Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm phút sau, phòng tắm.

“ Thật là ấm áp, những đồ vật trong này lại chưa từng thấy bao giờ, chẳng khác gì là ban ngày cả”

Kinh Nghê ngâm mình trong làn nước ấm, ánh mắt nhìn vể chiếc gương thủy tinh lớn đặt ở một bên, các vật dụng tủ móc treo, lẫn chiếc đèn led sáng chiếu trên tỏa sáng ánh đèn để nàng hiếu kỳ lẫn tò mò không thôi.

Bất cứ thứ gì trong căn nhà này nàng đều chưa từng gặp qua, mà đáng nói nó tiện ích công dụng vượt xa bất cứ thứ gì có mặt hiện giờ, cộng thêm thân phận của Đế Thiên An thần bí bí hiểm để cho nàng càng thêm quan tâm.

“ Oe oe oe oe” Bên cạnh đứa con gái của nàng cả người quấn trong chiếc khăn lông lại phát ra tiếng khóc, khi cả người cũng được đắm mình bên trong nước ấm tắm rửa.

“ Con gái của ta đã ra đời rồi… sư phụ,.. tên của nó là .. Ngôn.. ngôn trong thệ ngôn ( lời hứa) ”Kinh Nghê nỉ non lên, đem tay vuốt ve lấy bảo bối đỏ hỏn của mình đang khóc rống trong phòng.

Đem lau đi những vết máu tươi còn vướng bận lên người, đôi mắt vẫn nhắm nghiền chưa mở oa oa khóc rống, giờ phút này nàng chẳng còn là một sát thủ máu lạnh giết người không ghê tay, mà là một người mẹ từ ái nhìn đứa con gái của mình.

“Mặc kệ y là ai? Với ta và hài tử chỉ có lợi” Kinh Nghê thầm nói, khi nghĩ lại sự tình chứng kiến không lâu trước.

Hiện giờ nàng đã là đối tượng bị La Võng truy sát không thể bỏ qua, tại cái không gian kỳ bí này có thể cho nàng cùng hài tử sinh sống, hơn nữa tại nơi này nàng có thể khẳng định mình thực lực sẽ không dẫm chân tại chổ.

“ Hắn !!..” gương mặt Kinh Nghê thoáng qua đỏ hồng khi ánh mắt nhìn xuống hạ thể bên dưới, đại não lại nhớ lại không lâu trước nơi tư mật của mình bại lộ trước mặt người nam nhân kia, chính hắn đem đôi tay thân mật tiếp xúc..

Về phần Đế Thiên An ngay khi đem căn phòng dọn đi, hướng dẫn cho Kinh Nghê sử dụng nước ấm để nàng tấm rửa lẫn vệ sinh cho con mình.

Hắn còn phải quét dọn chiến lợi phẩm cho mình, chính là đám sát thủ La Võng bị hắn hút vào nội thiên địa, cướp đoạt sinh mệnh tinh hoa còn sót lại, đem đám linh hồn của đám sát thủ này đánh thành mảnh vở hấp thụ lấy linh hồn bản nguyên.

“ Chi chi” cáo trắng từ bên trong gian phòng nhảy lên vai hắn miệng nhỏ lại kêu lên võ vỗ chiếc bụng của mình khỏi cần nói Đế Thiên An cũng biết nó chính là đòi ăn.

Đế Thiên An gật gù tay búng lên thân kiếm “ cong” một tiếng thanh âm phát ra, rồi theo tay hắn vung vẩy “ xoẹt xoẹt” xé gió vài đường trong không trung để lại vài đường hàn quang.

Đợi vung vẩy chán rồi hắn đi đến bờ sông nơi đó chính là một con lợn rừng lớn gần 200 kg lô, lông dài rộng đôi năng ranh nhọn hoắc tầm một tấc một bên đã bị vở gãy đi, sọ đầu nọ bị lỏm xuống một phần.

Đầu heo rừng này chính là thành quả một buổi đi săn của Đế Thiên An và cáo nhỏ, người phát hiện chính là cáo trắng và như thường lệ kết liễu chính là hắn rồi.

Đầu heo này được mang về cùng với chiến lợi phẩm, chỉ có 200kg với hắn cũng chẳng khó khăn gì, hiện giờ hắn có thể năng đến 500kg trong nửa tiếng đồng hồ mà không hề hấn gì.

Rất nhanh từng bộ phận lớp da dày thịt béo của đầu heo rừng cũng bị lóc ra, từng xương thịt được bỏ vào các chum lu được hắn tạo thành có phần không đẹp lắm là do bàn tay hắn nặn đắp rồi nung lên ở nhiệt độ cao thành sành.

Bận rộn gần một tiếng cũng giải quyết xong toàn bộ đầu heo rừng, da lông nội tạng không ăn được đều được chôn xuống mặt đất để nó phân hủy đi. Tiếp theo chính là công việc nấu nướng chế biến rồi, cái này phải cảm tạ xuất thân không mấy giàu có của hắn.

Cộng thêm thời sinh viên tự lo nấu ăn cũng luyện được một tay trù nghệ tạm chấp nhận được, có thể ăn uống sống qua ngày. Đa phần thịt heo được dùng để nướng số còn lại thì được hun khói xử lý để dành ăn lấy.

Một tiếng sau, phòng trọng lực bên trong chiến bàn đá được Đế Thiên An đem vào trước đây kê lên bởi mấy cục đá tảng trở thành chiếc bàn ăn chính trong nhà.

Bên trên là một bàn thịt nướng thơm nứt mũi một chiếc bép than hình chữ nhật làm bằng đất sét rộng lớn với mấy chục xiên thịt lớn nhỏ trên đó chảy xèo xèo lớp mở nhọ giọt xuống than hồng, phát ra thanh âm.

“ Chi chi chi chi chi” Cáo trắng phát ra thanh âm không ngừng nhìn chiếc dĩa sành của nó đả vơi bớt đi khẩu phần ăn, là những sườn nướng được chặt nhỏ, thịt nướng vẫn còn vươn vấn hơi nóng chưa thể ăn được miệng đầy dầu mở tay cáo chỉ vào từng khúc thịt hướng về chủ nhân của mình kêu lên.

“ Muốn lên trời rồi, còn muốn ta thổi cho ngươi ăn” Đế Thiên An mắt lạnh trừng nó, đem từng xiên lớn xiên nhỏ nhai nuốt ăn lấy.

“Chi chi chi” Tiểu Bạch đem ánh mắt quay sang nhìn Tú Nương.

Trái ngược với Đế Thiên An đối xử, Tú Nương lại đem một xâu thịt nướng thổi giúp cho đầu cáo trắng này. Đối với chỉ cáo thông minh này, nàng cũng khá là yêu thích, cưng chiều cười nói : “ đây cho ngươi”

“ Chi chi” Tiểu Bạch liền đoạt lấy, miệng lại cất lên vài tiếng kêu dường như tỏ ra bất mãn với chủ nhân mình đối xử.

Đế Thiên An bơ đi nó, quay sang nhìn Kinh Nghê cười nói : “ thức ăn còn rất nhiều, nàng cứ ăn đi đừng ngại, nàng cùng bé con là hai người khách đầu tiên ở nơi này đó”

Tú Nương một bên quan sát Kinh Nghê, từ khi thấy thanh kiếm đối phương nàng đã đoán ra được thân phận của nàng. Song không có lên tiếng, dù sao nàng không tin đối phương không biết thân phận nữ nhân kia.

“ Phù phù” Tú Nương miệng nhỏ thổi lấy xiên thịt, đem cho Tiểu Bạch một bên.

“ Cảm tạ” Kinh Nghê lần nữa cảm kích thốt lên, nhìn hắn ăn lấy ăn để cùng một bên cáo trắng cùng nữ nhân bên cạnh, nàng cũng nhận ra được nữ nhân này lai lịch, khi bước vào nơi này đả thấynữ nhân này bày vô hình sợi tơ.

“ Chi chi” đầu cáo nhỏ kêu lên vài tiếng, liếc mắt với chủ nhân mình rồi nhích lại gần nữ tử mới đến này.

Đế Thiên An cũng lười phản ứng với nó, tuy có tiên đậu có thể không cần ăn uống nhưng hắn vẫn ưa thích ăn uống hơn. Miệng há ra cắn lấy khúc thịt đem vào trong muồm nhai lấy, rồi nhanh chóng nuốt đi.

Tay buông que gổ đả không còn miếng thịt nào bắt lấy bốn năm xâu nướng còn sống bỏ lên bếp than, sau đó bắt lấy từng xâu đã chín tiếp tục ăn lấy.

“ À quên mất quên mới giới thiệu, ta làThiên An, đây là Tiểu Bạch, còn đây là Tú Nương, còn nàng tên gì?” Đế Thiên An dò hỏi

Kinh Nghê nghe hỏi trầm ngâm một hồi, đáp : “ Kinh Nghê, trong tổ chức không có tên, chỉ có danh hiệu”

“ Quả nhiên” Tú Nương thầm hô nói.

Đối với La Võng tổ chức nàng làm sao mà không biết, nàng không ngờ đối diện mình nữ tử lại giống như kẻ từng dồn mình vào chổ chết. Tồn tại cao nhất trong 8 cấp bậc của La Võng tổ chức, Thiên tự cấp sát thủ.

Đế Thiên An cười nói : “đúng rồi bé con đã có danh tự chưa?”

Kinh Nghê ánh mắt nhìn về bé gái đả nằm im trong lòng mình say ngủ, từ ái nói : “Ngôn, ngôn trong thệ ước”

“ Quả nhiên” Đế Thiên An trong đầu thầm hô lên, tiếp tục nhai nuốt thức ăn của mình, nhìn về Kinh Nghê cự ly gần dung mạo của nàng để cho hắn rung động lên.

So với các người mẫu diễn viên minh tinh ngôi sao còn đẹp hơn nhiều, không cần bất cứ son phấn nào cả, da thịt trắng nõn bất chợt hình ảnh không mấy lành mạnh kia lại hiện về để cho hắn tim đập nhanh hơn, bên dưới tiểu huynh đệ đả ngóc đầu dậy kháng nghị cũng muốn ăn lấy.

Đế Thiên An lại hỏi: “ nó có họ thị hay không?”

Kinh Nghê lắc đầu.

Đế Thiên An chỉ chờ có đó, nói : “ Vậy nó từ nay theo họ ta, họ Đế thị Thiên, sau này gọi là Thiên Ngôn, vậy còn nàng”

“ Đế Thiên Ngôn” Kinh Nghê khẽ lẩm bẩm, ánh mắt thoáng qua dao động khác thường khi nghe được, cái tên này để nàng bất giác nghĩ đến nam tử phong vân hiện giờ , trầm mặc một hồi lại nói :“ La Võngchỉ có danh hiệu?”

Đế Thiên An cười nói : “ bây giờ nàng đã không còn là La Võng, có thể chọn lấy cho mình một cái danh tự cho mình, không còn là Kiếm Nô của Tần quốc nữa”

“ Vậy ư?” Kinh Nghê lầm bẩm, ánh mắt nhìn về bên cạnh mình trường kiếm màu hồng, chuôi kiếm là đài sen hình dạng.

Đế Thiên An cười nói : “ Tử Dận cái tên này rất hay! Nếu như nàng còn chưa nghĩ ra danh tự cho mình, dùng nó nghe cũng có thi vị”

“Tử Dận! Tử Dận” Kịnh Nghê lẩm bẩm, sau đó gật đầu, tên với nàng mà nói không quá chú trọng lấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK