Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói Lục Tiểu Phụng bám theo nhị nương Mộc Xuân Lâm, thành công truy đến phía phía sau đầu nguồn là Kim Cửu Linh.

Mộc Xuân Lâm tâm lý lo lắng, nàng thân phận bị lộ lẫn Kim Cửu Linh đã bị rò rỉ, cho nên muốn đến chổ tình nhân của mình nhanh nhất để báo nguy lẫn kiếm chổ an toàn, trên đường cũng cẩn thận xem thử có truy theo hay không, song Lục Tiểu Phụng che dấu quá giỏi mà không phát giác.

Mộc Xuân Lâm vừa tìm đến Kim Cửu Linh chổ liền đem sự tình nói cho hắn, Kim Cửu Linh hay tin quyết đoán lại giết chính tình nhân của mình.

Thân phận của hắn quá tốt che đậy, lại không có chứng cứ. Cho dù đám người Lục Tiểu Phụng biết thì cũng không thể vạch trần hắn được, ai bảo hắn là người của Công môn lại nổi danh đất Ngụy chứ?

Ai sẽ tin hắn là Tú Hoa Đại Đạo đây?

Chỉ là Lục Tiểu Phụng là cái tinh ranh, hắn không chỉ bám theo mà còn bí mật cho người mời Diệp Cô Thành và trưởng tử của Tín Lăng quân Ngụy Nhiễm đến, cả hai nhận tin cũng tìm đến chổ Kim Cửu Linh mà phát giác ra được chân tướng.

Kim Cửu Linh muốn sát nhân diệt khẩu nhưng lại bị Lục Tiểu Phụng làm cho bại lộ, hơn nữa hành vi giết người càng che dấu hắn đích thật là Tú Hoa Đại Đạo, không có đường chối cãi.

Cuối cùng Diệp Cô Thành một kiếm giết chết Kim Cửu Linh.

Lục Tiểu Phụng chứng kiến Kim Cửu Linh chết xong hàn huyên đôi ba câu lại trở về gian phủ viện mới vừa đi.

“ Lục ba trứng, ngươi đến nơi này lẽ nào để nhị nương chạy mất” Thất nương dò hỏi.

Tiết Băng nhìn từng là mình yêu thích nam nhân một lát, sau đó lại đem rượu uống.

“ Có lẽ đi, chạy mất rồi muốn chạy đến chổ ta, muốn gì?” Tam nương ngữ khí bất thiện mà hỏi.

“ Ta chỉ đến báo tin” Lục Tiểu Phụng sờ miệng, sau đó đến gần Tiết Băng, lại lấy một vò rượu trên bàn mở nắp mà uống.

“ Báo tin, tin gì?” đám người hứng thú hỏi.

Lục Tiểu Phụng không trả lời mà chỉ uống rượu.

Đám nữ cũng không hỏi hắn nữa mà đem mắt nhìn về một nơi, một cái bạch y trung niên từ bên ngoài bay vào trong phủ, và đáp ở tường vây, y cầm một thanh kiếm.

“ Ngươi còn mang viện thủ đến đây?” Giang Khinh Hà hỏi.

Tứ nương nói : “ lẽ nào là Tây Môn Xuy Tuyết”

“ Y đã bị Đạo Thánh đoạn một tay rồi” Thượng Quan Phi Yến nói

Công Tôn Lan ngưng trọng, bởi nàng nhận ra kẻ đến : “ Diệp Cô Thành”

Ba chữ vừa ra chúng nữ biến sắc.

Lục Tiểu Phụng lúc này đã đem vò rượu đặt xuống, thấy đám nữ nhìn mình chằm chằm, nói : “ à, chỉ là y đối với vị kia hứng thú, ta chỉ dẫn đường mà thôi, hẳn không có sao đó chứ?”

Hắn vừa nói xong, gian phòng Thiên Trạch cửa đã mở ra, Thiên Trạch chậm rãi đi ra, hắn chỉ còn quần đùi ngắn, tấm lưng xích lõa hiện rõ cơ bắp săn chắc, một tay nắm chung rượu uống, nói : “ người đến là ai?”

“ Diệp Cô Thành” Diệp Cô Thành đạm mạc trả lời, ánh mắt lại hiện lên chiến ý.

Thiên Trạch quan sát một chút, nói : “ chỉ có mình ngươi đến thôi sao? ít ra cũng phải dẫn mấy ngàn binh mã, Lục Tiểu Phụng tốn công chỉ điểm, chỉ một cái Thiên Kiếm thì làm sao mà bắt được ta chứ?”

Lục Tiểu Phụng một bộ vô tội nói : “ ta giống như tên chỉ điểm vậy à, chỉ là giới thiệu cho Diệp thành chủ một tay hảo thủ bồi kiếm thôi”

Chúng nữ tin hắn mới lạ.

“ Nghe danh Đạo Thánh kiếm pháp tuyệt diệu, Diệp mỗ đặc biệc bái phỏng muốn vấn kiếm” Diệp Cô Thành lớn tiếng nói.

Thiên Trạch nói : “ được”

Nghe hắn đáp ứng chúng nữ hưng phấn, bởi lẽ Diệp Cô Thành thành danh lâu năm trên giang hồ xưng tụng Thiên Kiếm, là hàng thật giá thật Thiên Nhân cảnh cao thủ, y là một cái kiếm cường giả vấn đỉnh hạng người.

Đạo Thánh trộm trong Thánh, kiếm pháp bọn họ đã thấy qua, chiến tích càng vang dội. Cuộc quyết chiến của hai đại cao thủ, đám người đều là giang hồ người, học đao luyện kiếm, ai nấy không hứng thú với cuộc quyết đấu sắp đến ư?

Đối với việc Lục Tiểu Phụng dẫn Diệp Cô Thành đến nơi này, không quá ác cảm như trước, bọn họ ban đầu tưởng y chỉ điểm để vây bắt Đạo Thánh đây? bây giờ xem ra là vì kiếm đối thủ, mở một cuộc đỉnh cao chi chiến.

“ Phừng!”

Tru Tiên hiện ra, nóng bỏng hỏa diễm thiêu đốt không gian.

“ Quả là có một không hay kiếm”

“ Thanh kiếm này so với trước mà ta thấy còn đáng sợ”

“ Ta cảm nhận như nó có thể thiêu đốt mình, từ xác đến linh hồn”

“ Đạo Thánh thật đáng sợ, ngưng khí thành binh, còn lại là hỏa kiếm”

“ So với trước kia còn cường đại”

Tru Tiên vừa ra, Hồng Hài Tử liền bàn tán, đôi mắt nhìn chằm chằm lấy.

Diệp Cô Thành tay siết chặt bội kiếm, hắn khắc chế muốn rút kiếm, ánh mắt nhìn chằm chằm không nhíu một cái, thốt : “ kiếm pháp của Đạo Thánh quả là đương thế vô song”

Nói xong hắn đưa bội kiếm mình lên, tay đặt lên chuôi kiếm, chuẩn bị kéo ra.

Thiên Trạch thu lại Tru Tiên.

Nhất thời đám người ngẩn người ra, này sao thu lại kiếm rồi?

“ Ngươi về đi, ta không ra tay” Thiên Trạch chậm nói

Diệp Cô Thành nói: “Vì cái gì?”

Thiên Trạch nói: “Bởi vì ngươi tâm còn không có tĩnh.”

Diệp Cô Thành im lặng vô ngữ.

Tây Môn Xuy Tuyết nói: “Một người tâm nếu là loạn, kiếm pháp tất loạn, Tru Tiên của ta có thể đốt người huyết nhục hủy người linh hồn”

Diệp Cô Thành cười lạnh nói: “Chẳng lẽ Đạo Thánh cho rằng ta bất chiến đã bại?”

Thiên Trạch nói: “ ngươi dù bình tâm cũng chưa là ta đối thủ nói chi là tâm loạn”

Diệp Cô Thành nói: “Cho nên Đạo Thánh hiện tại không muốn ra tay?”

Thiên Trạch cũng không có phủ nhận.

Diệp Cô Thành nói: “Chính là một trận chiến này đã thế ở phải làm.”

Thiên Trạch nói: “Ta có thể chờ.”

Diệp Cô Thành nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt phảng phất lộ ra một mạt cảm kích chi sắc, rồi đặt kiếm xuống, hỏi :“Để Đạo Thánh chê cười, Diệp mỗ giải quyết chuyện của mình xong sẽ tìm Đạo Thánh ước chiến. Xin hỏi, Đạo Thánh liên lạc?”

Thiên Trạch nói : “ngươi thu xếp xong chỉ việc chọn địa điểm thông cáo là được, ta tự khắc sẽ đến”

Diệp Cô Thành hỏi : “ Đạo Thánh không sợ Diệp mỗ chọn chốn hoàng cung hoặc là nơi doanh trại, nơi bất lợi cho Đạo Thánh ư?”

Thiên Trạch nói : “ khi ta đại thành Luyện Khí Quyết, trời đất này đã vô địch”

Trung nguyên rộng lớn chư phái như nấm, kẻ tài ba xuất hiện lớp lớp. Nhưng chưa ai dám mạnh miệng nói mình là vô địch không đối thủ, Đạo Thánh lại dám mạnh miệng xưng vô địch.

Y ngông cuồng nhưng y có tư cách để ngông cuồng.

Chỉ một năm rưởi đổ lại thôi, y ngang dọc hai nước, từ các đại phái hay cao thủ mà lấy đi tài bảo, thậm chí còn ra vào quân doanh các nước như chốn không người dời binh khí lẫn quân lương.

Lại thêm Luyện Khí Quyết của y vô song thiên hạ, những kẻ bại dưới tay y đếm không hết, y có tư cách để ngông cuồng.

Chỉ là vô địch hai chữ này để cho nhiều kẻ nghi ngờ.

“ Nếu đã vậy, một tháng tới Diệp mỗ luyện tâm sẽ thông cáo cho Đạo Thánh” Diệp Cô Thành đem tay lên kiếm thi lễ.

“ Không tiễn” Thiên Trạch tiễn khách.

Diệp Cô Thành nhẹ gật đầu, sau đó tung người rời đi.

Thiên Trạch nhìn hắn tiêu thất, sau tầm ba đến bốn phút thì lại ra, không chỉ y phục đã mặc lên mà song nữ cũng không khác biệc, chỉ cái sát na đã cướp đến chổ của Công Tôn Lan.

“ Ngươi có biết trên đời này trừ giết cha đoạt vợ ra thì phá đêm xuân của kẻ khác là tội đáng chết lắm hay không?” Thiên Trạch vừa ngồi xuống, hướng Lục Tiểu Phụng nói.

“ Nhỏ như vậy, Đạo Thánh cũng ăn ư?” Công Tôn Lan châm chọc.

Tiết Băng mắng : “ đồ háo sắc”

Thiên Trạch nói : “ mỹ nhân dâng đến tận miệng lại là sạch thân, ta tất nhiên sẽ không từ chối, nhỏ bồi dưỡng cũng có thể thành lớn. Hơn nữa hoan ái còn có rất nhiều hoạt động vui nhộn đấy”

Đám nữ nghe hắn nói mà thầm mắng tên này bại hoại, ở đây trừ Giang Khinh Hà và Trác Văn Kiều ra thì chưa trải qua xác thịt nam nữ, dù trải qua thì nghe hắn nói cũng xấu hổ đỏ mặt, huống chi là mấy cô nương mặt mỏng như Tiết Băng, Vân Ngọc Nương đây.

“ Tiểu thất thất, có muốn biết côn pháp của ta hay không?” Thiên Trạch trêu.

Thất nương Vân Ngọc Nương mặt như táo chín, mắc cở chết người, cúi đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK