Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa tiếng trước.

Đế Cung trong, một tòa tẩm cung bao phủ trong cây cối.

Trước cung điện rộng lớn có một cái sân rộng.

Lúc này một nhóm mấy chục người tề tụ, đang quan chiến sáu cái thân ảnh.

Năm cái nam nhân mang theo bất đồng binh khí là hai cây trường kiếm, một cây trường đao, một cây phán quan bút, một cây đoản thương, cả năm vây đánh một cái nữ tử.

Thiếu nữ tầm mười lăm tuổi mà thôi, dáng người thon thả một bộ gió sẽ ngả, nhưng mỗi lần xuất thủ lại trái ngược.

Thậm chí nàng lại còn ép lui đi năm cái người kia.

Nàng trên tay không có kiếm, nhưng kỳ lạ kiếm lại không ngừng hiện ra, cả người như phát quang, kiếm hiện ra không ngừng công kích đi tám cái nữ tử đè đánh mình.

Chói tai kim thiết không ngừng vang lên không dứt cùng với hoa lửa.

Mặt nền cắm đầy trường kiếm, chúng như sương khói tiêu tán đi.

Không biết đã qua bao lâu, chợt nhiên, thiếu nữ thân hình như hư nhược, từ trên cao tiếp xuống, hơi hơi thở dốc, kim khí cũng không còn.

Năm người kia cũng không tiếp chống đở cũng không có phát động công kích.

“ Cửu muội, muội không thu lại được khí kia à” trẻ tuổi cùng tuấn lãng nhất trong năm người, Mộ Dung Phục hạ kiếm xuống hướng Mộ Dung Cửu hỏi.

“ Ta còn chưa thu phát được tự nhiên, hôm nay chỉ mới sơ thành, chỉ cần luyện thêm có thể thu hồi lại được” Mộ Dung Cửu trả lời.

Nàng tận dụng thời gian này đến và được an bài trong Đế Cung mà hấp thụ Luyện Khí, dựa theo Thiên Trạch trước kia truyền cho pháp môn mà sở thành, hôm nay chính là tiến thêm một bước của tiểu thành Luyện Khí, kiếm của nàng luyện ra đã thực chất hóa nhưng lại không thể duy trì lâu và càng không thể hấp thụ lại được như Thiên Trạch.

“ Quả là thần công đệ nhất trên đời, Cửu tiểu thư chỉ mới sơ thành đã khiến cho chúng ta chật vật, nếu như đại thành thật không dám nghĩ” Bao Bất Đồng than thở.

“Đúng vậy! ta còn nhớ ngài đó Việt Đế thả ra Tru Tiên, Tru Thiên, khung cảnh kia đến giờ còn không cách nào quên được.” Phong Ba Ác nói vào.

Mộ Dung Cửu tràn đầy kiêu ngạo nói : “ chỉ cần cho ta thời gian ta nhất định sẽ luyện được đến cảnh giới đó, khi đó thiên hạ này trừ Việt Đế ra Mộ Dung Cửu này chính là thiên hạ vô song”

Nàng tâm cao khí ngạo, lại thấy qua Thiên Trạch dùng Tru Tiên Tru Thiên đả bại Sở quốc quần hào, tràn cảnh đó đến bây giờ không cách nào xóa nhòa được.

Mà bản thân lại có cơ duyên học được thiên hạ đệ nhất kỳ công đó. Cho nên nàng cực kỳ tự tin, chỉ cần mình luyện được khi đó trời đất này trừ Thiên Trạch ra không ai có thể làm khó được nàng nữa.

“ Mạnh miệng như vậy ư! xem đây”

Một đạo thanh âm nữ tử khác đột ngột vang lên.

Chỉ thấy một tảng đá cực lớn từ một phương bay xuống, đá trên lại có một cái nữ tử.

“ Ầm”

Đá lớn nặng nề rơi xuống khiến mặt sân bị đập lún, nứt như mạng nhện lan tràn.

May mắn là Mộ Dung Cửu đã sớm khinh thân mà đi.

“ Kẻ nào muốn chết dám to gan ám toán” Bao Bất Đồng nóng nảy quát lên.

Đám tử sĩ cũng rút ra binh khí của mình.

Bụi mù tản đi, đám người rõ ràng nhìn thấy trên đá tảng có một cái thân ảnh, một cái so với Mộ Dung Cửu không sai biệc niên kỷ, khác chăng nàng một bộ áo tím, thiếu nữ một tay cầm trái đào gặm lấy.

“A Tử” Mộ Dung Cửu nhìn thấy cái nữ tử kia gương mặt trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đại đỉnh.

Mộ Dung Phục thấy được là ai phất tay ra hiệu cho thuộc hạ, tiến lên ôm quyền : “A Tử cô nương, Mộ Dung Phục không rõ chúng tôi đã đắc tội gì với cô mà ra tay ám toán biểu muội như thế”

Nữ tử này cũng không dễ chọc gì, bởi lẽ rất được Việt Đế yêu thích. Tỷ phu nàng chính là vương gia khác họ Tiêu Phong, thân phận còn là con gái của Trấn Nam Quân Đoàn Chính Thuần, còn là Tiêu Dao phái của biểu muội.... tóm lại không thể là muốn đánh là đánh được.

Huống chi gây gỗ nơi này nàng còn ở Đế Cung, dù biết biểu muội mình ở trên kia cùng Việt Đế cùng nhiều nữ nhân khác không đi ra, song ai biết có vì đánh nhau mà bị đuổi ra ngoài không hoặc là bị vị kia không thích đây?

A Tử không chút thục nữ nào ngồi xuống thành đỉnh ăn đào, nói : “ cái gì mà ám toán, ta cần phải ám toán ư? Chỉ là nghe ai đó thổi thật to, chỉ học được chút công phu của đại vương đại ca ta mà thổi thật to rồi, đến cả ta đánh còn không lại còn dám mạnh miệng gọi mình là thiên hạ vô song, ta thấy ngươi giống Bạch Tự Tại quá đi”

Mộ Dung Cửu bị khí, giận mắng : “ đánh không lại ngươi, chuyện cười, A Tử, ngươi tưởng bản tiểu thư sợ ngươi ư, có gan chờ bản tiểu thư khôi phục”

“ Là ngươi nói đó nhé, cẩn thận không khéo thì chết mất” A Tử cười hớn hở, một tay sờ qua túi gấm, lập tức kim quang tản ra bên trong tản ra không ít binh khí.

“ Càn Khôn Túi” Mộ Dung Cửu nhìn thấy thiếu nữ túi gấm thầm ghen tức.

Nàng cùng A Tử nhận biết khi quần hào Sở quốc tấn công Thăng Long, chỉ là sau này đại bá chết mang theo di thể về Cô Tô Mộ Dung an táng, lần nữa gặp lại thì biết mình cùng với cái đáng ghét này chiếm được không ít thứ tốt trong quãng thời gian làm lễ tang cho đại bá.

Một trong số đó chính là cái túi Càn Khôn mà chỉ có một số người mới được Việt Đế cấp cho kia, chính là đại bảo bối, nó có thể cất trữ không ít thứ.

Không chỉ có bảo bối mà công lực của nàng trong thời gian này cũng tăng trưởng, vượt xa Mộ Dung Cửu rất nhiều, nội lực cũng tinh thuần hơn.

Chỉ thấy túi Càn Khôn bay ra không ít đồ, đó là một cái ống tinh xảo kim loại tỏa ra kim quang chỉ tám thốn đổ lại.

“ Ngươi nếu đở được một đòn này, ta mới tin” A Tử dương dương đắc ý cầm kiện binh khí nhỏ này đến trước Mộ Dung Cửu.

“ Ngươi.... Khổng Tước Linh” Mộ Dung Cửu nhìn thấy thứ binh khí trên tay của A Tử biến sắc, đồng tử cũng co rút lại.

Mà không chỉ nàng những kẻ khác của Cô Tô Mộ Dung cũng biến sắc, bởi bọn họ nhận ra cái hình dáng kia.

“ Đúng là có ánh mắt đấy” A Tử cười vui vẻ : “ nghe nói nó rất lợi hại, ngươi không biết có lợi hại không?”

Mộ Dung Cửu siết chặt tay âm trầm nhìn.

Mộ Dung Phục cũng sợ khi thấy thứ ám khí chí tôn kia, dò hỏi : “ A Tử cô nương, Khổng Tước Linh vốn là vật gia truyền của Khổng Tước sơn trang, xin hỏi cô làm sao có được?”

A Tử nói : “ ta làm sao có được liên quan gì đến ngươi, thế nào có dám tiếp không?”

Mộ Dung Cửu cắn môi : “ ngươi lấy đồ giả hù ta?”

A Tử nói : “ giả đấy dám chiến không? chết xuống không được nói ta”

Mộ Dung Cửu không có ứng chiến chỉ im lặng, cái nữ tử kia tuy đáng ghét nhưng nàng ta trong tay đồ tốt có rất nhiều, mà Việt Đế trước kia trộm vô địch thủ không thế lực nào mà phòng bị được, Khổng Tước Linh có bị lấy mất cũng là chuyện thường.

Nếu thứ kia là thật nàng dám mạo hiểm ư? cái kia Thiên Nhân lên cũng bị chết đó, dù uy lực phóng đại, nàng biết A Tử công lực còn chưa giết được Thiên Nhân nhưng nàng tin giết nàng thì hiển nhiên.

“ Hừ! thần công của ta còn chưa thành, không muốn cùng ngươi chơi” Mộ Dung Cửu chống chế nói.

A Tử bỉu môi : “ thiết nói sợ thì sợ đi.”

Mộ Dung Cửu mặt hơi đỏ, hỏi : “ vậy ngươi đưa cho ta, ngươi có dám đối mặt?”

A Tử nói : “ ta tại sao phải cho ngươi, ai biết ngươi có tham bảo bối của ta không?”

Mộ Dung Cửu bị khí nhưng bị Khổng Tước Linh hấp dẫn : “ thứ này vốn ở trong Khổng Tước sơn trang, lẽ nào Việt Đế lấy ra?”

A Tử nói : “đây là bệ hạ đại ca đặc biệc chế tạo ám khí cho ta đấy, nghe người nói còn so với Khổng Tước Linh còn cường đại hơn một chút”

“ Chế tạo” đám người nghe mà niệm lên.

Mộ Dung Cửu tâm lý chua, hỏi : “ chế tạo ư? ngươi nói là chế tạo?”

A Tử cố tình cho Mộ Dung Cửu ghen tỵ, nói : “ uk, bữa đó ta thấy bệ hạ đại ca trực tiếp luyện chế không ít bảo bối, cái gì bảo tọa thần trang thần binh bảo giáp không ít, người cho ta mười mấy kiện phòng thân đây”

Mộ Dung Cửu nghe mà càng chua hơn, đối với cái nữ nhân phía trước càng không vừa mắt chút nào.

“ Grao!!”

Giữa lúc này, một tiếng rồng ngâm vang lên kinh động khắp nơi.

A Tử bị chú ý, nhìn về Thổ Long trên, sau đó đem binh khí dời đi, sau đó cười cười nói : “ hì hì, ngốc Cửu nhi, ta đến chổ bệ hạ đại ca chơi đây, ngươi cứ tiếp tục luyện đệ nhất võ công của ngươi đi”

Nói xong nàng rời đi nhanh nhất có thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK