Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế Thiên An xem như không nghe thấy, nói : “ buông nàng ra cũng được, có điều nói cho ta biết cái tên Trần Bái Vân kia có quan hệ gì với bảo bối?”

Đàm Hoa Liên nghe được ngượng ngùng, đồng thời trong lòng lại có chút gì đó thích thích, cất lời giải thích: “ anh đừng hiểu lầm, hồi còn nhỏ cậu ấy hay theo Đao Đế tiên sinh tới chơi chổ ông nên có gặp vài lần”

“ Này, mau thả muội ấy ra được rồi đó!” Hàn Phi Quang nhìn mà chua.

Mà ngay khi lời Hàn Phi Quang vừa dứt, nhóm người Trần Bái Vân đã xông vào bên trong gian phòng.

“ Liên nhi! Tên khốn, buông cô ấy ra?” Trần Bái Vân nhìn cô gái mình thương ở trong lòng nam nhân khác, bộ dạng như bị cưỡng ép làm sao mà nhịn được, tức giận rút đao chỉ về người kia.

“Đế Thiên An mau buông cô nương kia ra” Thấy gái là sáng mắt Thiên Vân Nhạc đồng dạng lớn tiếng.

“ Hắn chính là Đế Thiên An trong lời đồn đó ư?” Vào sau cùng Y Hoa cũng phát hiện được người bên trong, và không lẫn vào đâu được giống như tin tức đồn trên giang hồ về ngoại hình của y, để nàng có chút thất thần với vẻ ngoài.

Đế Thiên An cười lạnh nói : “ Bản Thánh Vương không giết hai tên các ngươi là nhìn mặt mủi Đao Đế và Dược Tiên. Đã không biết sống chết, vậy lên đây?”

Đàm Hoa Liên nhân cơ hội Đế Thiên An bị phân tán lực chú ý mà thoát khỏi người hắn, đem xấu hổ tâm tình trấn áp xuống, nhìn về Trần Bái Vân nói : “ Tiểu Vân, cậu đừng làm chuyện hồ đồ”

“ Hãy để tôi hạ gục tên tiểu tử họ Đế kia? Rồi sau đó chúng ta thực hiện lời hứa năm xưa?” Trần Bái Vân lúc này đã bị cơn ghen tuông lẫn đố kỵ làm mờ mắt, làm sao nghe lời của Đàm Hoa Liên.

“ Lời hứa nào vậy?” Đế Thiên An quay sang hứng thú hỏi Đàm Hoa Liên.

Đàm Hoa Liên cũng không rõ : “… tôi…cũng không nhớ”

“ Lẽ nào nàng thật sự đã quên. Lời hứa sẽ kết hôn với ta?” Trần Bái Vân có phần thương tâm, lớn tiếng chất vấn

“ Này, huynh vừa nói cái gì thế hả?” Y Hoa đã từ lâu mến mộ Trần Bái Vân, lần này nghe được mà như sấm sét giữa trời quang, kinh hỏi.

“ Đồ trơ trẻn, sao ngươi cũng giống như gã kia, ai đồng ý lấy ngươi mà đòi hả?” Hàn Phi Quang nổi quạu, một tay chỉ về Đế Thiên An quát lấy.

“ Ồ! Tỷ lại không biết muội cùng người khác hứa hôn đấy” Phù Dung một bên tràn đầy bát quái quay sang Đàm Hoa Liên nháy mắt.

“ Đó là lời hẹn ước khi hai ta bắt đầu biết cầm kiếm múa vỏ. Hồi ấy chúng ta đã luôn bên nhau và chăm chỉ luyện vỏ” Trần Bái Vân nhắc cho Đàm Hoa Liên và những người ở đây rõ ràng, ánh mắt trong hiện lên hồi ức : “ Hoa Liên đã ra một điều kiện, cũng chính là lời hẹn ước rằng ngày nào tôi thắng được cô ấy thì cô ấy sẽ lấy tôi làm chồng”

Đàm Hoa Liên nghe được cũng nhớ lại, quả thật hồi nhỏ mình cũng có nói với y mấy lời thế kia, lúng túng : “ tôi nhớ ra rồi. Đúng là ngày xưa tôi đã hứa thế. Nhưng mà theo tôi nhớ thì khác”

Theo lời Đàm Hoa Liên nói ra lại hoàn toàn khác với Trần Bái Vân nói, đó là khi đó Trần Bái Vân toàn đấu thua. Trong một lần đùa giỡn Đàm Hoa Liên mới nói ra, bởi nàng không bao giờ tin Trần Bái Vân có thể thắng được.

“Dù sao đó cũng chỉ là lời bông đùa trẻ con thôi. Cậu bận tâm đến nó làm gì” Đàm Hoa Liên lên tiếng

Trần Bái Vân đáp : “ Nói như vậy cũng không được. Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy. Chỉ cần đánh bại được Đế Thiên An mọi chuyện sẽ giải quyết”

“ Trời ạ! Sao cậu lại hiểu theo như thế” Đàm Hoa Liên bất lực với cái tên đầu đất này, lại nói : “ cậu không phải là đối thủ của anh ấy đâu, đừng có làm điều vô ích”

Trần Bái Vân nghe mà như đổ dầu vào lửa, trước người con gái mình thương làm sao chấp nhận thua cơ trước gã đàn ông có ý đồ với nữ tử đó được.Hắn sẽ chứng minh cho Đàm Hoa Liên thấy rằng mình không còn là tên tiểu đệ ngày trước, cất lời : “ Không thử sao biết được? Liên nhi, cậu có lẽ không biết nhưng ta giờ chính là một trong Lục Đại Thần Long của chính phái!”

“ Tên đần này!” Đàm Hoa Liên mắng lấy, Lục Đại Thần Long thì tính là cái gì với Đế Thiên An chứ? Nói đâu xa bên cạnh hắn có một vị một kích còn chịu không được

“ Muốn đấu với ta ư?” Đế Thiên An nghe xong cao ngạo nói : “ đánh chó cũng ngó mặt chủ, ta không giết hai tên các ngươi là nhìn ở Đao Đế, Dược Tiên phân thượng. Ấy vậy mà ngu xuẩn không gì bằng cho là ta không dám giết các ngươi ư?”

Lời còn chưa dứt Đế Thiên An đã đứng dậy, sát khí khổng lồ được hắn thả ra. Nhất thời bầu không khí dường như muốn rơi xuống mấy độ.

Mà ngay lúc Đế Thiên An thả ra sát khí, người trong phòng ai nấy biến sắc.

“ Hả, cái gì thế này! Sao đột nhiên trông hắn to thế kia?” Hàn Phi Quang một bên ngây dại, thân hình khẽ run, hắn bây giờ nhìn Đế Thiên An lại khác với thường ngày, đối phương hóa khổng lồ to lớn.

Sở dĩ Hàn Phi Quang nhìn Đế Thiên An hóa lớn là vì hắn bây giờ đã cảm nhận được sát khí, đạt tới khả năng đọc được khí tỏa ra từ người khác. Với một người vốn không cảm nhận gì bỗng nhiên cảm nhận được sát khí thì sẽ run sợ.

“ Vùuuu!”

Bất chợt, một cơn gió từ vị trí của Đế Thiên An kinh hiện, ngay khi thả ra sát khí thao thiên cũng là lúc Đế Thiên An phát động công kích, vì di chuyển quá nhanh mà tàn ảnh còn chưa kịp biến mất, bản thể của hắn đã cướp đến trước người Trần Bái Vân cùng Thiên Vân Nhạc.

Tốc độ của Đế Thiên An quá mau lẹ khiếp người, để cho cả ba phát hiện ra được thì đã muộn, cự ly gần đôi tay biến ảo thành hai cái long trảo tóm lấy hai kẻ kia yết hầu.

“ Ặc! Ặc! Ặc!!” Trần Bái Vân, Thiên Vân Nhạc đồng tử co rút hoảng sợ, bọn họ không cách nào phát hiện được Đế Thiên An hành động, khi phát hiện đã cảm thấy hô hấp khó khăn, đáng sợ là huyệt đạo bị phong bế.

“ Anh! Tha cho bọn họ” Đàm Hoa Liên đối mặt với lượng sát khí khổng lồ kia cũng kinh sợ, nhưng nàng biết giờ không phải lúc chủ động cầu xin cho hai gả kia, dù sau nàng cũng không muốn Trần Bái Vân bị giết.

Mà lời nói của nàng cũng làm cho Y Hoa hồi thần lại, vội ôm quyền thi lễ : “ Công tử, xin ngài bớt giận”

“ Anh!!” Đàm Hoa Liên đi đến gần, tay bắt lấy bàn tay hắn ánh mắt khẩn cầu.

Đế Thiên An thu lại Chakra, đem hai kẻ kia vứt xuống, sau đó luồn tay vào eo của Đàm Hoa Liên như cơn gió lại trở về vị trí cũ của bàn, lạnh nhạt nói : “ đây đã là lần cuối cùng bản tọa từ bi khoan dung. Còn mạo phạm bất kính, đừng nói là Đao Đế Dược Tiên có đến bản tọa cũng giết”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK