Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cổng thành bắc, một nhóm người tụ tập.

“ Cùng một lúc ba mặt cổng thành bị ba nước công kích, trong thành giờ này loạn trong giặc ngoài, để xem ngươi chống đỡ như thế nào?” tường thành phía trên, Lý Hàn Y nhìn cách đó không xa nam tử, khó chịu nói.

“ Chi bằng ta cùng nàng cá cược, ta một người thủ thành, như thắng nàng vì ta múa một khúc” Thiên Trạch ngồi trên Ngọc Long Tọa uống một ngụm rượu, quay sang Lý Hàn Y cười nói.

Ba nước đại quân hợp lực công thành, Thiên Trạch đã lường trước sớm muộn cũng sẽ đến, cộng thêm hôm nay náo động trong thành hắn liền biết có kẻ giở trò đằng sau, khiến cho toàn thành bế tắc náo động.

Sau đó thám báo lại truyền về để hắn biết có đại quân đến, sau khi sắp xếp lại mọi thứ hắn đã biết có kẻ dở trò gì, phân phó cho thủ hạ truy giết phản loạn trong thành, còn bản thân thì ra cổng thành nghênh chiến.

Đi cùng hắn còn vài cái muốn chứng kiến việc Đế Vương thủ thành này.

“ Múa cái rắm!” Lý Hàn Y giận mắng.

Từ khi nàng thua trận bị Thiên Trạch bắt đi, kết quả bị hắn đánh mông. Đúng là đánh mông, nàng lớn đến như vậy còn chưa thụ khuất nhục như vậy. Làm sao mà chịu được, nếu không phải đánh không lại đã sớm chém chết tên kia.

Nàng cũng thử đủ cách mang mẫu thân chạy, song đều bị hắn bắt về, mà mỗi lần bắt về chính là đề nàng vừa giận vừa thẹn. Thiên Trạch trở thành kẻ mà nàng muốn giết nhất hiện giờ.

“ Tâm Nguyệt, con gái nàng tính cách cũng quá nóng nảy đi, có nữ tử nào lại mở miệng thô tục như vậy không?” Thiên Trạch không để ý cười nói.

Mấy cái người bên cạnh nghe được cũng muốn cười, đồng thời đối với nữ tử dám mắng chửi Thiên Trạch bội phục không thôi.

Lý Tâm Nguyệt khinh thường, nói : “ ngài khinh bạc nữ nhi ta, còn nói được câu này”

“ Là do Hàn Y tự chuốc lấy, nếu nàng ấy ngoan ngoãn thì ta đâu hạ thủ, hơn nữa ta cũng đề hôn sự, hai nhà chúng ta càng thêm thân, nàng ấy cùng các vị ái phi của ta một chổ, mỹ diệu thay” Thiên Trạch lại nói.

Lý Tâm Nguyệt không nói quay mặt đi.

“ Ngươi nằm mộng” Lý Hàn Y thì trực tiếp rống một câu.

Diễm Linh Cơ một bên cất lời : “ bệ hạ nhà ta là quân chủ một nước, luận dung mạo thực lực tài hoa có chổ nào kém, có người tâm cao khí ngạo à!”

“ Đúng đấy” mấy cái nữ tử phụ ngồi bên phụ họa.

Lý Hàn Y hừ lạnh quay mặt đi.

Lạc Văn Quân một bên hứng thú quan sát, trong thời gian này nàng cũng thích ứng với hoàn cảnh mới, mở miệng : “ thật là buồn thay, bọn họ không biết rằng tử vong lại đang ở ngay trước mặt bọn họ”

Nàng mấy ngày nay ở nơi này nghe và thấy không ít chuyện cho nên biết rõ đám quân nước Sở phía trước, bọn chúng muốn công thành chỉ là không biết rằng bản thân mình đang tiến vào Quỷ Môn quan.

Gần trăm vạn quần hào võ lâm bại trận, Tống Khuyết muốn trai cò đánh nhau ngư ông hưởng lợi không thành, bây giờ nhìn tình thế bất lợi nhưng chi chủ của Đại Việt có lo lắng ư?

Y không lo lắng cùng không đếm xỉa đến nói rõ y không để bất lợi phía trước vào đâu cả, lấy nàng trí tuệ liền phán đoán đại quân tiến đánh hiện giờ đang tiến dần đến thất bại và tử vong.

“ Văn Quân lời cứ như ta là một cái ác ma quái vật vậy đó” Thiên Trạch cười nói.

Lạc Văn Quân nhẹ đáp : “ Không phải ư?”

Thiên Trạch nhẹ lay đầu, đứng dậy phiêu bồng trước Ngọc Long Tọa, sắc mặt nghiêm nghị, nói : “ Linh Cơ, nàng nói nên giữ bọn họ lại làm tù binh hay là giết đây”

“ Giết hay không giết chủ nhân không phải đã lựa chọn rồi ư?” Diễm Linh Cơ đáp

Thiên Trạch nói : “ vậy nàng đoán xem ta muốn giết hay là không giết?”

“ Giết” Diễm Linh Cơ nhẹ nhàng nói.

Thiên Trạch nở nụ cười nhạt, sau đó nhẹ nhạt vùng tay, từ trong không gian của mình hiện ra chín khối Tinh thạch to lớn, dài hai mét rộng một mét, mỗi khối đều có một văn tự Long tộc trên đó.

“ Đây là....” đoạn thời gian này Lý Tâm Nguyệt đã biết được Thiên Trạch vì sao lại có bản lĩnh lấy đồ quỷ thần không biết, hắn cùng đám người hắn tin tưởng có được một thứ có thể tích trữ đồ trong túi hoặc giới chỉ.

Nàng đã thấy qua, nhưng giờ nhìn thấy chín khối ngọc thạch lớn như vậy cùng chạm khắc văn tự khó hiểu, để nàng nghi hoặc không rõ.

“ Văn tự này không giống với Bách Việt, nhìn rất cổ xưa” Lạc Văn Quân suy ngẫm.

“ Hắn muốn làm gì?” Lý Hàn Y nghi hoặc.

Hồ Oánh cau mày : “ Văn tự thật kỳ lạ, không giống với Bách Việt”

Chúng nữ lẫn những người muốn đi xem Việt Đế thủ thành đều đưa mắt theo dõi.

Thiên Trạch vận dụng thần lực, ba cái quả cầu màu vàng xuất hiện rồi xoay tròn, sau đó cùng chín khối Tinh thạch bay lên trời cao.

“ Đây là.... trận pháp” Lý Tâm Nguyệt liền hiểu ra ngay.

Bởi một cái trận pháp to lớn đã hiện ra trên bầu trời, kèm với đó dao động năng lượng to lớn từ chín khối ngọc thạch kia tản ra.

“ Trấn!” Thiên Trạch quát nhẹ.

Chín khối Tinh thạch rơi xuống chín góc của đô thành, sau đó bắt đầu tạo dựng thành một cái lồng hộ vô hình to lớn bao phủ toàn thành.

“Bệ hạ đại ca, vừa rồi là gì thế?” A Tử hiếu kỳ hỏi.

Thiên Trạch nói : “Cửu Long trận, bây giờ xem bọn khỉ xiếc thôi”

A Tử đảo con mắt cười hì hì, lại dành Khúc Vô Dung rót cho hắn rượu đem đến : “ bệ hạ đại ca, mấy khối ngọc kia đẹp như vậy, người còn không? cho A Tử vài kiện”

Thiên Trạch nói : “ ngươi dạo này trộm không ít đồ của ta, ngọc thứ này còn ít”

A Tử tiến đến bóp vai : “ đồ tốt thứ này ai mà chê ít chứ”

Thiên Trạch không nói mà đưa tay lấy chung rượu uống lấy.

“ Có thể thủ vững không?” Phó Quân Sước hỏi.

Chư nữ đưa mắt nhìn.

Thiên Trạch nói : “ nàng sẽ thấy nhanh thôi”

Đám người thấy hắn không có ý định giải thích liền đưa mắt nhìn, song trong lòng đã tin tưởng hết tám phần.

Bởi thời gian qua Thiên Trạch làm bao nhiêu thứ thiên hạ không thể làm được, dựng nên một tượng đài trong lòng bọn họ. Chỉ cần y làm không gì là không thể.

Rất nhanh bọn họ đã được kiểm chứng cái thứ trận pháp mà Việt Đế mới tạo ra kia.

Khi còn ba trăm mét áp thành lúc, từ Hàn Sở Ngô ba nước cung nỏ thủ phát động, ngàn vạn đầu mủi tên lít nhít không đếm hết phóng đến.

Ngoài ra còn có mấy ngàn ngọn lao băng của Tuyết Y Vệ bắn đến.

“ Nấp mau!”

“ Mau nấp đi”

“ Ôi trời ơi”

“ Nhiều tên quá, chừng này là....”

“ Bệ hạ xin người hãy trổ thần uy”

“ Bệ hạ không tránh ư?”

Vô số bách tính trong thành nhìn mưa tên lại bàn tán, và sau đó lại còn bàn tán sôi động hơn thậm chí là thanh âm reo hò khắp thành.

Bởi ngàn vạn mủi tên trút xuống lại bị một lớp tường vô hình cản lại, đầy trời mưa tên trút xuống lại không một căn nào có thể lọt vào thành.

Nhất là mấy ngàn ngọn mưa thương băng kia, chúng tại va chạm vào lớp tường vô hình hiện ra băng hoa rồi vở nát, hàn khí trắng xóa phân tán.

“ Cái gì!!” nhìn một màn này hai phe Hàn Sở Ngô giật mình.

Nhưng tên đã trên cung không thể không phát, thế công đả phát đại quân đã xuất đến tận nơi này há lại quay về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK