Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe xong Thiên Trạch liền muốn đến tham dự.

Diệp Linh đối với Thiên Trạch muốn đến cũng không nề hà, dẫn hắn đến chổ tụ họp.

Nhưng khi cả hai rời khỏi gian nhà của Diệp Linh di chuyển hơn hai dặm, còn chưa đến được chổ tụ họp của U linh dùng bữa thường lệ, một cái thân ảnh quỷ mị xuất hiện chặn đường cả hai.

Thiên Trạch đã thấy được y phục trên người y màu gì, cũng phải thấy được khuôn mặt của y ra sao.

Nhưng y không có mặt mũi gì cả. Gương mặt của y đã bị người ta chém phẳng lì.

Người chưa chính mắt trông thấy y, nhất định không thể nào tưởng tượng ra được gương mặt đó ra sao.

Người này khinh công thân pháp quái dị như gương mặt của y, trừ khi chính mắt trông thấy, còn không thật không thể nào tưởng tượng ra được.

Hiện tại y đang nhìn chăm chú vào Thiên Trạch, cặp mắt xem ra giống như hòn núi lửa đang phún ra nham thạch nóng bỏng chết người, lớn giọng : “ ngươi là kẻ nào?”

U Linh sơn trang chổ vốn là nơi không người qua lại, khó người tìm đến. Nhưng vì cẩn thận, chủ nhân sơn trang đã bố trí trận pháp cùng thủ đoạn canh giữ. Mà những kẻ đi vào nơi này đều có ký kết hiệp ước nơi này.

Mà ngoại hình của Thiên Trạch hoàn toàn bất đồng với người trong trang, hôm nay tụ hội lại không có người mới, Diệp Linh mang theo một cái người mới đến để cho hắn vô cùng kinh ngạc, mà vẻ ngoài của y để hắn nghĩ đến gần đây gây náo động giang hồ.

“ Đạo Thánh” Thiên Trạch báo danh hiệu, đồng thời vận dụng Không Thức Giới Thần Lực.

Rất nhanh sau đó, dưới Thiên Trạch vận dụng Không Thức Giới Thần Lực âm thầm đọc lấy quá khứ của kẻ phía trước, kẻ đằng trước lai lịch cũng không thoát được hắn thần lực.

Câu Hồn sứ giả là y tại U Linh sơn trang này danh hiệu, y là một trong tám nguyên lão của nơi này.

Tên thật gọi là Thạch Hạc là Mộc đạo nhân phái Vũ Đương đồ đệ, cùng hiện nay Vũ Đương chưởng môn nhân Thạch Nhạn là cùng một bối phận.

Hai mươi năm trước, Thạch Hạc danh tiếng còn tại Thạch Nhạn chân nhân phía trên, bản có hi vọng nhất kế thừa Vũ Đương đạo thống, đáng tiếc y bên ngoài sinh con trái với môn quy Vũ Đương không lập gia đình, thế là vô vọng với chưởng môn chức vị.

Một hồi biến cố sau, hắn không thể không tự hủy diện mục, chết giả ẩn lui.

Hai mươi năm nay trong mắt thế nhân đã chết và trở thành Câu Hồn sứ giả, đón tiếp những kẻ được U Linh sơn trang hổ trợ đi đến nơi này.

“ Đạo Thánh! Ngươi đến chổ chúng ta có hiệp ước với sơn trang?” Câu Hồn Thạch Hạc nói chuyện rất chậm, giọng nói quái dị mà khổ sở, bởi vì y không có miệng.

Người nào chưa từng gặp y, sẽ không bao giờ tưởng tượng ra một người không có miệng ăn nói ra làm sao.

“ Không có” Thiên Trạch trả lời.

Diệp Linh lúc này nói : “ ta là nguyên lão, ta có quyền dẫn người vào. Hắn bây giờ là người của ta”

Tám cái nguyên lão của U Linh sơn trang trong Diệp Linh chính là một trong đó.

“Tại U Linh Sơn Trang, Lão Đao Bả Tử nói mới tính. Mà Lão Đao Bả Tử nói qua, không có ký hiệp ước , tự tiện xông vào người chỉ có chết!” Câu Hồn lạnh lùng nói.

Thiên Trạch khinh thường : “ chết ư? Chỉ bằng ngươi cũng đòi giết ta, đúng là vô tri”

Câu Hồn Thạch Hạc nghe được ẩn ẩn lửa giận, ngay lập tức cướp đến.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tuyệt không có người tin tưởng lại còn có dạng này khinh công.

Nhưng không thể nghi ngờ, đây là một môn rất đáng sợ khinh công, trên giang hồ có thể theo kịp hắn người, cũng đã không nhiều lắm.

“Xoẹt!”

Ánh mắt của Câu Hồn Thạch Hạc phảng phất như đang tóe lửa lên, tuy y không có mặt mũi, không có tên họ, nhưng y có tay, có kiếm....

Kiếm nằm trong tay, kiếm đã được tuốt ra khỏi vỏ.

Lối xuất thủ của y xem ra không kỳ lạ đột ngột gì, chiêu thức cũng không có gì biến hóa, nhưng thật tình nhanh quá, một thanh kiếm bỗng biến ra hai cây, hai cây hóa bốn, bốn hóa tám.... đâm tới Thiên Trạch như điện xẹt.

Cùng với đó rét lạnh kiếm khí bạo phát.

Một kiếm này cũng đủ làm cho hắn tung hoành giang hồ, thậm chí không thua so Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng mau, đủ để hắn xưng bá một vùng.

Kiếm khí rét lạnh đầy trời khuấy động, mây mù bị chấn bốn phía đổ xuống.

Thiên Trạch không tránh không né, để mặc kiếm quang kiếm khí đánh đến.

Diệp Linh không có lên tiếng cũng không có can dự, nàng thấy được Thiên Trạch vẫn thản nhiên bất động thanh sắc, ắt hẳn tràn đầy tự tin, lại thêm y từng nói chế phục Thiên Nhân cao thủ, với thực lực đó há lại kém Câu Hồn sứ giả chứ?

“ Phanh!!!”

Ngay khi công kích của Câu Hồn áp đến Thiên Trạch, bộ pháp bảo trên người Thiên Trạch mặc phát động phòng ngự, thần lực vô hình tạo thành một bức tường vô hình đem mọi công kích ngăn trở.

Thiên Trạch trong sát na dùng Độn Không Thuật cướp đến sau, một cước trực tiếp đá văng đi Thạch Hạc.

“ Phốc” Thạch Hạc bị đá văng đi, cước kình bá đạo tổn thương hắn lục phủ ngủ tạng, để hắn không nhịn được ho ra ngụm máu.

Nhưng chính lúc này, còn chưa kịp ổn định thân hình, cả cơ thể Thạch Hạc đã bị chế trụ, trống rỗng không gian ngưng hiện ra Luyện Khí Kiếm, phong tỏa toàn bộ cơ thể hắn.

Luận thực lực mà nói, Câu Hồn Thạch Hạc thực lực đã đạt đến Tiêu Dao Thiên Cảnh sơ kỳ, mà Thiên Trạch thực lực lại trên hắn quá lớn.

Dưới Không Thức Giới Thần Lực nhiễu loạn hắn tâm thần, chưa đến một chiêu giao thủ, Thiên Trạch thông qua Độn Không Thuật tiếp cận, sau đó chế phục hắn.

“ Đây là kiếm pháp gì?” Thạch Hạc khó tin nhìn lấy, hắn không nghĩ mình lại bại nhanh đến như vậy, càng bất ngờ là đối với thứ kiếm pháp Thiên Trạch sở ra.

Diệp Linh ánh mắt sáng lên, nói : “ Ngưng khí thành kiếm, lại thật, thứ kiếm pháp này thiếp thật không nghĩ ra được trên đời còn tồn tại”

Câu Hồn sứ giả tại U Linh sơn trang võ công kém ư?

Diệp Linh rõ ràng hắn ta lợi hại thế nào? Nhưng trước mắt Thiên Trạch còn không chống đở được một đòn, qua đấy nàng càng rõ ràng được hắn lợi hại như thế nào?

Xem ra y nói chế phục được Thiên Nhân cao thủ cũng không phải là lừa gạt nàng, đặc biệc cái thứ kiếm pháp ngưng khí thành binh kia, nàng còn chưa thấy được kẻ nào có thể làm được, dù là Lão Đao Bả Tử cũng không thể.

“Hai mươi năm trước, tay kiếm khách nổi danh nhất của Vũ Đương là Thạch Hạc, người rất có hy vọng kế thừa ngôi chưởng môn cũng là y, nhưng đến khi y sắp tiếp chưởng môn hộ, đêm trước đó, giang hồ bỗng nhiên truyền bá tin tức y đã bị bạo bệnh chết. Lúc đó y còn đang tráng niên, một người trung niên công lực kiêm cả ngoại và nội như y, tại sao lại chết vì bạo bệnh?” Thiên Trạch đi đến trước gả chế trụ kia cười nói.

Câu Hồn Thạch Hạc hốt hoảng, thân phận của hắn từ lâu đã mất đi, hắn ẩn giấu trong U Linh sơn trang chỉ có vài kẻ biết, Đạo Thánh vừa đến còn chưa sở ra thủ đoạn của mình chân chính, hắn làm thế nào mà nhìn ra được?

“Vì vậy người trong giang hồ không khỏi có chỗ nghi ngờ đến cái chết của y, đương thời tiếng đồn rầm rỉ, có người thậm chí còn nói bởi vì y không giữ gìn thanh quy, bị trục xuất ra khỏi môn hộ, vì vậy mới phẫn uất tự tận” Thiên Trạch cười nói : “ chỉ là khó ai biết y còn sống trên đời này, không những thế còn chấp nhận đem mặt gọt đi. Thạch Hạc, ta nói có đúng không?”

Câu Hồn Thạch Hạc đợi kẻ kia nói xong, lão mới lạnh lùng nói : “ ngươi rốt cuộc là ai?”

Thiên Trạch nói : “ Đạo Thánh”

Diệp Linh đi đến gần hỏi : “ chàng làm sao biết được”

Thiên Trạch nói : “ chỉ cần ta muốn biết thì biết thôi”

Lời dứt, tay hắn không ngừng kết ấn, từng sợi tím sắc khí dung nhập vào người Câu Hồn Thạch Hạc, đồng thời dùng thần lực đem tinh thần kẻ bị chế phục kia áp chế

“ Đây là…” Diệp Linh nghi hoặc dò hỏi.

Thiên Trạch không trả lời, chờ đến khi Thạch Hạc bị cấm chế xong, hạ lệnh : “ dẫn ta đến chổ cất giấu tài bảo của U Linh sơn trang”

“ Vâng! Chủ nhân!” Câu Hồn Thạch Hạc trả lời.

Diệp Linh một đôi mắt tròn đảo qua, nàng không cần câu trả lời nữa đã rõ vừa rồi Thiên Trạch đem Câu Hồn sứ giả thu phục rồi, mục đích chính là đem tiền của sơn trang dời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK