh Hồn xoay người lại thì thấy được luồng Long Du khí khổng lồ phá không mà đến, uy thế mạnh mẽ một đường xuyên qua hành lang dài mấy trăm mét, nhưng không hề tiêu tán, Tinh Hồn cấp tốc vận lên nội lực bảo vệ lấy ba người.

« Crac crac crac » Âm thanh đổ gãy vang lên, chỉ thấy luồng Long Du khí bị vách cửa phía trước cản lại, cộng thêm Tụ Khí Thành Nhận nội lực phía trước, sau đó mạnh mẽ phá vở cửa mà đi, đồng thời cũng kịp giải cứu cho Thiên Minh và Thiếu Vũ.

« Tinh Hồn đại nhân, đây là » Đại Tư Mệnh có chút kinh ngạc dò hỏi, nhanh chóng nghe được Tinh Hồn xác nhân « Hồn Hề Long Du »

«Luồng Long Du khí mạnh quá » Đại Tư Mệnh cảm thán lên tiếng.

Tinh Hồn lâm vào mảnh suy tư « Trên Thận Lâu này, ngoài ta và Nguyệt Thân ra còn ai khác có thể vận Long Du khí một cách thuần thục như vậy . Hơn nữa độ thâm hậu của Long Du lại không hề giống với Nguyệt Thần, lại vô cùng thuần khiết, trừ khi là ... luồng Long Du khí không ổn định, nền tảngg còn non yếu có lẽ nào là của nó»

“ Đại nhân” Đại Tư Mệnh thốt lên.

Tinh Hồn xoay người, nói : “ chúng ta đi thôi”

Ba người rời đi không lâu, gian nhà gỗ gảy vở bởi Long Du khí, từng mẫu gỗ vụn lại bị một cổ lực lượng vô hình khống chế, các mẫu gỗ vụn bị nhấc lên không trung, rồi lại bổ nhập vào gian cửa vở nát, lổ hổng rất nhanh được vá lại, thoáng một cái hoàn toàn liền lại như trước kia, không có một dấu hiệu nứt vở nào.

Ba tiếng trước, Tang Hải thành, một nơi nào đó.

Đêm khuya, ánh trăng dịu nhẹ trong không khí truyền lại mát lạnh hơi gió cùng với tiếng côn trùng kêu vang.Chỉ thấy một thân ảnh nam tử trung niên mặc một thân áo vải, đầu đội một cái có chút cũ nát mũ rộng vành, phía sau là một hình thái cực, bên hông cầm theo một thanh kiếm cước bộ vội vã bước đi.

Người nam tử này chính là Nhân Tông trưởng lão Mộc Hư Tử, thân ảnh bước nhanh qua một tòa cầu gỗ đi đến được nửa cầu chuẩn bị qua hết thì lập tức dừng lại, khi phát hiện ra có mấy thân ảnh chặn lấy phía trước.

Phía trước bốn người đều là một thân Đạo Gia đạo bào màu xanh lam tuổi chừng hai mươi hai ba tuổi mà thôi, lúc này bốn người mỗi người chiếm lấy một cái phương vị chính là Tam Tài Trận lại không có lập tức động thủ.

"Tại sao sư thúc đi mà không nói một lời vậy”

“Lẽ nào không đợi được đến ngày mai sao?”

“ Hahaha” Mộc Hư Tử cười lên một tiếng rồi nói : “ hóa ra là các vị sư điệt, sư thúc có việc quan trọng. Qua mấy hôm nửa sẽ đến bái kiến chưởng môn sư huynh”

“ Nếu ngươi đi rồi, đến khi sư tôn trở về chúng con biết ăn nói ra sao?” Mộc Hư Tử nghe được tên sư điệt chiếm giữ Nhân vị nói, thân ảnh có chút lùi bước một tay đè lên ngực mình, chột dạ nói : “Hiền điệt sao lại nói thế?”

Lúc này tên đệ tử Đạo Gia ở Thiên vị liền nói : “ Sư thúc ngươi lấy cắp mật bảo, đi cầu cứu Tần Quốc, mà không sợ môn quy của Đạo Gia hay sao? "

"Ha ha ha” Mộc Hư Tử cười lên một tràng dài, sau đó “cheng” một tiếng thanh kiếm đã rời khỏi vỏ lạnh giọng nói : “ Thượng đức bất đức, thị dĩ hữu đức (người đức hạnh cao không phô trương cái đức của mình nên có đức) Hạ đức bất thất đức, thị dĩ vô thất đức (người đức hạnh thấp cố tỏ ra mình có đức nên khong có đức). Sư phụ các ngươi ra vẻ đạo mạo trang nghiêm nhưng lại cấu kết với Mặc Gia, sớm muộn gì cũng gây đại họa cho Đạo Gia”

“ Sư thúc, vì Tần quốc mà bất chấp làm càn, các đại môn phái nếu nãy sinh mâu thuẫn há trúng phải kế lấy độc công độc của Doanh Chính . Sư thúc ngươi còn nói giáo cho giặc” Nhân vị đệ tử đáp trả.

“ Nước lớn chẳng qua muốn nuôi nước nhỏ, nước nhỏ chẳng qua muốn thờ nước lớn để được yên. Khiêm nhường thì cả hai đều được tốt đẹp, vì Đạo Gia đây là đạo lý thâm căn cô đế, trường tồn bất diệt. Các ngươi nào đâu biết được” Mộc Hư Tử lạnh lùng lên tiếng.

“ Cheng cheng cheng” Ba âm thanh sắc bén vang lên, chỉ thấy ba tên đệ tử này đả đem bảo kiếm tuôn ra, đem Mộc Hư Tử vây lại.

Mà lúc này một tên đệ tử Đạo Gia khác cũng kịp thời đuổi từ phía sau đến, bốn người trên tay đem mũi kiếm chỉ thẳng thượng thiên một tay đặt ở chuôi kiếm, hợp thành một thế trận khác khép chặt lấy Mộc Hư Tử.

Đại đệ tử của Tiêu Dao Tử, liền nói : “ Sư thúc, những đạo lý ấy người nên nói cùng chưởng môn. Chúng đồ điệt chỉ tuân lệnh sư tôn bảo vệ mật bảo”

“ Các ngươi cứ cố chấp như vậy, thôi được”Mộc Hư Tử đem chuôi kiếm nâng lên giống y thủ thế của bốn người, ánh mắt ngưng trọng nhìn chung quanh bốn cái Đạo gia đệ tử di chuyển xung quanh mình.

Một tay kia vươn ra thủ ấn nội lực tuôn trào, dưới chân một cái càng lớn kim sắc bát quái hiện ra, hiển nhiên hắn biết được bốn tên đệ tử mình đang kết trận gì, mặc dù hắn nôi công hơn xa bốn người nhưng hiện giờ bốn người hợp lực lại khác.

"Cẩn thận Đại Châu Thiên Hành Khí Pháp của ông ta." nhị đệ tử nói xong, nội lực lập tức thúc dục, từ người hắn nhanh chóng xuất hiện một đồ hình thái cực dưới chân đồng thời một dòng văn tự vàng kim như cột trụ xuất hiện, cùng với bốn người hợp thành bát giát vây nhốt.

Chỉ thấy dưới bốn người hợp sức phát động kiếm trận, vậy mà đem Mộc Hư Tử trận pháp diệt trừ. Cả người Mộc Hư Tử khẻ khụy xuống, một tay chống lấy bảo kiếm của mình, đem mắt nhìn bốn người đang di chuyển quanh mình.

Mộc Hư Tử quan sát một hồi, liền tung người nhảy vào một tên đệ tử gần đó, trường kiếm chặt xuống, nhưng đại đệ tử đả né được, thân ảnh linh xảo né đi trường kiếm chống phía trước đở lấy bàn chân của Mộc Hư Tử đạp xuống, đồng thời xảo lực hất y vào bên trong đại trận.

Mộc Hư Tử vừa tiếp đất, một tên đệ tử khác đả nhảy đến trường kiếm công kích, Mộc Hư Tử dùng kiếm gạt đi công kích. Mộc Hư Tửđang chuẩn bị truy kích thời điểm, mặt khác ba cái Đạo gia đệ tử công tới.

Mộc Hư Tử mặc dù là Đạo Gia Nhân Tông trưởng lão, thế nhưng võ công lại không phải tối cao cấp, nếu như là bình thường chiến đấu, Mộc Hư Tử không sợ bốn người này, thế nhưng đối mặt Thiên Cương Kiếm Trận hắn cũng cẩn trọng không thôi.

Tại cái kia Đạo gia cầm đầu đệ tử một kiếm lui Mộc Hư Tử về sau, hắn ba cái Đạo gia đệ tử lập tức đi vào phía sau hắn, tay cầm đồng thời đặt tại hắn sau lưng.

Bốn cái Đạo gia đệ tử, trên thân đồng thời xuất hiện kim sắc bát quái đồ án, sau đó những thứ này đồ án đồng thời tụ tập tại cầm đầu đệ tử trên thân, bốn người công lực lúc này đã hợp lại làm một.

"Ừm." Cầm đầu Đạo gia đệ tử, ánh mắt bên trong tránh qua ánh sáng màu vàng, trên tay trường kiếm càng là quấn quanh lấy Đạo Gia bát quái ký tự màu vàng.

"Phanh." Tuy nhiên Mộc Hư Tử thời khắc sống còn, phát động Đại Châu Thiên Hành Khí Pháp, thế nhưng giờ phút này hắn mặt đúng không là một người, mà chính là bốn người, bốn người này thế nhưng là Tiêu Dao Tử dòng chính đệ tử, tuy nhiên một người so ra kém Mộc Hư Tử, nhưng bốn người thì hoàn toàn không phải là đối thủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK