Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm Đại Việt thứ nhất, tháng năm ngày mười tám.

Bắc Ly đô thành Thiên Khải.

“ Vù! Vù!”

Thiên Khải ngoài thành, một đạo lưu tinh từ tây nam mà đến, cũng là họa tai mang đến một tràng gió tanh mưa máu cho Bắc Ly.

Đạo lưu tinh cướp nhanh đến cổng thành rồi dừng lại.

Thiên Khải Thành trên tường thành, thủ thành binh sĩ từ xa đã thấy được đạo lưu tinh lao đến, khí thế vô cùng, khi đạo lưu tinh dừng lại, bọn hắn nhìn chăm chăm nhìn lại, bị sợ và thất thố, không ít kẻ còn đánh rơi binh khí.

Đó là một cái tựa như đảo nổi làm bằng ngọc thạch màu xanh lam, nhưng thật ra là một cái long tọa, đúng long tọa.

Lấy long chạm trỗ sống động thành một cái ghế, hai đầu song long uốn lượn sống động như thật.

Long tọa cao chừng ba mét rộng năm mét, tại long tọa trên một nam một nữ ngồi trên đó, cả hai như tiên nhân giáng xuống nhân gian.

“Cái này.... Cái này....”

“ Thần tiên!”

Nhìn thấy như vậy trôi nổi Ngọc Long Tọa, cùng với hai cái nam nữ an lặng ngồi trên đó tỏa ra vô danh uy áp, khiến không ít binh sĩ ngộ nhận thốt lên.

“Cái gì thần tiên?” Cửa thành Đô úy đưa tay nặng nề đánh một cái binh sĩ gần đó đầu, lớn tiêng : “Kia là giang hồ nhân sĩ, ngự binh mà thôi, thủ thuật giang hồ liền đem ngươi sợ đến như vậy.”

Hắn so với đám thuộc hạ thì kiến thức tốt hơn, hắn biết rằng chỉ cần đạt đến Tiên Thiên cấp cao thủ có thể ngự binh đạp mây vạn dặm, có thể nhịn ăn một tháng lấy thiên địa nguyên khí làm thức ăn, mà trên Tiên Thiên càng ghê gớm, mà hắn cũng từng may mắn gặp qua vài cái.

Mặc dù hai kẻ nam nữ này xuất hiện quả thật khiến lòng người kinh động, nhưng hắn cho rằng là giang hồ thuật sĩ, tuyệt không phải là cái gì thần tiên.

“ Giang hồ thuật sĩ!”

Nghe được đám thủ thành binh sĩ bớt đi sợ hãi, giang hồ nhân sĩ thứ này bọn họ biết nha, Bách Gia Chư Tử kỳ nhân dị sĩ bọn hắn nghe qua không ít, nếu như cấp trên nói thì cái người kia cũng không phải là tiên thần gì cả.

“Vậy họ là ai?” Thủ thành binh không ít người nhịn được dò hỏi.

Lúc này, dán chặt vào cơ thể nam nhân trên Ngọc Long Tọa, hỏa hồng tuyệt sắc mỹ nữ tay cầm một cái chung bằng ngọc thạch, nâng lên đưa đến bên miệng nam nhân, phong tình vạn chủng cất lời : “chủ nhân, cái tấm bảng hiệu này có gì huyền cơ ư?”

Ngự Ngọc Long Tọa mà đến cửa thành Thiên Khải không ai khác là Thiên Trạch, sau hai ngày cho người dọn dẹp chiến trường xử lý hậu quả đại chiến gây ra cùng kiểm kê thương vong, đêm thứ hai Thiên Trạch mang Diễm Linh Cơ một đường qua Bắc Ly.

Trên đường đi qua trùng hợp đụng chi quân của Trình Lạc Anh đang chờ xem kỳ biến ở Gia Lãm, hắn liền thịt nốt cánh quân này rồi thẳng đến Thiên Khải.

“ Không có gì, chỉ là nhớ lại năm xưa Xích Quỷ quốc hùng mạnh, Xích Quỷ vương Vô Cương hưng binh phạt Tấn cuối cùng chia năm xẻ bảy, mới để cho Tiêu thị nhặt được cái tiện nghi” Thiên Trạch từ tốn nói, sau đo đem miệng há ra uống lấy chung rượu.

Diễm Linh Cơ tiếp lời : “ vậy mà Linh Cơ còn tưởng tấm bảng này có gì huyền cơ để cho đại vương nhìn trầm mê đó chứ”

Thiên Trạch uống xong một ngụm rượu, lại chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cửa thành trên to lớn treo biển gỗ, Đại Chu văn tự kia “Thiên Khải” hai chữ.

Truy Tinh Lôi Vân Thương đặt trên Ngọc Long Tọa bắn ra một đạo lôi điện.

Khối kia viết “Thiên Khải” hai chữ bảng hiệu trong nháy mắt liền bị đánh nát, nổ thành từng mãnh vụn, một phần tường thành cũng bị lôi điện toái vở, gạch đá tứ tung.

Thiên Khải Thành bảng hiệu tổng cộng té xuống ba lần.

Lần đầu tiên là Bắc Ly khai quốc hoàng đế Tiêu Nghị đánh vào cửa thành lúc, kiếm khí quá mênh mông, một kiếm liền đem bảng hiệu đánh hạ.

Mà thứ hai lần, thì là sáu mươi năm trước Bạch Vũ Kiếm Tiên cứu mình tên đệ tử là Việt quốc công tử, thành công cướp pháp trường, kia cầm kiếm đi ra lúc, một kiếm đánh xuống, lấy này tới cảnh kỳ những thứ kia Thiên Khải Thành người.

Mà thứ ba lần, liền là Thiên Trạch đột nhiên đến thăm.

“ Làm càn!” Đô úy thủ thành nhìn thấy cửa thành bị hủy quát một tiếng.

Bảng hiệu đô thành Bắc Ly muốn xé là xé ư? đây chẳng khác nào là đánh vào bộ mặt Bắc Ly cả, chính là trọng tội à.

Hắn thân là thủ thành người chứng kiến kẻ xé bảng hiệu đô thành, lẽ nào chỉ biết đứng nhìn ư?

“Hừ!” Thiên Trạch hừ lạnh, một tay ném ra lôi thương.

Truy Tinh Lôi Vân Thương cấp tốc lao đi, như điện quang hỏa thạch mẫn diệt mấy tên thủ thành.

“ Giết người rồi!” ở gần cửa thành người dân qua lại bị động tĩnh cửa thành cho chú ý, liền phát hiện ra được binh sĩ thủ thành Thiên Khải ngả rơi xuống đất chết, không ít kẻ hốt hoảng hô lên.

Người dân ở gần vội vả dời khỏi cổng thành nhanh nhất có thể.

“ To gan! Bắn chết” Đô Úy thủ thành mặt trầm xuống, mặc dù hắn rõ đối phương không phải là mình có thể động tay giết, bất quá thân giữ chức trách tận trung với sứ mạng, nếu hắn để y thoải mái làm dù hắn không chết thì sau này cũng bị truy tội.

“ Vù vù!”

Một số cung thủ vội đem tên từ giỏ tên phía sau rút ra cài cung nhắm bắn.

Mấy chục mủi tên rít gào lao đến, khoảng cách chưa quá hai mươi bước chân hiển nhiên không lệch mủi nào.

“ Phanh!”

Nhưng các đầu mủi tên bắn đến Ngọc Long Tọa, lập tức một luồng kim quang hình thành một khối cầu lớn, đem toàn bộ mủi tên gạt ra ngoài.

“ Phốc! Phốc! Phốc!” Truy Tinh Lôi Vân Thương lại lướt qua một vòng giết đi mấy chục tên thủ thành, máu tươi đỏ nồng bắn ra trong không khí, từng cái thi thể ngã xuống mà chết.

“ Muốn chết, bản vương chiều các ngươi” Thiên Trạch hừ lạnh, khống chế Ngọc Long Tọa bay lên tường thành thả ra các thần binh tàn sát binh sĩ thủ thành.

Vũ Canh Kỷ thế giới Long tộc nắm giữ tài nguyên rất nhiều, Thiên Trạch khi mở ra được Nội Thiên Địa đem không ít tài nguyên ném vào. Sau này thực lực tăng trưởng bản thân có thể dùng thần lực luyện chế vũ khí, hắn vì thỏa lòng hư vinh cùng hoài niệm tiền kiếp mà luyện chế ra không ít thứ đồ.

Ngọc Long Tọa là một trong những thứ đó, có điều khi chạy đến thế giới này kiện pháp bảo này cũng bị hư hao. Cho đến ngày hôm qua hắn tu bổ lại mới đem ra dùng, trừ dùng để phi hành ra nó còn nhiều tác dụng.

Có thể là kiện pháp bảo phòng hộ, trữ đồ.... hoặc dùng để nện người cũng là một chủ ý không tồi. Bởi Ngọc Long Tọa rất kiên cố, đao kiếm bình thường ở thế giới này khó mà phá hủy được món pháp bảo này.

“ Châu chấu mà cũng đòi đá xe” Diễm Linh Cơ không chút thương xót đối với những kẻ chết đi, giờ phút đám người kia động thủ thì nàng biết bọn họ đã bước một chân vào quỷ môn rồi.

Nàng nhẹ nhàng đem tay lên miệng rồi thả ra, một đầu tiểu hỏa long bay ra ngoài, sau đó bành trướng, hỏa long gào thét đem những tên Bắc Ly quân ở tường thành còn sống đốt chết ngay.

“Ông trời ơi! Là thần tiên”

“ Thần tiên!”

“ Nói mò!

“ Trời ạ! Kẻ này thật xa xỉ”

“Loại ngọc thượng hạng như vậy làm long tọa, kẻ này là ai?”

“Kim bào! Lôi thương, lẽ nào là Đạo Thánh!”

“ Tên này lại dám giết người vào thành, gan thật lớn”

“ Đạo Thánh Thiên Trạch! y không phải nên ở Thăng Long ư?”

“ Lẽ nào Thăng Long thất thủ y chạy đến đây trả thù”

Giết xong đám thủ thành, Thiên Trạch ngự Ngọc Long Tọa bay vào bên trong Thiên Khải thành, một số bách tính không thấy sát lục bên ngoài chứng kiến lớn như vậy Ngọc Long Tọa cùng như tiên đồng ngọc nữ hai người, không ít kẻ quỳ bái miệng hô.

Cũng có một số kẻ nhìn ra được không phải là thần tiên chi cả, mà là kẻ gây cả trung nguyên nghị luận gần đây, tung hoành giang hồ là Đạo Thánh chấp chưởng Bách Việt là Thiên Trạch, y vốn lẽ ở Thăng Long nhưng lại xuất hiện khiến không ít kẻ nghị luận bàn tán.

Thiên Trạch và Diễm Linh Cơ cũng không có giết lung tung người, chỉ cần là đám quân lính Bắc Ly thì thẳng tay mạt sát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK